Chương 15

"Làm sao vậy?" Lê Chiêu thấy Yến Đình nhìn mình, vừa không tiếp tôm nướng, cũng không nói lời nào, nghi hoặc sờ mặt mình: "Trên mặt tôi có thứ kỳ quái?”

"Có" Yến Đình tiếp nhận tôm nướng, dời tầm mắt.

"Có gì?" Lê Chiêu sờ mặt nhiều hơn vài cái, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, rõ ràng cái gì cũng không có: "Đình Đình, không nghĩ tới anh lớn lên mày rậm mắt to, thế nhưng cũng sẽ gạt người.”

Yến Đình cúi đầu ăn tôm không nói.

"Có mỹ mạo của em" Trương Tiểu Nguyên tát một cái vào trán Lê Chiêu, bưng đồ uống trên bàn lên: "Yến tiên sinh, lần đầu tiên gặp mặt, trước khi tới Chiêu Chiêu đã nhắc với tôi, không thể cho anh uống rượu, tôi liền lấy đồ uống thay rượu kính anh một ly. Đứa nhỏ này tâm nhãn thẳng thắn, đầu óc cũng đơn giản, sau này ở chung, nếu nó có chỗ mạo phạm gì, kính xin anh gánh vác nhiều hơn.”

Yến Đình giơ lên mấy đồng một lon đồ uống trà thảo dược, cùng Trương Tiểu Nguyên chạm chén: "Lê Chiêu rất tốt.”

Trương Tiểu Nguyên cười: "Mặc dù tôi là người đại diện của em ấy, nhưng vẫn nuôi em ấy như em trai ruột, đáng tiếc mấy năm nay tôi không có danh đường gì, nhưng sau này nếu anh có chỗ cần, mặc dù nói cho tôi biết, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp.”

"Cám ơn" trà thảo dược vào miệng có chút ngọt ngào, Yến Đình nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Nếu là người một nhà, thì sẽ không chú ý khách khí" Trương Tiểu Nguyên buông trà thảo dược xuống, xoa xoa tay: "Vậy chúng ta...bắt đầu.”

Vừa dứt lời, tóc bên tóc đầu Yến Đình khẽ động, đó là làn gió nhẹ khi Lê Chiêu vươn tay. Trong chớp mắt, tôm nướng và thịt dê nướng trên bàn đã bay đến trong tay Lê Chiêu, Lê Chiêu tay trái cầm tôm, tay phải cầm thịt dê xiên, đắc ý nhìn Trương Tiểu Nguyên hai tay không: "Biết anh nhất định sẽ đến bộ này, em đã sớm chuẩn bị xong.”

"Đình Đình, đến đây" Lê Chiêu đem chiến lợi phẩm bỏ vào hộp cơm dùng một lần trước mặt Yến Đình: “Hai chúng ta chậm rãi ăn.”

“Bồi nhi, anh vẫn không phải là đại ca em yêu nhất sao?” Trương Tiểu Nguyên đáng thương cầm lấy khoai tây chiên nướng cuối cùng trong khay, xoay người vẫy tay với ông chủ: "Ông chủ, thêm hai cái thịt dê xiên, hai nắm thịt ba chỉ.”

“Được rồi!” mùa đông lạnh lẽo, ông chủ cửa hàng lại bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, hắn quay đầu hướng Lê Chiêu nhếch miệng cười với bọn họ, thuần thục đặt nguyên liệu nấu ăn lên vỉ nướng.

"Thêm mười xiên tôm, mười xiên nấm kim châm, một phần tôm cay" Lê Chiêu nhỏ giọng nói với Yến Đình: AnhNgươi còn có cái gì khác muốn ăn?”

Yến Đình trầm mặc một lát: "Cậu định đoạt.”

"Vậy chúng ta lại thêm mười xiên thịt lợn thơm" Lê Chiêu vỗ tay Trương Tiểu Nguyên len lén đưa về phía mâm Yến Đình: "Tôi nói cho anh biết, hương thịt lợn nhà ông chủ là nhất tuyệt, xôi hương không ngấy, môi răng lưu hương.”

