Chương 16

Hai người yên lặng nhìn nhau trong bóng đêm, Tào Gia nương theo ánh sáng yếu ớt của màn hình di động, đưa danh thϊếp của mình.

Lê Chiêu nhận lấy danh thϊếp nhìn thoáng qua, hiện tại kẻ lừa đảo thật chuyên nghiệp, biến thành thật vậy. Từ nhỏ cậu đã hiểu được một đạo lý, thỏa mãn thường lạc, không nên tin trên trời có thể rớt bánh.

Thấy Lê Chiêu nhận lấy danh thϊếp của mình không nói lời nào, Tào Gia đẩy kính lên sống mũi: "Cậu Lê, công ty giải trí Strawberry của chúng tôi lấy phim ảnh, phim truyền hình, môi giới nghệ sĩ, âm nhạc làm chủ thể, dưới trướng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, hơn nữa còn có đội ngũ nghệ sĩ ưu tú nhất, chỉ cần cậu nguyện ý gia nhập công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ thiết kế kế hoạch phát triển cho cậu, trang bị cho cậu đội ngũ làm việc tốt nhất, sắp xếp nguồn lực chất lượng cho cậu, xin cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút” hắn nhìn vào ngôi nhà cho thuê cũ "tất nhiên, sẽ sắp xếp một ngôi nhà cao cấp cho cậu.”

"Thực xin lỗi, tôi vừa rồi cho rằng anh là phần tử bất hợp pháp, cho nên không cẩn thận đá anh, anh không bị thương chứ" lén lút tra tài liệu của Tào Gia trên mạng, Lê Chiêu tiến lên hai bước, cười rất nhiệt tình: "Tôi dẫn anh đi bác sĩ?”

"Không có việc gì ,không có việc gì" Tào Gia đau đến nhe răng trợn mắt còn không quên duy trì mỉm cười: "Hành động này của cậu Lê cũng là vì sự an toàn của cả tòa nhà mà suy nghĩ, là trừ gian diệt bạo. Trách tôi suy nghĩ không chu toàn, trễ như vậy còn quấy rầy cậu.”

"Đây là chứng minh thư của tôi" Tào Gia thấy tiểu hài tử này bộ dạng mi thanh mục tú, bộ dáng cười rộ lên càng ngây thơ vô tội, thầm nghĩ, nửa lớn hài tử ở một mình trong loại tòa nhà cũ này, cảnh giác tâm mạnh một chút cũng tốt, ít nhất an toàn.

Nghĩ đến Lê Chiêu có thể còn không tin mình, hắn lấy chứng minh thư của mình đưa tới trước mặt Lê Chiêu: "Đây là chứng minh thư của tôi, mời cậu Lê tin tưởng, tôi mang theo thành ý đến.”

Lê Chiêu nhìn chứng minh thư vài lần, không đưa tay nhận, mà lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Trương Tiểu Nguyên.

---

Chiêu Chiêu muốn may mắn: anh Tiểu Nguyên, anh nói trợ lý tổng giám đốc công ty giải trí Strawberry, có thể vì ký hợp đồng với em vào công ty hay không, cố ý ngồi xổm ở cửa chờ em, bị em đá một cước còn khen em trừ gian diệt bạo?

---

Không lâu sau, Trương Tiểu Nguyên trả lời tin nhắn.

---

Chiêu Chiêu muốn may mắn: nhưng bây giờ có một người tên là Tào Gia, tự xưng là trợ lý tổng giám đốc công ty giải trí Strawberry, tìm em ký hợp đồng. Em đọc chứng minh thư, thuận tiện tìm kiếm trên mạng, giống như chính hắn.

Anh Tiểu Nguyên: mẹ kiếp?! Chiêu Chiêu, gần đây em đã gặp được may mắn gì?

Anh Tiểu Nguyên: em để hắn chờ trước, anh sẽ đến ngay!

Anh Tiểu Nguyên: tuyệt đối không được để hắn chạy!

