Chương 3: Cuộc sống về đêm

Phạm Hương ngủ một giấc tới 9h sáng hôm sau, ngoài kia có tiếng gõ cửa, cứ tưởng là tên Lệ Hằng phá đám, cô trùm chăn cao hơn một chút, nhăn nhó.

– Hương, mở cửa cho em.

Phạm Hương nhíu mày, đâu phải tiếng Lệ Hằng, cô ” à “ một tiếng rồi bung cái chăn ra, gãi gãi đầu chạy ra mở cửa.

Là Thảo, cô công nhân thuê nhà trọ kế bên, Phạm Hương bình thường sẽ không đi chợ mà nhờ Thảo đi giùm, sau đó gửi tiền lại.

Thảo chìa cho Phạm Hương bịch đồ ăn, có con cá lóc và trái bầu. – Đồ ăn của chị.

– Ừ, cảm ơn em. – Cô nhận lấy, lục lục tìm trong túi quần, vài chục ngàn, đưa cho Thảo, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, không dây dưa.

Cô quăng bịch thức ăn xuống bồn rửa rồi uể oải đi vào phòng tắm, đánh răng rồi thay bộ đồ khác. Nhìn khuôn mặt của mình trong gương, cũng soái phết, làn da cũng khá trắng, chỉ tại vì phơi nắng nhiều quá nên hơi rám đen lại, cấu hình khuôn mặt cũng ok lắm, mũi cao dọc dừa, hàng mày rậm, môi đầy đặn, mắt to tròn. Cô tạch lưỡi, nếu sinh ra trong gia đình giàu có thì đã đốn tim bao nhiêu em rồi ! Cô cười hề hề, sau đó nhìn vết thương trên mặt mình, gỡ miếng băng ra, vẫn còn bầm tím. Tự dưng lại muốn……muốn gặp bác sĩ.

Phạm Hương dắt chiếc xe cub cũ của mình ra bên ngoài, phủi phủi bụi rồi chạy tới bệnh viện.

Bệnh viện đông đúc hiện ra, Phạm Hương theo lối đi cũ, vào trong, ngó vào vài căn phòng rồi tìm kiếm. Tìm không thấy người cần tìm nên đành hỏi thăm :

– Cho tôi hỏi, bác sĩ….

Còn chưa kịp hỏi xong đã thấy Lan Khuê một thân áo blouse trắng đang đi về hướng cô, cô nuốt khan, sao tim cứ đập liên hồi, cô nhìn nàng chăm chăm.

Lan Khuê thấy cô đứng tồng ngồng ở đó liền hỏi :

– Chị khám gì sao ?

– Tôi….đi thay băng trên mặt.

Lan Khuê nhíu mày, bộ ở nhà làm không được à, sao phải chạy đến bệnh viện, dư tiền lắm. Nàng ngó vết thương còn bầm trên mặt cô, nếu lo sợ mình bị thương đã không đánh nhau đến như vậy, đánh nhau máu me đầy mặt rồi bây giờ làm như sợ chết lắm vậy. Nàng lắc đầu.

Y tá đứng bên cạnh thấy Lan Khuê cứ đứng nhìn bệnh nhân như thế, liền nghĩ nàng khó chịu, nên lên tiếng :

– Bác sĩ Trần, để tôi thay băng cho chị ấy.

Phạm Hương trừng mắt với cô ta, bệnh viện nào lại mướn một đứa y tá nhiều chuyện như vậy ? Ai cần, ai nhờ, ai mượn ? Cô dán chặt hàng lông mày lại, sắn tay áo cao hơn một chút, để lộ một hình xăm màu xanh đậm, làm y tá run lên. Nhưng rồi cô mau chóng kéo tay áo xuống, che hình xăm lại, tránh để ai kia thấy.

Lan Khuê nghe tiếng y tá lên tiếng đòi giúp nàng thay băng cho Phạm Hương, liền lắc đầu, nhìn y tá :

– Không cần, để tôi làm. Chị theo tôi.

Lan Khuê nói tiếng trước tiếng sau đã đi thẳng, Phạm Hương trừng mắt với y tá thêm lần nữa rồi đút tay vào túi quần, đi theo nàng.

Vào phòng riêng, Lan Khuê kéo cái ghế ra cho Phạm Hương ngồi, rồi bản thân đi lấy bông băng, đồ y tế đến. Đứng đối diện với Phạm Hương, nàng cúi người thấp một chút, bắt đầu lau vết thương cũ cho cô, nhẹ tay nhất có thể, vừa làm vừa nói :

– Sau này chị tự ở nhà làm là được rồi. Không cần đến bệnh viện đâu.

– Cô chê tiền ? – Phạm Hương ngước lên nhìn nàng, ngó thấy bộ dạng nghiêm túc đó, liền cảm giác bình an.

– Tiền thì chẳng ai chê, nhưng tôi sợ chị mất công.

– Không mất công. – Phạm Hương khẳng định chắc nịch.