Thực khách trong cửa hàng lớn tiếng nói đùa trong một cửa hàng đông đúc, nói chuyện rộng rãi, nhưng không can thiệp vào nhau, tạo ra một sự hài hòa ăn ý. Bà chủ đi giao hàng đã trở lại, cô lấy điều khiển từ xa ra khỏi tủ, mở TV phủ một lớp tro bụi, vội vàng xoay người đi giúp chồng làm việc.

Không biết làm việc bao nhiêu năm, TV run rẩy, rốt cục cũng giật ra hình ảnh rõ ràng, dĩ nhiên vừa vặn là Hương Quả Đài. Lê Chiêu tính toán thời gian, cậu tham gia ghi hình ‘Đồng hành cùng bạn’, hình như ngay tối nay phát sóng.

"Đừng tính, chính là đêm nay" Trương Tiểu Nguyên thừa dịp Lê Chiêu không chú ý, trộm hai xiên thịt bò trong yến đình, chậm rãi ăn: "Tối nay nướng thịt, xem như là vì chúc mừng lần đầu tiên cậu lên đài truyền hình.”

Lê Chiêu: "Nhưng tối nay là em bỏ tiền ra.”

"Ai bỏ tiền ra không quan trọng, quan trọng là tâm ý" Trương Tiểu Nguyên giơ cổ tay lên xem thời gian tiếp theo: "Đợi thêm hai phút nữa chương trình phát sóng.”

Nghe Trương Tiểu Nguyên nói, ngay cả Yến Đình cũng buông thức ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía TV cũ nát treo trên tường. Trong cửa hàng ồn ào này, ngoại trừ ba người bọn họ, đại khái cũng không ai hứng thú với nội dung tv.

Phải mất ba hoặc bốn giờ để ghi lại chương trình, tổng cộng chỉ vài chục phút. Lê Chiêu cảm thấy mình không có cảm giác tạp kỹ, nhưng hiệu quả của clip lại rất tốt. Đoạn biểu diễn, tổ tiết mục còn cố ý đưa mấy cảnh khán giả cảm động đến đỏ hốc mắt.

Cậu yên lặng suy nghĩ, mời loại khán giả trực tiếp cần diễn xuất này, tổ tiết mục tiêu tiền đi.

Một chương trình tổng cộng mấy chục phút, quảng cáo xen kẽ còn dài hơn chương trình, ba người cũng không vội vàng đi, vừa ăn thịt nướng, vừa xem TV.

Phần trò chơi được quay đầu tiên, nhưng thứ tự phát hành lại ở phía sau biểu diễn tài năng. Trong chương trình, Lê Chiêu ba bước và hai bước nhảy lên xà đơn, làm xong hai mươi dẫn thể hướng lên trên, trước tiên đoạt được quả bóng đồ chơi.

Tiếng thét chói tai truyền ra từ trên TV, đủ để Trương Tiểu Nguyên đoán được sự náo nhiệt của hiện trường. Anh cảm khái nhìn về phía Lê Chiêu, nam hài mới hai mươi tuổi, đã mới xuất hiện mị lực, đợi thêm vài năm nữa là thời điểm nam nhân phong hoa chính mậu, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nữ hài tử vì cậu thần hồn điên đảo.

"Để cho anh nhìn mặt như hoa như ngọc này, sau này sẽ bị nữ hài tử nào đó lấy được" Trương Tiểu Nguyên cùng Lê Chiêu đυ.ng chén: "Đến đây, vì bạn gái tương lai của Chiêu Chiêu.”

Yến Đình đưa tay vuốt ve bình trà thảo dược, không có gia nhập lần này đυ.ng chén. Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình TV, bên trong cậu bé mặc áo sơ mi trắng, dưới ống kính cười vui vẻ tùy ý, giống như một vầng mặt trời nhỏ, tùy ý tản ra sự ấm áp.

Thật chói mắt!

***

Tương Tương là một khán giả trung thành của ‘Đồng hành cùng bạn’, mỗi thứ bảy ngồi trên ghế sofa, ăn vặt trong khi xem chương trình, là cách cần thiết của cô mỗi tuần để giải nén căng thẳng. Cô rất mong chờ khách mời trước đó, sau đó tổ làm chương trình thay đổi người khác, trong lòng cô có chút thất vọng, bật TV, thờ ơ ăn vặt.