---

Một chén nước bốc hơi nóng đặt trước mặt Tào Gia, Tào Gia vội vàng khách khí nói cảm ơn. Hắn nhìn quy củ ngồi trên sô pha, gương mặt xinh đẹp kia, phối hợp với khuôn mặt tươi cười vô tội lại ngây thơ, có thể làm cho người ta tha thứ cho tất cả sai lầm hắn phạm phải.

Nếu như không phải chỗ bị đá mơ hồ đau đớn, hắn cũng không thể tin được, đối phương một cước có thể đem người đàn ông trưởng thành như hắn, đạp vào tường: "Cậu Lê thân thủ rất tốt, trước kia luyện qua?”

Lê Chiêu nhớ lại những kinh nghiệm đánh nhau tích lũy được trong những năm qua: "Chưa từng học tập có hệ thống, nhưng có kinh nghiệm thực tiễn nhất định.”

Tào Gia: "Hả?" hắn có thể đã lớn tuổi, thế nhưng có chút nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của người trẻ tuổi hiện tại. Đương nhiên, những thứ này đều không phải trọng điểm, hắn mang theo nhiệm vụ của ông chủ mà đến, sẽ không rối rắm về những chuyện nhỏ nhặt này.

"Cậu Lê đang phát sóng phim, công ty chúng tôi rất nhiều người đều thích, cá nhân tôi thích nhất mấy cảnh cậu bị đồng nghiệp làm khó dễ, ngày mưa trốn dưới mái hiên mấy cảnh đó" Tào Gia bưng nước Lê Chiêu đổ lên uống một ngụm: "Bên công ty đầu tư mấy bộ phim truyền hình, có một nhân vật rất thích hợp với cậu, nếu cậu Lê có hứng thú, tôi sẽ gửi kịch bản điện tử cho cậu.”

Lê Chiêu tiếp tục nước cho Tào Gia: "Nhưng chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng.”

"Ký hay không ký hợp đồng, cũng không ảnh hưởng đến Tôn tổng còn có sự thưởng thức của tôi đối với cậu Lê, cho dù cậu không ký hợp đồng với công ty, chỉ cần cậu nguyện ý thưởng thức diễn xuất, nhân vật này chính là của cậu."

Lê Chiêu: "..."

Thế gian lại có chuyện tốt như vậy?

Tại sao cậu chưa bao giờ gặp trước đây? Tất cả những điều này, giống như đều là bắt đầu từ khi gặp Yến Đình.

***

Bên trong xe yên tĩnh, điện thoại di động nằm phẳng trên ghế, đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt.

Bàn tay nhợt nhạt cầm lấy điện thoại di động, mở màn hình khóa.

---

Chiêu Chiêu may mắn đến: Đình Đình, anh quả nhiên là ông trời phái đến cứu cá Koi của tôi!!!!!

---

Cả một hàng dấu chấm than, hoàn mỹ biểu đạt cảm xúc kích động trong lòng Lê Chiêu.

Ánh sáng trên màn hình dần dần ảm đạm xuống, sắp hoàn toàn tối tăm, ngón tay trắng nõn điểm lên trên, điện thoại di động lại khôi phục quang minh.

---

Chiêu Chiêu may mắn đến: Cảm ơn Trời, cảm ơn địa, cảm ơn số phận đã cho tôi gặp người bạn tốt như anh.

---

Một người bạn tốt?

Màn hình điện thoại di động đen lại sáng, sáng vừa đen, Yến Đình vẫn không có trả lời hai tin nhắn này. Ngay tại tay anh, một khắc lại điểm về phía màn hình, xe phát ra tiếng phanh chói tai.

Điện thoại di động rơi xuống và rơi vào khe ghế trước.

“Từ Yến Đình!” một người phụ nữ tóc rối tung nhào lên xe, điên cuồng đập kính chắn gió: "Từ Yến Đình, anh đi ra đây!”

Vẻ mặt tiều ức của người phụ nữ, đôi mắt sưng lên, đôi mắt tràn đầy hận ý. Cô phảng phất không có cảm giác đau đớn, một quyền lại một quyền đánh, nhưng kính chắn gió lại không nhúc nhích.

