Chương 9

Một đại nam hài dung mạo tinh xảo, mới hai mươi tuổi mê mang nhìn ngươi, ngươi là động tâm hay là chán ghét?

Nữ phóng viên chính diện Lê Chiêu, nhìn Lê Chiêu như vậy, đều nhịn không được mềm lòng một chút. Bất quá thân là người có tư cách phỏng vấn, vì số lượt xem cùng đề tài, đừng nói chỉ là mềm lòng, coi như là động tâm, cũng sẽ chiếu cố không lầm.

"Gần đây có người tiết lộ, nói cậu bị đối xử bất công bởi một nam diễn viên phụ quan trọng nào đó trong đoàn làm phim, xin hỏi đây có phải là sự thật không?" các phóng viên không muốn từ bỏ cơ hội này, tiếp tục vây quanh Lê Chiêu truy vấn.

Nam diễn viên phụ quan trọng...cái này cơ hồ rõ ràng nói, người này chính là Tống Dụ.

Trước mắt bao người, Lê Chiêu chột dạ cúi đầu: "Các ngươi...anh biết hết à?”

Thấy Lê Chiêu khổ sở cúi đầu, ánh mắt các phóng viên trở nên cực nóng, đến rồi, đang chủ yếu là tin đồn! Máy ảnh, bút ghi âm tại chỗ!

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều nghe nói, cậu kể cho chúng ta biết chi tiết, tất cả mọi người đều rất quan tâm cậu."

Trợ lý đi theo phía sau Tống Dụ chân mềm nhũn, lặng lẽ nhét Tống Dụ vào trong xe.

“Tránh ra!” Tống Dụ đưa tay đẩy trợ lý, trợ lý vội vàng ấn hắn trở về: "Anh Tống, anh Tống, anh đừng lên tiếng, thừa dịp phóng viên không chú ý, chúng ta mau đi” chắn trước cửa xe.

"Tôi dựa vào cái gì phải đi?"

"Em sợ fan của Lê Chiêu kích động, sẽ động thủ đánh người."

“...”

Lê Chiêu bây giờ có fan rắm, tất cả đều là fan kịch và fan phong trào!

Lê Chiêu bị ánh mắt nóng bỏng của các phóng viên sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau lưng đυ.ng phải vô số máy quay và micro. Cậu chỉ là mặt dày cọ cọ đồ ăn khuya cùng đồ ăn vặt của Tống Dụ, không cần phải để cho nhiều người chụp lại như vậy chứ?

Cậu cũng là một thanh niên có thần tượng gánh nặng.

"Trước mặt nhiều người như vậy nói, có phải có chút không tốt hay không?" Lê Chiêu nói siêu nhỏ giọng.

"Không có gì không tốt, fan của cậu cũng rất chú ý đến chuyện này" phóng viên làm sao có thể để Lê Chiêu bỏ qua đề tài nóng: "Xin cậu nhất định phải nói một chút.”

Trái tim của các phóng viên: đánh nhau, chiến đấu!

"Đãi ngộ không công bằng, là có một chút như vậy" Lê Chiêu ho khan một tiếng: "Kỳ thật cũng không có gì để nói.”

"Không có việc gì, cùng chúng ta nói chuyện một chút nha" phóng viên lo lắng chờ Lê Chiêu tiết lộ.

Trợ lý Tống Dụ cảnh giác nhìn fan bốn phía cầm thương hiệu Lê Chiêu, thời khắc chuẩn bị dẫn Tống Dụ chạy trốn.

"Vậy thì ta sẽ...chỉ cần nói một chút?" hai má Lê Chiêu hơi đỏ lên.

“Ừm, nói một chút đi!” các phóng viên đã không thể chờ đợi.

"Anh Tống biết buổi tối tôi dễ đói, cho nên thường xuyên an bài trợ lý mua đồ ăn khuya cho tôi."

"Ừm?!" các phóng viên mơ hồ cảm thấy rằng điều này dường như không được đối xử không công bằng: "Và, và những gì khác?" nhất định là nguyên nhân còn chưa nói đến trọng điểm.

Lê Chiêu không nghĩ tới những phóng viên này lại phá vỡ nồi cát hỏi đến cùng, lại nhìn phóng viên xung quanh gắt gao, cậu biết mình nhất thời cũng không xông ra được, đành phải tiếp tục dặn dò: "Mấy tháng trước, anh Tống đại diện cho một thương hiệu sô cô la rất ngon, trước mặt những người khác trong đoàn làm phim tặng tôi một hộp. Kỳ thật, anh ấy lén để trợ lý lén đưa cho tôi một hộp to.”