Bất quá phần thờ ơ này, sau khi nhìn thấy mặt một vị khách mời trong đó, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, cô nhìn chằm chằm TV một hồi lâu, cho đến khi bắt đầu quảng cáo, mới kích động lấy điện thoại di động ra, mở nhóm chat, chia sẻ soái ca cho các tiểu tỷ muội.

---

Tương Tương: các chị em phụ nữ, hãy ra ngoài xem soái ca, mở đài Hương Quả ‘Đồng hành cùng bạn’ có bất ngờ!

Đậu Đậu: Sự kết hợp mà cậu thích, không phải là tin tức tiêu cực hủy bỏ ghi âm? Mấy ngày trước còn đang oán giận kỳ này không có gì đẹp mắt, hôm nay sao lại kích động lên?

Tương Tương: bản chất của con người là hương thơm thực sự. Tỷ muội một hồi, lời ta đã mang đến, sau này chờ các ngươi thật hương thời điểm, đừng trách ta không thông báo cho các ngươi.

---

Trả lời tin tức này, Tương Tương đã không còn tâm tư phản ứng với tiểu tỷ muội. Nhân lúc quảng cáo, chạy tới đăng một weibo, hơn nữa còn mang theo chủ đề ‘Đồng hành cùng bạn’.

---

Tương Tương: cầu xin lòng tốt người qua đường nói cho tôi biết, tối nay trong ‘Đồng hành cùng bạn’, người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, cười rộ lên rất đẹp khiến trái tim tôi tê dại, là ai a! Tôi quỳ xuống cho các chị em phụ nữ!

---

Tương Tương là một fan hâm mộ tương đối tích cực trong siêu thoại ‘Đồng hành cùng bạn’, weibo của cô nhanh chóng có người bình luận.

---

Bao cát đậu đặt muối: chị em, đây là bức tường nhỏ tôi mới thu hoạch, là một người mới không có nhiều tác phẩm, tên là Lê Chiêu, gần đây có một bộ phim chính của cậu ta phát sóng trên Green Pepper Video, bạn cảm thấy hứng thú có thể đi tìm kiếm.

---

Tương Tương cảm ơn cư dân mạng nhiệt tình, thấy thời gian quảng cáo kết thúc, vội vàng buông điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm vào TV, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảnh quay nào của anh đẹp trai.

Nhóm chị em thỉnh thoảng có tin tức mới nhắc nhở, đáng tiếc trước khi làm đẹp, tất cả tình chị em đều có thể biến thành nhựa.

Lê Chiêu dễ dàng làm hai mươi dẫn thể hướng lên trên, đó gọi là đẹp trai.

Lê Chiêu dùng tiêu bài thổi một giai điệu dân gian, gọi là có tài hoa, có khí chất.

Đến giai đoạn sau, các khách mời khác nhắc tới bạn bè giàu có của mình, những cái gì là túi xách hàng hiệu, máy bay tư nhân, đến lượt Lê Chiêu, đề cập đến là hộ phá dỡ.

Trực thăng, biệt thự sang trọng, tàu du lịch quá xa quần chúng bình thường, nhưng hai từ ‘phá hủy’ có thể huy động thần kinh của mọi người. Bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi cố gắng hết sức cũng không thể mua được một căn nhà, nằm mơ cũng muốn sở hữu một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình.

Cho nên khi bọn họ nghe được bằng hữu của Lê Chiêu lại có hai tòa nhà, thật lòng hâm mộ.

Có phải phú hào không quan trọng hay không, quan trọng là bọn họ rất thưởng thức bạn bè Lê Chiêu, chính là không biết bằng hữu như vậy, đi đâu có?

Trong ánh mắt ghen tị của khán giả, Lê Chiêu trên truyền hình vẫn đang nói về người bạn này của mình.

---

"Người bạn này của tôi đặc biệt tốt, biết tôi nghèo đến nỗi không thể mua được nhà, còn bảo tôi chuyển đến nhà anh ấy."

"Vậy cậu có đi không?" người dẫn chương trình dường như rất quan tâm đến vấn đề này.

"Không có" Lê Chiêu cười tủm tỉm lắc đầu: "Người khác tốt như vậy, tôi làm sao có thể chiếm tiện nghi của anh ấy.”

