Chương 22

Ô Miên tiễn Tạ Cửu Triết ra khỏi cổng như thường lệ, sau đó quay đầu lập tức lao vào biệt thự Mao, trốn trong góc giả vờ ngủ, sau đó chuyển tâm thần lên cơ thể người,

May mà cậu chuyển đổi kịp thời, Tạ Cửu Triết ra ngoài bàn công việc chắc chắn cần cậu đi theo.

Mặc dù Ô Miên đã trở thành nhân viên chính thức của bộ phận nhân sự, nhưng cậu đã được Tạ Cửu Triết đặc cách phê duyệt, thực tế, thời gian thực tập của cậu vẫn chưa kết thúc, cậu còn rất nhiều điều phải học hỏi.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài với Tạ Cửu Triết, nhất là lần này Tạ Cửu Triết phải đặc biệt đi ra nước ngoài bàn công việc.

Trên máy bay, sau khi Ô Miên pha cà phê cho Tạ Cửu Triết, cậu bắt đầu đọc tài liệu mà Giang Vân đưa cho cậu.

Lần này, Tạ Cửu Triết đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt để tham gia đấu giá khu khai thác, khu vực khai thác không lớn lắm, có một số mỏ, những mỏ này sẽ được bán đấu giá riêng lẻ, mà tư liệu không hiển thị Tạ Cửu Triết thích mỏ nào hơn.(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Đương nhiên Tạ Cửu Triết có tiền mua cả, nhưng mà theo anh nói thì không cần thiết.

Nhà họ Tạ ăn thịt, còn muốn để lại một ngụm canh cho người khác, đoạt hết lợi ích chỉ tự cắt đứt con đường của mình.

Sau khi Ô Miên đọc xong, cậu khẽ chạm vào Giang Vân, hỏi: "Trợ lý đặc biệt Giang, chủ tịch Tạ muốn mua mỏ nào?”

Giang Vân còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Cửu Triết đã nói: "Cụ thể phải đi xem mới được, cậu thấy cái nào tốt?"

Ô Miên nhớ lại thông số của những mỏ này trong đầu, sau đó bấm tay tính toán dưới chỗ tài liệu, ở cậu không giỏi về phương diện này nên chỉ có thể tính được một kết quả mơ hồ. Cậu thận trọng nói: "Có lẽ số một và số bảy không tệ."

Tạ Cửu Triết gật đầu, không nói gì, cũng không nói đồng ý, Ô Miên chỉ có thể quay đầu, dùng ánh mắt xin trợ giúp nhìn Giang Vân, Giang Vân nói thầm: “Nhìn nhiều học nhiều, mỏ mà chủ tịch Tạ thích là số ba.”

Ô Miên lập tức xấu hổ cúi đầu, cậu không nghi ngờ phán đoán của Tạ Cửu Triết, dù sao thì từ khi gia nhập công ty, cậu đã nghe những lời đàm tiếu, Tạ Cửu Triết có thể ngồi ở vị trí này khi còn trẻ vì anh chưa bao giờ thất bại trong đầu tư.

Không có bản lĩnh sao có thể trấn giữ được yêu ma quỷ quái trong nhà họ Tạ?

Chỉ là không biết tại sao, càng đến gần đích, Ô Miên càng có chút bồn chồn, giác quan thứ sáu điên cuồng bảo cậu gọi cảnh sát, cậu luôn cảm giác như sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra.

Cậu không khỏi bấm tay tính toán, nhưng cậu không biết có phải Tạ Cửu Triết có quan hệ quá mật thiết với cậu, căn bản không tính được chuyện gì, Ô Miên cau mày và cảm thấy hơi lo lắng.

Cậu lo lắng là sẽ muốn mài móng, mà Tạ Cửu Triết và Giang Vân ở cách cậu không xa, Ô Miên phải cố gắng không để lộ tai và đuôi, nếu không chuyện không hay sẽ biến thành cậu.

Giang Vân nhận ra cậu đang lo lắng, còn tưởng cậu đang căng thẳng, nên đã an ủi cậu, nói: "Đừng lo lắng, chỉ cần đi theo chủ tịch Tạ là được."

Ô Miên mở miệng, không thể nói cậu làm thế vì cậu cảm nhận được nguy hiểm, vì vậy cậu nói vòng vo: “Tôi nhin qua, điều kiện ăn ở trong khu vực khai thác mỏ không tốt lắm, phải ở đó thật à?”

Giang Vân nói: "Đúng, yên tâm, chủ tịch Tạ không đòi hỏi."

Tạ Cửu Triết ngày thường rất để ý tới cuộc sống, nhưng khi không có điều kiện, anh không làm ra vẻ như vậy.

Nhưng Ô Miên nói: "Thế không được, không khí trong khu vực khai thác không tốt, môi trường càng tồi tệ, không bằng sống ở một thị trấn gần đó, dù sao đi lại chỉ mấy hơn một tiếng."

Giang Vân hơi ngạc nhiên, tại sao trợ lý Ô trông quan tâm đến môi trường sống hơn bản thân chủ tịch Tạ thế?

Một tiếng lái xe đúng là không dài, nhưng bọn họ phải đi đường vòng để đến thị trấn phụ cận, có nghĩa phải đi xa hơn chút, nên lúc trước không chọn như vậy.

Giang Vân không bác bỏ ngay lập tức, anh ấy vẫn nhớ lúc trước anh ấy đoán rằng chủ tịch Tạ có ý khác với Ô Miên.

Anh ấy nhìn Tạ Cửu Triết, hỏi: "Chủ tịch Tạ, ngài thấy..."

Tạ Cửu Triết lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó nói: "Ô Miên, nói thật."

Việc Ô Miên đột nhiên khăng khăng đòi đổi chỗ khiến Tạ Cửu Triết thấy rất kỳ lạ, bởi vì chuyện đó không cần thiết.

Ô Miên phân vẫn mãi mới thành thật nói: "Tôi chỉ cảm thấy nơi đó không tốt lắm."

Sau khi Giang Vân nghe thấy thế, anh ấy định cười rằng đã lớn như này mà vẫn như trẻ con, kết qua lại nghe ông chủ nói: “Làm theo lời cậu ấy."

Giang Vân: ...

Được rồi, anh ấy cũng biết chủ tịch Tạ đối xử khác với trợ lý Ô, nhìn xem, anh nuông chiều cậu đến mức nào rồi?

Trong khi suy nghĩ, Giang Vân đã gửi một tin nhắn cho nhân viên tiếp tân địa phương để thay đổi hành trình, yêu cầu họ đặt lại khách sạn.