Nói đến đây, cậu vội vàng nói với ống kính: "Các anh chị em khác trong đoàn làm phim, các anh đừng trách anh Tống không công bằng, hoàn toàn trách tôi quá có thể ăn, anh Tống mới có thể vụиɠ ŧяộʍ tặng tôi thêm một rương, anh Tống là người siêu tốt.”

Hả? Hả? À?!

Các phóng viên có chút trợn tròn mắt, điều này hoàn toàn khác với ‘đối xử bất công’ mà bọn họ dự đoán?

Không, không, họ không muốn điều đó!

"Anh Tống thường sắp xếp trợ lý đưa cơm dinh dưỡng cho tôi, còn an ủi tôi nói, tôi tuổi còn nhỏ hơn anh ấy, chăm sóc tôi là chuyện nên làm. Thật sự không nghĩ tới, sẽ làm cho mọi người cảm thấy những hành vi này của anh Tống không công bằng, tôi cảm thấy rất xin lỗi" Lê Chiêu đối diện với ống kính, ngoan ngoãn cúi đầu tiêu chuẩn chín mươi độ.

Nội tâm của cậu, còn nhớ tới Trương Tiểu Nguyên cùng cậu nhắc tới ‘tiểu tiên nam’ nhân thiết, cho nên miễn cưỡng che dấu một chút chuyện mình đặc biệt có thể ăn.

Nhìn chàng trai cúi chào, nhóm phóng viên lại xuất hiện một khoảnh khắc im lặng, có lẽ lần đầu tiên họ nhìn thấy một nghệ sĩ ‘kỳ lạ’ như vậy.

Hiện tại trên mạng phát ngôn chính thống, đều là đồng tình với Lê Chiêu, nhục mạ Tống Dụ. Lê Chiêu nếu thông minh, không nên giúp Tống Dụ nói chuyện vào lúc này.

Công chúng đối với mỹ cường thảm nhân, có loại tâm lý đồng tình và yêu thích tự nhiên, Lê Chiêu bộ dạng đẹp trai, cho dù là soái ca nhiều như cá cược qua sông, cũng thuộc loại bắt mắt, hơn nữa diễn xuất có linh khí, tuy rằng không phải diễn viên khoa ban, nhưng có thể đem nhân vật diễn đến vui vẻ sinh động, miễn cưỡng cũng được xưng là vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

Cậu thiếu chính là thảm.

Chỉ cần để cho một số khán giả có hảo cảm với cậu, sinh ra tâm lý ‘diễn viên này ở đây thảm, tôi thật đau lòng’, fan kịch và fan người qua đường, sẽ rất dễ dàng chuyển hóa thành fan duy nhất của cậu. Phàm là Lê Chiêu có chút đầu óc, sẽ lựa chọn nói những lời mơ hồ, vừa để lại cho mình một con đường phía sau, lại khiến người xem đau lòng.

Cái gì gọi là hạn hán lâu ngày gặp cam túc, hỉ từ trên trời giáng xuống, không cực thái lai, vui mừng xuất vọng?

Trợ lý của Tống Dụ, chưa bao giờ giống như giờ phút này, cảm nhận sâu sắc tư vị của mấy thành ngữ này. Hắn không nghĩ tới Lê Chiêu lại tự động vì anh Tống nói tốt, còn khen anh Tống một phen.

Thủ đoạn PR lợi hại hơn nữa, cũng kém hơn chính miệng người trong cuộc thanh minh!

Lê Chiêu đến tột cùng là tiểu tiên nam gì, bộ dạng xinh đẹp, tâm địa thiện lương, xả mình làm người, quả thực chính là hình mẫu của nghệ sĩ thời đại mới.

"Anh Tống, Lê Chiêu chính miệng thanh minh chuyện này, phía thương hiệu sô cô la khẳng định sẽ không hủy hợp đồng phát ngôn" trợ lý cảm xúc kích động nhỏ giọng nói với Tống Dụ: "Đây thật đúng là giúp chúng ta rất nhiều.”

Toàn bộ đội ngũ PR nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ như vậy xảy ra.

Tống Dụ nhìn chằm chằm Lê Chiêu bị phóng viên vây quanh thật lâu, bỗng nhiên quay đầu hừ nhẹ một tiếng. Bộ dạng đẹp có ích lợi gì, còn không phải là đầu óc heo, ngay cả cố ý nhằm vào hắn cũng nhìn không ra.