---

Nghe đến đây, Tương Tương rất là xúc động, càng đáng quý trọng tình nghĩa, lại càng không nỡ phá hư, nhìn ra được Lê Chiêu rất coi trọng đoạn hữu nghị này.

Cô đăm chiêu cầm lấy điện thoại di động, mở nhóm chat chị em ra, phát hiện các tiểu tỷ muội đều đang si mê a, miệng đầy hô bồi nhà ta thật sự là làm cho người ta động tâm linh tinh, lại mặt không chút thay đổi đóng lại nhóm chat.

Chính cô ấy đã lo lắng quá nhiều.

Đám nhan cẩu này, sẽ không bỏ qua nam hài tử xinh đẹp.

***

Trong quán thịt nướng, Trương Tiểu Nguyên trợn mắt há hốc mồm xem xong đoạn nội dung này, vẻ mặt nghi hoặc: "Chiêu Chiêu, cậu nào có loại bạn thổ hào có hai tòa nhà này?" bằng hữu bên cạnh Lê Chiêu anh đều biết, đều là người nổi bật trong giới nghèo khó, không có ai có tiền.

"Có a" Lê Chiêu đưa tay khoác lên vai Yến Đình, dương dương đắc ý nâng cằm lên: "Nơi này.”

Trương Tiểu Nguyên trợn tròn mắt: "Yến tiên sinh, anh thật sự có hai tòa nhà?”

Yến Đình hơi gật đầu: "Ừ.”

Thấy Yến Đình gật đầu trong nháy mắt, ở trong mắt Trương Tiểu Nguyên, anh đã không phải là anh, mà là một cái lóe ra mê người quang mang Kim Nguyên Bảo.

"Ăn no rồi" Lê Chiêu xoa bụng, kéo mũ lưỡi trai xuống: "Đi, về nhà.”

Trương Tiểu Nguyên còn chưa lấy lại tinh thần, anh sững sờ đi theo phía sau Lê Chiêu cùng Yến Đình, chờ một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, mới nhớ tới mình có việc không làm: "Chiêu Chiêu, đêm nay anh về ba mẹ bên kia, sẽ không đi cùng em.”

"Được" Lê Chiêu gật đầu: "Anh trên đường cẩn thận.”

"Tôi tiễn cậu" hai má tái nhợt của Yến Đình ở trong bóng đêm, có vẻ phá lệ lạnh lùng.

Trương Tiểu Nguyên hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Không cần, ba mẹ tôi cách bên này không xa" nói xong, cưỡi con lừa điện nhỏ của anh, nhanh như chớp rời đi.

***

Lê Chiêu ngồi xe của Yến Đình trở lại phòng cho thuê, vừa trèo lên lầu, bỗng nhiên ở cửa có một bóng đen chạy về phía mình, cậu theo bản năng duỗi chân đạp tới.

Bóng đen đập vào tường, phát ra tiếng kêu thảm thiết đáng thương.

"Đừng nhúc nhích, lại động tôi báo cảnh sát” Lê Chiêu cảnh giác nhìn bóng đen.

“Cậu Lê, Lê Chiêu, tôi là trợ lý tổng giám đốc công ty giải trí Strawberry" trợ lý ngồi xổm hơn nửa ngày trước cửa nhà cho thuê của Lê Chiêu, thật vất vả mới đợi được người, không nghĩ tới còn chưa kịp nói chuyện, liền bị một cước đạp.

Lê Chiêu không phải diễn viên phim thần tượng sao, lực đạp người sao lại giống như diễn võ hiệp? Xoa xoa chỗ bị đạp đau, lại ngẩng đầu nhìn đèn hành lang thế nào cũng không sáng lên được: "Lúc trước chúng tôi liên lạc với người đại diện của cậu, có thể là trong giao tiếp có một chút hiểu lầm, cho nên Tôn tổng an bài tôi tới đây nói chuyện với cậu.”

Lê Chiêu: ??

Bây giờ kẻ lừa đảo không chỉ lừa đảo trực tuyến, ngoại tuyến cũng phải được đồng bộ hóa?

***

Tác giả có điều muốn nói:

Lê Chiêu: Nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ ba tuổi, như vậy dễ lừa gạt?