Chương 2: Bệnh nhân

Cuối cùng xe hàng cũng tới, Phạm Hương phủi mông đứng dậy, tiến ra xe, xông xáo leo lên thùng xe hàng, bắt đầu chuyển hàng xuống cho đàn em đem vào chợ, mọi việc diễn ra hết sức bình thường.

19h……

20h…..

21h…..

Tên đàn em chạy vào thở hồng hộc, nhìn Phạm Hương đang hì hục với thùng hàng nặng nề :

– Đại ca, đàn em thằng Toàn Đen lại gây sự.

– Có chuyện gì ? – Cô đưa thùng hàng xuống rồi hỏi.

– Nó đánh Lệ Hằng, ngoài chợ. Chắc còn ức chuyện hồi bữa. – Tên đàn em nhìn cô.

Cô nhớ lại, à, tuần trước, 2 đứa đàn em của đám Toàn Đen chạy qua đây giành địa bàn, bị Lệ Hằng đánh một trận thừa sống thiếu chết. Cô nháy mắt với đám đàn em, cho bọn chúng tiếp tục công việc ở xe hàng, cô lao ra khỏi chợ như một cái máy.

Hình ảnh Lệ Hằng hiện lên trong tròng mắt của cô, phe cô chỉ có 3 đứa và Lệ Hằng, trong khi đám tụi nó gần chục đứa. Chết tiệt, cô nhìn quanh, cầm khúc cũi lớn đi đến.

* Bốp * – Cây củi không nhân nhượng giáng thẳng xuống đầu một thằng đàn em của Toàn Đen, khiến đầu nó tứa máu, cô đỡ Lệ Hằng đứng lên, đưa cho đàn em của mình, bắt đầu một trận chiến.

Bọn chúng xông tới như cơn lốc, cây cối liên tục đánh vào Phạm Hương, nhưng Phạm Hương là ai chứ ? Đại ca khu này, dễ dàng bị đám ranh này hạ gục vậy sao ? Cây củi như binh khí, cô liên tục xả vào từng đứa, chân đạp vào bụng tụi nó.

Khi cô gần như chiến thắng thì một tên phía sau đánh mạnh vào sườn cô, khiến cô ngã quị, nhưng rồi cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng cơn đau vẫn còn, thế là lãnh đủ cái đấm vào mặt. Cô ôm mặt, giơ chân đạp một phát rồi túm lấy cổ áo nó mà quăng xuống nền gạch lạnh tanh.

Cả đám lùi dần về phía sau, sau đó là chạy thục mạng.

Cô quăng cây củi xuống nền, ôm lấy eo, cơn đau xộc lên não bộ khiến cô khẽ nhăn mặt lại, nhưng không lộ rõ quá vẻ đau đớn :

– M* nó, biến. Thứ mất dạy.

Cô ngồi dựa ở một gốc cây. Lệ Hằng nhanh chóng tới, hoảng hốt ôm Phạm Hương đứng dậy :

– Đi bệnh viện.

– Khỏi. – Cô gạc tay hắn ta ra.

Lệ Hằng vẫn không chịu, nhất quyết đem cô đến bệnh viện, khi nãy thấy tên khốn kia đánh vào sườn cô, hẳn là đau lắm.

Phạm Hương đang đau, làm không lại Lệ Hằng, nên để mặc hắn lôi mình tới bệnh viện.

………

Bác sĩ ngoại khoa Trần Ngọc Lan Khuê tiếp nhận một bệnh nhân vào giữa đêm, trên người đầy rẫy những vết thương chi chít.

Sau khi chụp X- quang thì phát hiện sườn không có dấu hiệu bị gãy, chỉ là vì lực đánh khá mạnh nên gây ra cơn đau, nhưng nếu cứ bị tổn thương, chắc chắn sẽ gãy trong một ngày không xa.

Lan Khuê cầm bông băng, chấm vết thương cho Phạm Hương, đáng lẽ chuyện này y tá phải làm, nhưng nàng không muốn phiền họ nên tự tay làm cũng được.

– Ui da…nhẹ thôi…..– Phạm Hương khẽ rên lên.

– Thật là tôi không hiểu chị có phải phụ nữ không nữa ? Chị bị chồng đánh hay bị ai bạo hành ? – Lan Khuê nhẹ tay lại một chút, lắc đầu.