"Tiên…tiên sinh?" tài xế nuốt nước miếng, sợ hãi quay đầu nhìn Yến Đình.

Người đàn ông mặc vest mở cửa sổ, dường như muốn nghe rõ cô đang chửi bới cái gì. Nhưng mặc kệ đối phương nói cái gì, vẻ mặt anh đều bình tĩnh, phảng phất nữ nhân gây chuyện mắng không phải cô, hết thảy nguyền rủa kêu gào đều không liên quan đến anh.

“Từ Yến Đình, mày là tên điên, súc sinh!” người phụ nữ thấy mình chửi rủa không có chút tác dụng nào, nằm sấp trên mui xe khóc lớn: "Rốt cuộc phải như thế nào, mày mới nguyện ý thu tay lại?”

Yến Đình trầm mặc không nói, anh cúi đầu nhìn về phía đáy xe, muốn tìm được điện thoại di động kia.

"Sớm biết mày là súc sinh phát điên, lúc trước không nên lưu lại mày" nữ nhân bước nhanh đến bên cửa sổ, hai tay nằm sấp trên cửa sổ, hung tợn nhìn chằm chằm Yến Đình, hận không thể từ trên người anh cắn một khối thịt: "Ngươi sao không đi chết, vì sao không đi chết!”

"Buông tay" Yến Đình nhìn chằm chằm bàn tay nữ nhân nằm sấp trên cửa sổ xe, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Từ Yến Đình, người như mày, không nên sinh ra trên thế giới này, quái vật hư mày là tai họa!" người phụ nữ đã cố gắng đưa tay vào cửa sổ và túm người đàn ông trong xe.

Yến Đình đeo găng tay trắng, không chút lưu tình vặn lấy cổ tay cô, đẩy người ra xa. Nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của người phụ nữ, anh buông tay cởi găng tay ra: "Dì ơi, sinh tử không phải dì nói tính toán, mệnh của tôi cứng rắn.”

Người phụ nữ ngồi liệt mặt, một đôi găng tay trắng tinh ném lên người cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nhợt nhạt vô tình sau khe cửa sổ.

"Dì đã quên, năm tôi sáu tuổi, dì đẩy tôi vào bể nước, nước lạnh thấu xương cũng không chết ta, vài câu nguyền rủa có ích lợi gì chứ?" Yến Đình ngữ khí bình thản gần như ôn nhu, phảng phất cùng nữ nhân nói chuyện phiếm chuyện thường ngày: "Cái ao kia còn giữ lại, dì muốn đi xem một chút?”

Nữ nhân trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Thì ra mày đều nhớ rõ?!”

Yến Đình không nói gì, ánh mắt u đàm, lẳng lặng nhìn cô.

Nữ nhân sợ hãi cùng một đôi mắt thần như vậy nhìn nhau, ánh mắt của anh quá bình tĩnh, cho dù là sinh tử, cũng không thể lay động nửa phần cảm xúc của anh. Đây là một người điên, giống như mẹ anh.

Từ gia kéo dài phong quang gần trăm năm, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay anh.

"Mặc kệ mày hận Từ gia như thế nào, nhưng trong lòng mày chảy ra, vẫn là máu của Từ gia như cũ" người phụ nữ lảo đảo đứng dậy từ mặt đất: "Sự phủ nhận của mày, sự từ chối của mày, tất cả chỉ là một chuông bịt tai. Trừ phi chết, mày vĩnh viễn là huyết mạch Từ gia, mày trốn không thoát.”

"Các ngươi thường nói, người điên chính là mẹ tôi" mí mắt Yến Đình rũ xuống: "Điên, đến tột cùng là ai?”

"Nếu tôi bị điên" anh nhìn người phụ nữ không có nghi thức này: "Đó cũng là bởi vì gen bẩn thỉu của Từ gia.”

