Chương 10

Tài xế thấy người phụ nữ này quen biết Lê Chiêu, do dự làm chậm tốc độ xe, nhưng không dừng lại, mà là chờ Yến Đình ra hiệu.

"Dừng xe" Yến Đình mặt không chút thay đổi mở miệng, anh sờ về phía bao tay trắng đặt ở bên cạnh, đột nhiên dừng lại một lát, quay đầu nhìn Lê Chiêu ngồi bên cạnh, thu tay trở về.

Lê Chiêu nhìn Diêu Toa Toa đang cười nhiệt tình với mình, bất giác dịch về phía Yến Đình. Nhận ra mình có thể có chút bất lịch sự với người phụ nữ như vậy, cậu vội vàng ngồi trở lại vị trí cũ, mở cửa sổ xe ra một nửa: "Chị Toa Toa, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

"Xe của tôi bị hỏng một chút, không biết cái gì mới có thể sửa xong" Diêu Toa Toa cười áy náy với Lê Chiêu: "Buổi chiều tôi còn có một thông báo muốn đi, có thể phiền cậu đưa tôi một đoạn đường không?”

Đưa một đoạn đường chẳng khác nào không thể cùng Yến Đình đi ăn lẩu = phiếu giảm giá không thể dùng = lãng phí tiền = để cho Yến Đình chờ lâu như vậy, ở trong điện quang hỏa thạch, trong đầu Lê Chiêu xuất hiện vô số ý niệm trong đầu, cuối cùng dùng biểu tình càng thêm xin lỗi càng thêm bất đắc dĩ nhìn về phía Diêu Toa Toa: "Xin lỗi chị Toa Toa, buổi trưa em còn có chuyện rất trọng yếu, không thể đưa ngươi qua. Em có số điện thoại của nhân viên ban tổ chức ở đây, nếu không tôi mời họ đến đây để sắp xếp xe cho chị?”

Vốn cậu muốn giúp Diêu Toa Toa gọi một chiếc xe qua mạng, nhưng nghĩ đến sẽ trừ tiền từ tài khoản của cậu, cửa út nghèo như cậu, đành phải giả vờ quên đi còn có lựa chọn này.

"Làm sao có thể phiền toái cậu" iểu tình Diêu Toa Toa có một lát cứng ngắc, sau đó cô bỗng nhiên cúi người, tựa hồ muốn cách Lê Chiêu trong xe gần hơn một chút. Lê Chiêu dịch về phía sau: "Chị Toa Toa, chị còn có chuyện gì nữa?”

"Không có việc gì" Diêu Toa Toa nhìn Lê Chiêu hận không thể cách mình mười thước, phong tình vạn chủng trên mặt rốt cục hóa thành mặt không chút thay đổi: "Hai ngày sau chúng ta muốn đi đài Hương Quả ghi hình chương trình, mong được gặp mặt cậu.”

Lê Chiêu vội vàng phất tay: "Tạm biệt!" sau đó khẩn cấp đóng cửa sổ lại, cả người dựa vào lưng ghế, giống như là vượt qua một hồi kiếp nạn.

"Cô ấy là bạn của cậu trong đoàn làm phim?" Yến Đình hỏi.

"Bằng hữu không tính là, nhiều nhất là đồng nghiệ" không tiện nói xấu các cô gái khác trước mặt anh, Lê Chiêu nhét cam đã bóc xong vào miệng, ăn chút cam đè ép kinh hãi.

Lúc mới vào đoàn làm phim, Diêu Toa Toa đối với mặt cậu rất hài lòng, có buổi tối tóc xõa tung, mặc đồ ngủ đến gõ cửa, sợ tới mức đáng thương cậu cho rằng khách sạn bị ma ám, chết cũng không mở cửa.

Từ đó về sau, Diêu Toa Toa cũng không còn dùng mắt nhìn cậu nữa. Những người khác trong đoàn làm phim xem Lê Chiêu chê cười, Lê Chiêu cảm thấy không để ý tới cậu rất tốt, ai muốn cùng một diễn viên nửa đêm gõ cửa dọa người làm bạn.

Diêu Toa Toa nhìn chiếc xe không thể chờ đợi được lái đi, nhịn không được thấp giọng mắng: “Quỷ nghèo không hiểu phong tình, đáng đời cũng không tìm được độc thân của nữ nhân!”