– Cô nghĩ bộ dạng của tôi sẽ có đàn ông thích ? – Phạm Hương nén cơn đau, trả lời một tiếng.

Lan Khuê trề môi, tiếp tục làm việc của mình, ừ nhỉ, bộ dạng của chị ta, tên đàn ông nào lại thích chứ ? Nếu có thích chắc cũng chỉ làm bạn nhậu. Không lẽ bị người khác bạo hành ? Không giống lắm, nếu bị bạo hành thì phải khóc lóc, đằng này…..? Vậy là đánh nhau, nàng lại lắc đầu, chấm vết thương cuối cùng trên mặt cô rồi cất bông băng.

– Chị có thể về. Nhớ uống thuốc, thay băng trên mặt.

Phạm Hương ” ờ “ một cái rồi dòm Lan Khuê, miệng hơi vểnh lên. Nhìn Lan Khuê. – Cảm ơn. – Chỉ hai chữ gỏn lọn rồi đi ra ngoài, ngó Lệ Hằng.

Cả hai chạy đến quầy thanh toán viện phí. Phạm Hương nghe số tiền xong liền dòm Lệ Hằng ai oán. Đã nói không cần đến bệnh viện, tốn tiền vô ích thật chứ, ở nhà mua băng cá nhân băng lại là được rồi. Vô đây tốn mấy trăm ngàn, đổi lại được tấm hình x- quang, tờ bệnh án, bông băng với mấy liều thuốc giảm đau.

Phạm Hương đi với Lệ Hằng ra ngoài, cô đưa mắt nhìn hắn ta rồi ôm lấy bụng, vẫn đau âm ỉ, giờ này cũng đã gần khuya, không thể đi làm nữa, thôi thì đón xe ôm về cho rồi.

Trong khi cả hai đang đứng tần ngần ở cửa thì một chiếc xe máy chạy ngang, chủ nhân của nó là vị bác sĩ lúc nãy. Phạm Hương đút tay vào túi quần, nhìn người ta, nhẩm lại, lúc khám bệnh hình như thấy tên Khuê gì đó…..Cô lôi tờ bệnh án ra xem lại, à, Trần Ngọc Lan Khuê. Cô vểnh môi lên nhìn Lệ Hằng.

– Ê, mày có nghĩ sẽ có vợ có con không ?

Hự…..Lệ Hằng nhìn sang Phạm Hương, ở chung với cô gần chục năm nay, cũng chưa nghe cô đề cập tới chuyện lập gia đình, hôm nay bị đánh một cái rồi khùng luôn rồi à ? Hắn ta thoáng nghĩ ngợi một chút rồi lắc lắc bả vai :

– Ừ thì, lâu lâu nằm co ro trong nhà trọ, cũng buồn buồn…..cũng muốn có con vợ để ôm ấp, nhưng mà…..nghèo quá.

Hắn ta chỉ nói bấy nhiêu rồi đi ra bên ngoài, xe ôm cũng có rồi.

Phạm Hương cũng đi theo hắn ta ra bên ngoài, leo tọt lên xe ôm, để người ta chở về xóm nhà trọ.

Nằm gỏn lọn trong chiếc giường cũ nhưng sạch sẽ, Phạm Hương gác tay lên trán, sao tự dưng mới gặp cô bác sĩ đó, trong tim lại trỗi lên một cảm giác lạ, cảm giác muốn có một gia đình đầm ấm, đúng, chính là như vậy. Là muốn mỗi ngày có một người con gái,nằm chung chiếc giường, ăn chung bữa cơm, chỉ như thế thôi.

Cô tạch lưỡi, chắc bị đánh đến khùng rồi cũng nên. Người ta là bác sĩ đó, còn Phạm Hương chỉ là một đứa bốc vác ở chợ đầu mối, làm sao có thể chứ ? Thân phận của Phạm Hương, tốt nhất là sau này cưới một đứa công nhân nào đó thì nghe có lí hơn, bác sĩ ? Mơ đi. Cô cười nhàn nhạt rồi lấy cái chăn, trùm cả cơ thể lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Lăn qua lăn lại, ngủ không được, cô đưa tay lấy cái máy mp3 màu đen, gắn thẻ nhớ vào, bấm bừa bãi một bài hát mà cô thích.

“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ

Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao

Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ

Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

Làm sao em biết bia đá không đau

Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau……”

“…Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau……”

#Moon