***

Bảo vệ được phía bầy hàng mời tới rốt cục khoan dung đến muộn, bọn họ chen chúc phóng viên, để cho mấy diễn viên trong đoàn làm phim ‘Tình yêu ngọt ngào của nữ tổng bá đạo’ thuận lợi đi vào lối đi VIP.

So với cửa lớn chật ních phóng viên lại ồn ào, trong lối đi yên tĩnh có chút quá mức.

Nữ diễn viên Diêu Toa Toa có lẽ cũng biết tin đồn trên mạng, cố ý vô tình làm quen với Lê Chiêu, miễn cho lát nữa Lê Chiêu biểu hiện không quen với cô, để fan xem chuyện cười, thực hiện chuyện cô lạnh nhạt với Lê Chiêu trong đoàn làm phim.

Đáng tiếc nửa ngày gần như, sau khi bọn họ lên đài, Lê Chiêu vẫn khách khí có thừa, thân cận không đủ. Cho dù hai người đứng ở cùng một phương hướng, cũng cách hai bước. Nghe được tiếng thét chói tai kích động của các fan kịch dưới sân khấu, nụ cười trên mặt Diêu Toa Toa sắp cứng ngắc.

Người đại diện tuyên truyền muốn cô và Lê Chiêu làm CP nam nữ, nhưng thái độ này của Lê Chiêu, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra được bọn họ lén lút cũng không quen thuộc, cô có thể xào như thế nào?

Đến phần đặt câu hỏi, kiểm tra sự ăn ý giữa các diễn viên, khi MC hỏi, Lê Chiêu thích hương vị trà sữa gì, Diêu Toa Toa không chút nghĩ ngợi liền viết dâu tây.

Cô nhớ có lần mình nhờ trợ lý mời đoàn làm phim uống trà sữa, Lê Chiêu uống sạch sẽ.

"Nhìn xem câu trả lời của Chiêu Chiêu chúng ta là gì?" người dẫn chương trình lật bảng viết của Lê Chiêu: "Mùi vani.”

Người trả lời đúng, không phải Diêu Toa Toa, cũng không phải Lục Nhâm Hoa là bạn tốt với Lê Chiêu trên mạng, mà là Tống Dụ.

Tống Dụ: "..."

Nếu hắn không hiểu khẩu vị của Lê Chiêu, còn làm sao cho cậu ăn béo? Vì để cho dáng người Lê Chiêu biến dạng, hắn lén lút trả giá bao nhiêu tâm huyết, những người này sẽ không biết!

Sau khi chương trình ghi hình xong, Tống Dụ nhăn nhó đi về phía Lê Chiêu, đang chuẩn bị cao ngạo tỏ vẻ mình cũng không cần sự đồng tình của cậu, chỉ thấy Lê Chiêu ôm áo khoác, vội vàng đi vào thang máy với nhân viên bên phía nền tảng.

"Anh Tống, anh Lê..." Lục Nhâm Hoa tiến lên một bước, vừa nói chuyện đã bị Tống Dụ cắt đứt.

"Anh cái gì anh, Lê Chiêu người ta mới hai mươi tuổi, cậu so với người ta lớn hơn hai tuổi, cũng không biết xấu hổ ở trước mặt người ta giả non?" Tống Dụ liếc Lục Nhâm Hoa cười nhạo một tiếng: "Lê Chiêu là đối thủ của tôi, cậu là thứ gì vậy?”

Tiếp thị trên mạng có quan hệ tốt với Lê Chiêu, độ nóng cọ xát vội vàng như vậy, coi như ai nhìn không ra?

Không phải tất cả các đều xứng đáng với việc la liếʍ.

Không nghĩ tới thái độ của Tống Dụ lại thẳng thắn, phía sau hai người còn có nhân viên công tác ở phía trên, mặt Lục Nhâm Hoa đỏ bừng, nhưng lại không dám công thức khiêu chiến với Tống Dụ, chỉ có thể xấu hổ cười bồi: "Anh Tống thật sự biết nói giỡn, tôi là kính trọng diễn xuất cùng nhân phẩm của anh Lê, cho nên mới gọi anh ấy là anh.”

Đáp lại hắn là Tống Dụ hừ lạnh một tiếng cùng với bóng lưng rời đi.

Lục Nhâm Hoa không cần quay đầu lại, có thể đoán được nhân viên bục giảng lại dùng ánh mắt gì nhìn hắn, hắn cắn chặt răng, trong lòng phát ra ác ý.

Nếu không phải sau lưng có người, Tống Dụ có thể túm lấy như vậy?

***

Lê Chiêu được nhân viên bảo vệ, sau khi chạy tới bãi đỗ xe ngầm, vội vàng nói lời tạm biệt với nhân viên công tác, liền mở cửa một chiếc xe màu đen ngồi vào.