Người phụ nữ lớn tiếng cười rộ lên, cười còn khó nghe hơn khóc: "Nếu cảm thấy gen từ gia dơ bẩn, vậy sao mày không chết? Mày chết rồi, không phải là một trăm sao? Chỉ cần mày còn sống, toàn thân đều là dơ bẩn, cho dù người khắp thiên hạ đều không dám gọi mày là Từ tiên sinh, mày cũng không thoát khỏi lạc ấn Từ gia lưu lại trong gen của mày!”

“Cho nên mày làm sao không đi chết, sao lại không chết!” mgười phụ nữ một lần nữa phát điên, cô đập vào cửa sổ xe: "Mày nên đi chết!”

Cách một cánh cửa xe, ở ngoài cửa biệt thự xa hoa lại lạnh như băng, không có nửa điểm ôn nhu giữa người thân, chỉ có lạnh lùng cùng cừu hận.

Gió đêm nổi lên, từng luồng gió lạnh thấy khe hở chen chúc vào trong xe, tùy ý liếʍ liếʍ hai má tái nhợt của Yến Đình.

"Dì, đêm khuya yên tĩnh" Yến Đình thờ ơ với lời nguyền rủa của nữ nhân: "Nếu dì thật sự lo lắng cho chồng dì, có thể đi vào bồi hắn" ánh mắt của anh rất nghiêm túc, như thể thật sự đang suy nghĩ cho phụ nữ: "Tình vợ chồng hai người sâu đậm không muốn chia tay, tôi hiểu.”

Nữ nhân chửi rủa đột nhiên dừng lại, cô biết Yến Đình là nghiêm túc.

"Nếu dì không nói lời nào, tôi liền coi dì đồng ý..." lời của Yến Đình còn chưa nói hết, điện thoại di động chuông reo, cắt qua ngưng trọng trong không khí.

Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, dưới chân cô lui một bước, miễn cưỡng đứng vững thân thể.

Yến Đình đối với bộ dáng chật vật của cô không có hứng thú, anh ấn nút nối, bên kia liền truyền đến một cái thanh âm vui vẻ.

“Đình Đình, tôi có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết, anh đoán xem là cái gì?!”

"Trúng thưởng?" Yến Đình một tay dựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn nữ nhân sắc mặt sưng húp, đóng cửa sổ xe lại, nâng tay ý bảo tài xế lái xe vào cửa lớn.

“Ngẫm lại, ngẫm lại, đoán theo hướng lớn hơn một chút” Lê Chiêu vui vẻ lăn lộn trên giường.

"Nhận kịch bản mới?"

"Không phải" tiếng cười của Lê Chiêu từ đầu điện thoại truyền ra, theo một tiếng rắc rắc, hơn nửa ngày mới tiếp tục truyền ra thanh âm của Lê Chiêu: "Vừa rồi lật quá vui vẻ, ngã xuống gầm giường.”

"Tôi nói với anh, thì ra người lúc trước tự xưng là công ty giài trí Strawberry, không phải kẻ lừa đảo" Lê Chiêu nằm sấp trên gối mềm mại, nói về quá trình ký hợp đồng với công ty giài trí Strawberry: "Hơn nữa thời hạn hợp đồng chỉ có ba năm, chuyện tốt như vậy đều khiến tôi gặp phải.”

"Là vàng, luôn luôn tỏa sáng" xe dừng ở gara, Yến Đình không xuống xe, dựa lưng ghế bồi Lê Chiêu tán gẫu: "Công ty lớn nguyện ý đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như vậy ký cho cậu, chứng tỏ cậu đủ ưu tú.”

"Giới giải trí khi nào thiếu người ưu tú?" Lê Chiêu cười: "Nhất định là tôi bắt đầu may mắn.”

Lê Chiêu ôm gối đầu ngồi dậy: "Đình Đình, kiếp trước anh nhất định là phúc oa, bằng không làm sao có thể mang đến cho tôi nhiều may mắn như vậy?”

Nhìn ánh sáng chiếu ra từ đèn xe, Yến Đình trầm mặc thật lâu: "Tiểu hài tử không cần mê tín dị đoan.”