Trợ lý phảng phất không thấy bộ dáng khuôn mặt dữ tợn của Diêu Toa Toa, nhỏ giọng nói vài câu bên tai cô, biểu tình Diêu Toa Toa chậm rãi hòa hoãn lại.

***

Lê Chiêu đứng cách quán lẩu mười bước do dự: "Có chút không đúng.”

Cậu nhìn trong cửa hàng trống rỗng, nói với Yến Đình: "Nghe nói cửa hàng này sinh ý rất tốt, mỗi khi đến giờ cơm sẽ xếp thành hàng dài, như thế nào hôm nay một người không có?”

Chẳng lẽ hôm nay không làm ăn sao? Cậu quay đầu nhìn Yến Đình cố ý chạy tới đón cậu, như thế nào cũng không thể để cho anh chạy một chuyến này, vì thế cầm phiếu giảm giá đi về phía nhân viên phục vụ mỉm cười ở cửa: "Xin chào, xin hỏi hôm nay vẫn kinh doanh như bình thường sao?”

"Hôm nay vẫn mở cửa như thường lệ, khách quý ngài mời vào bên trong" nụ cười của người phục vụ trở nên ấm áp hơn: "Xin mời.”

Lê Chiêu vẫy tay với Yến Đình, mang theo Yến Đình cùng nhau vào cửa hàng.

"Hoan nghênh quý khách" nhân viên phục vụ đang lau bàn đứng dậy ôn nhu cười với bọn họ, vừa làm cho người ta cảm thấy nhiệt tình, lại không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Toàn bộ đại sảnh không có bất kỳ khách nào, nhân viên phục vụ đi qua, nhìn thấy bọn họ nhao nhao mỉm cười chào hỏi, thái độ phục vụ có thể so sánh với khách sạn lớn hàng đầu.

Tiêu thụ bình quân đầu người ít hơn hai hoặc ba trăm cửa hàng, thái độ phục vụ là tốt như vậy?

Cậu vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo Yến Đình, nhỏ giọng nói: "Cửa hàng này có phải đổi ông chủ hay không, như thế nào một khách nhân cũng không có?”

Vậy phiếu giảm giá của cậu, còn có thể dùng được hay không?

Vừa nói xong một lát, liền có mấy vị khách đẩy cửa đi vào, nói nói cười cười rất tự nhiên, một người trong đó hỏi nhân viên phục vụ phiếu giảm giá, nhân viên phục vụ trả lời phiếu giảm giá sử dụng bình thường.

Lê Chiêu an tâm lại.

Trong cửa hàng không có khách nào khác, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng: "Hai vị tiên sinh là bàn khách đầu tiên sau khi chương trình nâng cấp thái độ phục vụ của cửa hàng được khởi động, cho nên chúng tôi cố ý sắp xếp phòng sang trọng cho khách quý, cũng sẽ tặng vài món ăn tươi ngon nhất, chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.”

Vậy mà còn có loại chuyện tốt này? Từ nhỏ vận khí đã không tốt lắm, có loại ảo giác cậu bắt đầu chuyển vận.

Nghĩ đến đây, cậu quay đầu nhìn về phía Yến Đình. Từ lần trước tiện tay giúp Yến Đình sau đó, cậu diễn web drama bỗng nhiên nổi tiếng, ngay cả ăn cơm cũng có thể gặp được ưu đãi đại thù lao, chẳng lẽ...đây chính là cọ âu khí trong truyền thuyết?

"Đình Đình à..." Lê Chiêu đưa tay khoác lên vai Yến Đình: "Tài vận bình thường của anh có phải đặc biệt tốt hay không?”

"Ừ?" Yến Đình không có đẩy tay trên vai ra, cũng không so đo cách xưng hô kỳ quái của Lê Chiêu đối với anh, mà cầm lấy đồ điện tử gọi món, lựa chọn món ăn phía trên: "Vì sao lại hỏi như vậy?”

"Tôi nghèo hai mươi năm, nhưng sau khi quen biết anh, bỗng nhiên thấy bình minh kiếm tiền" Lê Chiêu có chuyện gì đó nói: "Anh nói xem, đây có phải là vận may anh mang đến cho tôi hay không?”

"Vận may?" động tác đặt món của Yến Đình hơi chậm lại, ánh mắt anh nhìn Lê Chiêu hơi có chút quái dị: "Cậu cảm thấy, tôi mang đến cho cậu vận may?”