"Anh, để cho anh chờ đợi" Lê Chiêu đặt áo khoác lên đầu gối, quay đầu nói với Yến Đình ngồi bên cạnh: "Hôm nay ghi hình hết giờ rồi, anh đói bụng chưa.”

Nói xong, từ trong túi áo khoác lấy ra hai quả cam: "Vừa rồi ở phòng nghỉ lấy, trước tiên ăn lót bụng.”

Yến Đình nhận lấy cam cầm trong tay chơi đùa, chú ý tới trang điểm trên mặt Lê Chiêu còn chưa tẩy: "Gần đây rất bận rộn?”

"Thừa dịp hiện tại có người xem phim, kiếm chút phí xuất hiện" Lê Chiêu lại từ trong áo khoác lấy ra một tờ giấy ưu đãi tiền mặt, vui vẻ nói: "Tôi hỏi thăm, chỉ cần không phải ngày lễ, phiếu giảm giá đều có thể dùng, chúng ta lát nữa mở bụng ăn, tôi mời khách.”

Nhìn phiếu giảm giá màu sắc trong tay Lê Chiêu, đuôi lông mày Yến Đình khẽ động. Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên ai đó mời anh ăn tối và sử dụng phiếu giảm giá.

"Tôi đã xem qua phần mềm đánh giá ẩm thực, không ít khách nói cửa hàng này có hương vị tốt, thái độ phục vụ cũng không tồi" Lê Chiêu mở phần mềm, để Yến Đình xem bình luận của khách hàng: "Mấy tháng trước tôi đã muốn đi nếm thử, đáng tiếc không có cơ hội.”

Thật không may, không có tiền.

Nghe cậu đếm kỹ đặc sản của cửa hàng này, Yến Đình trầm mặc nghe, thẳng đến khi cậu nói không sai biệt lắm, Yến Đình mở ra một chai nước giải khát chưa mở, đưa đến trong tay Lê Chiêu.

"Cảm ơn anh" Lê Chiêu lẩm bẩm uống mấy ngụm lớn: "Vừa rồi có một số phân đoạn chụp không thuận lợi, chụp qua chụp lại nhiều lần, cổ họng tôi đều bốc khói.”

Thanh âm của cậu tràn đầy sức sống, cỗ khoái nhiệt kia phảng phất từ trong xương tủy toát ra, sau đó tràn đầy đến tứ chi bách hài, thậm chí là trên mỗi một sợi tóc nhọn.

Yến Đình rất thích nghe cậu nói chuyện, náo nhiệt lại không phiền não.

"Sau đó thì sao?" anh đáp một tiếng, chờ đối phương tiếp tục nói tiếp.

"Sau đó chính là tôi đến trễ, hại anh chờ lâu như vậy" Lê Chiêu thở dài đáng tiếc hôm nay anh Tiểu Nguyên có việc, bằng không gọi anh ấy cùng ăn, ăn lẩu phải nhiều người mới có không khí.”

"Cậu gửi tin nhắn cho tôi trước, cho nên tôi không chờ quá lâu" thanh âm Yến Đình vẫn bình tĩnh như cũ: "Lúc ghi chương trình, có thể gửi tin?”

"He he" Lê Chiêu lột vỏ quýt ra, duỗi năm ngón tay ra lại nắm lại: "Trong khoảng thời gian ghi hình tiết mục gửi tin nhắn, liều mạng chính là tốc độ tay.”

Một người mới vừa có chút nổi tiếng như cậu, chỉ có cậu phối hợp với tổ làm chương trình quay phim, có thể lén gửi tin nhắn, đã đủ kinh hồn bạt thoát.

Xe chạy đến lối ra bãi đỗ xe ngầm, Lê Chiêu thấy Diêu Toa Toa cùng trợ lý của cô đứng bên cạnh một chiếc xe màu trắng, mui xe mở ra, bên trong còn bốc khói trắng, tựa hồ xảy ra trục trặc gì đó.

“Lê Chiêu!” Diêu Toa Toa tựa hồ biết người ngồi trong xe là Lê Chiêu, chủ động mỉm cười phất tay về phía Lê Chiêu, tựa hồ đang hướng cậu cầu cứu.

***

Tác giả có điều muốn nói:

Chiêu Chiêu: Anh Tống siêu tốt, siêu săn sóc, là nửa cha mẹ cơm áo gạo tiền của tôi.

Anh Tống: Hôm nay tôi vẫn chỉ muốn im lặng.