"Vậy nhất định phải" Lê Chiêu vỗ hai cái cánh tay Yến Đình, đem ghế đẩu kéo đến bên người Yến Đình, tâm tình thập phần khoái trá: "Cuối năm ngoái anh Tiểu Nguyên tốn năm mươi đồng, tìm người giúp tôi tính toán một mạng. Thầy bói nói hai mươi năm trước của tôi tuy vận mệnh nhiều thăng quan, nhưng chỉ cần không buông tha vận mệnh của mình, là có thể gặp được quý nhân, từ nay về sau đại phú đại quý, ăn uống không lo. Tôi cảm thấy, quý nhân này có thể là anh.”

"Quý nhân..." Yến Đình đem một ít đồ nhét vào trong tay Lê Chiêu: "Không cần mê tín dị đoan.”

"Không phải mê tín dị đoan, đây là huyền học thần bí" Lê Chiêu đem tay đặt trên vai Yến Đình thu về, lật một chút ghi chép: "Sao lại gọi mấy thứ như vậy, ngay cả bụng lông cùng máu vịt cũng không có, có kiêng kỵ sao?”

"Không có" Yến Đình vuốt ve chén trà sứ trắng, nhấp một ngụm trà.

"Vậy thì đem chuyện gọi món này yên tâm giao cho ta" Lê Chiêu thuần thục gọi đồ ăn, lo lắng Yến Đình không thể ăn cay, cho nên cố ý gọi 1-2 tỏi dưới đáy nồi cay: "Tôi chính là tiểu năng thủ ăn lẩu.”

Nhân viên phục vụ mang thức ăn nhanh đến kinh người, mỗi món ăn tươi ngon đến mức khiến Lê Chiêu hoài nghi, bọn họ là lấy thịt hái rau tại chỗ, mới có thể đạt tới trình độ tươi ngon này.

"Tiên sinh, đây là món ăn chúng tôi tặng cho ngài, còn có một tấm thẻ giảm giá thành viên" nhân viên phục vụ đưa thẻ đến tay Lê Chiêu: "Sau này chỉ cần ngài mang theo bạn bè tới đây tiêu dùng, đều được hưởng dịch vụ giảm giá 3%.”

"Cám ơn" Lê Chiêu tiếp nhận thẻ giảm giá của hội viên, nhướng mày với Yến Đình, nội tâm cao giọng thét chói tai: "Đình Đình, anh quả nhiên là quý nhân của tôi!”

Ánh mắt Lê Chiêu quá thẳng thắn, Yến Đình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì. Nước dùng đáy nồi lẩu đã được đun sôi, phát ra âm thanh lẩm bẩm.

Anh thuận tay gắp lá rau diếp về phía cậu.

"Chờ một chút, rau diếp không thể để trước" Lê Chiêu nắm lấy tay anh: "Để thức ăn vào bụng chúng ta vào thời điểm thích hợp nhất, là sự tôn trọng lớn nhất của chúng ta đối với nó.”

Cúi đầu nhìn mu bàn tay bị Lê Chiêu đè lại, Yến Đình đem miếng rau diếp đang lung lay sắp đổ trên đũa đặt trở lại đĩa: "Được.”

"Thịt bò có thể cho vài miếng xuống trước, nhưng không thể nấu quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến hương vị" Lê Chiêu đổ nguyên liệu vào nồi, dựa theo kinh nghiệm vớt chúng lên, dùng đũa gắp vào bát Yến Đình.

"Anh không thích ăn hành sao?" cậu liếc mắt nhìn Yến Đình đĩa dầu, bên trong ngoại trừ dầu, cái gì cũng không có.

"Không chán ghét."

"Vậy có nên thử thêm chút hành vào đĩa dầu hay không, đĩa dầu không có hành, sẽ khiến lẩu mất đi linh hồn" cậu đem chén đựng hành đặt ở trước mặt Yến Đình: "Có cần thêm chút hay không?”

Yến Đình dùng thìa nhỏ múc một chút ở trong chén, quay đầu thấy Lê Chiêu còn nhìn chằm chằm chén hành, vì thế lại thêm một thìa nhỏ, lại nhìn lại thêm. Bất tri bất giác, anh ở trong ánh mắt lấp lánh của Lê Chiêu, ở trong đĩa dầu thêm tỏi băm, hành hoa, đậu phộng nghiền nát, tiêu hao nhiên liệu, giấm, chỉ có rau mùi anh mới không thỏa hiệp.

Thịt bò mềm mại, lăn ba trăm sáu mươi độ trong đĩa dầu, trong nháy mắt tiến vào khoang miệng, mùi thơm trong nháy mắt chiếm đầy tất cả vị giác.

"Ngon quá" Lê Chiêu cơ hồ muốn hoài nghi, trước kia cậu ăn đều là thịt bò giả, bởi vì hương vị thịt hôm nay thật sự là quá tốt. Vụиɠ ŧяộʍ nhìn giá thịt bò này, tiện nghi đến mức làm cho cậu hoài nghi trong nhà ông chủ có mỏ, mới chịu được cậu tùy hứng như vậy.

"Nóng quá, đến đây, nếm thử" Lê Chiêu giúp Yến Đình bỏng ruột vịt xong, thấy Yến Đình đoạn cắn ruột vịt, nhịn không được cười to: "Đình Đình, xem ra ngươi thật sự không thường xuyên ăn lẩu, ruột vịt phải ăn như vậy mới đã nghiện.”

Ruột vịt ngâm trong đĩa dầu trong vài giây, phía trên dính các loại gia vị, toàn bộ gắp lại bỏ vào miệng, khi nhai cái loại cảm giác giòn mềm sảng khoái, có thể hoàn mỹ lấy lòng đầu lưỡi ăn hàng.

Yến Đình phát hiện, giống như mỗi món ăn tiến vào Lê Chiêu, đều có thể trở nên mỹ vị kỳ dị. Anh học theo dáng vẻ của Lê Chiêu, đem toàn bộ ruột vịt bỏ vào trong miệng.

Kỳ thật cũng không thể coi là mỹ vị vô cùng, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Lê Chiêu, anh chậm rãi nuốt xuống ruột vịt, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, chậm rãi gật đầu: "Không sai.”

"Hắc hắc hắc" Lê Chiêu đắc ý cười, động tác xuống đồ ăn càng thêm linh hoạt, toàn bộ hành trình cũng không để nhân viên phục vụ nhúng tay vào, cuối cùng nhân viên phục vụ dứt khoát yên lặng lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.

Ăn đến phía sau, Lê Chiêu ý tứ nấu mấy miếng đồ chay, cùng Yến Đình chia nhau ăn.

"Sau khi ăn no, nhất định phải ăn mấy đũa chay, mới coi như có cảm giác nghi thức ăn lẩu" Lê Chiêu nghiêm trang nói: "Ngươi đoán xem vì sao?”

Yến Đình phối hợp hỏi: "Vì sao?”

"Bởi vì như vậy có thể nói cho đại não của mình biết, hôm nay ăn cơm mặn phối hợp, là cách ăn uống lành mạnh, thân thể nhất định sẽ không tăng cân" Lê Chiêu xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay của mình: "Nhìn kìa, đây là bí quyết của tôi không tăng cân.”

Yến Đình trầm mặc vài giây: "Không cần mê tín dị đoan.”

"Là huyền học" Lê Chiêu vẫn rất kiên trì.

***

Lúc Lê Chiêu cùng Yến Đình vui vẻ ăn lẩu, Trương Tiểu Nguyên dùng tài khoản Weibo chỉ có mấy fan đăng một weibo.

---

Anh Tiểu Nguyên: Con nhà tôi thật sự không hiểu chuyện, đường gặp xe của nữ nghệ sĩ cùng đoàn làm phim bị hỏng, chỉ biết mời người đến giúp đỡ, cũng không biết đưa người về. Tôi hỏi cậu ấy tại sao, cậu ấy nói với sự phấn khí thế, sợ rằng người khác sẽ hiểu lầm đồng nghiệp nữ. Một đứa trẻ rắm vừa tròn hai mươi tuổi của anh biết được cái gì, ai sẽ bởi vì cậu ấy hiểu lầm nữ đồng nghiệp? Hôm nay tôi vẫn là một người đại diện lo lắng cho các nghệ sĩ không có EQ.

---

Tài khoản này được đăng ký vài ngày trước, cho nên không có fan nào biết, đây chính là Trương Tiểu Nguyên cách đây không lâu, bọn họ yêu cầu một mình lăn ra khỏi giới giải trí.

***

Tác giả có điều muốn nói:

Chiêu Chiêu: Hãy đến, hãy để tôi dạy cho anh nghi thức chính xác để ăn lẩu.

Đình Đình không có biểu hiện: ...