Lan Khuê thấy miếng băng trắng, ướm lên vết thương rồi dán lại, giọng nói trầm trầm, nói ra một câu nửa đùa nửa thật :

– Hình như chị rất thích đến bệnh viện.

– Mới thích đây thôi. – Cô nhàn nhạt nói.

– “…….” – Ai đó khẽ im lặng, sở thích gì mà lạ lùng.

Sau khi xong, Phạm Hương móc trong túi áo ra cái ví, nhưng Lan Khuê nhanh chóng khoác tay. – Chị về đi, không cần thanh toán tiền.

Phạm Hương ” ò ” một tiếng rồi nhìn nàng. – Cảm ơn. – Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Lơ thơ như người mất hồn.

Bác sĩ Trần sau khi thấy người ta đi khỏi, liền đưa tay lên ngực trái trấn an, sao lại đập nhanh vậy ? Dời đôi mắt tới tài liệu trên bàn, nhưng đầu óc lại mơn man về một người ” đàn ông ” nào đó. Nàng khẽ vểnh môi lên cười.

….

Trở về căn trọ nhỏ là vào buổi trưa, cô đi ngang qua nhà trọ của Lệ Hằng, hú một tiếng, hắn ta liền chạy qua. Cô chỉ vào bếp :

– Nấu cơm. Nay ăn chung với tao.

Lệ Hằng cười tươi rồi bắt đầu nấu cơm, ăn free mà, không góp tiền cũng góp công. Hắn ta vừa gọt trái bầu vừa nhìn Phạm Hương đang làm cá ở bồn :

– Sắp lãnh lương rồi, tao sẽ trả mày tiền ăn mấy bữa nay.

Lệ Hằng không nghe tiếng Phạm Hương trả lời, nhưng hắn ta biết cô có nghe, tháng nào cũng vậy, Lệ Hằng phải gửi tiền về cho ba mẹ và mấy đứa em ăn học ở dưới quê, nên cuối tháng là lại sang đây ăn chực, đầu tháng lãnh lương sẽ trả lại, nhưng hầu như là Phạm Hương không nhận.

Phạm Hương thì giàu hơn một chút, cô buổi tối làm việc ở chợ đầu mối, mỗi tháng được tầm 7,8 triệu. Buổi sáng có khi được mấy người xung quanh nhờ chở đi công việc, xem như là chạy xe ôm, cũng được vài triệu một tháng, còn chưa kể cô còn được người ta sai việc vặt. Tính ra một tháng, tiền lương của cô ở mức 10 – 12 triệu, cuộc sống dư dả, nhưng đổi lại, cô phải làm việc quần quật cả ngày, thời gian nghỉ ngơi không có nhiều, sức khỏe cũng dần yếu hơn. Phạm Hương có một quyển sổ tiết kiệm, cô dành dụm tiền ở đó, cô nói là để dành cưới vợ.

Cô tính hết rồi, khi nào có mớ tiền kha khá, cô sẽ mua một cái nhà thật đẹp, mở một cái shop bán đồ, sau đó cưới một cô vợ, hai vợ chồng sẽ sống một cuộc sống bình thường, không dính dáng gì tới đám giang hồ nữa. Nhưng tính là tính vậy thôi, tiền chẳng có bao nhiêu, chưa kể cô lại trót mang một trái tim thương người, hễ thấy ai khổ là giúp. Người đời nhìn vào thì nói cô làm chuyện bao đồng, nhưng cô lại cảm thấy……ừ, mình làm chuyện bao đồng thật, đã nghèo còn bày đặt giúp người.

……

Công việc ở chợ đầu mối lại diễn ra, vết thương ở mặt cũng đã chẳng còn đau, nhưng ở sườn thì còn hơi âm ỉ, nhưng cô cố được.

Phạm Hương trên vai vác thùng hàng to đùng, đi từng bước vào chợ, mồ hôi nhễ nhại, nhưng khi nhớ lại, phải cải thiện cuộc sống, bây giờ chịu cực thì sau này mới mong vợ con mình sung túc, thế là cô cảm giác có thêm tí năng lượng.

Đám đàn em nhìn đại ca của bọn chúng, tại sao trên đời còn có người phụ nữ phải dãi nắng dầm sương như thế chứ ? Nhìn Phạm Hương cũng khá xinh đẹp, nếu hoàn cảnh tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ có khối công tử nhào tới. Ấy vậy mà phải phơi thân ở cái chợ này mà khuân vác. Ai nấy tạch lưỡi, thấy thương thương.

Phạm Hương vác được mấy chục thùng hàng, mệt lữ, cô ngồi xuống nền, hớp miếng nước. Lệ Hằng cũng ngồi ịch ở đó, mồ hôi trên trán hắn cũng không ít, đoạt lấy chai nước của cô, tu một hơi cạn chai.

Chốc sau, một người phụ nữ khác cũng ngồi bên cạnh, Phạm Hương ngó qua, châm một điếu thuốc rồi hỏi :

– Thanh Hằng, vợ chị khỏe chưa ?

– Ừ, cảm ơn em, bữa trước may là có tiền của em, vợ chị cũng đỡ rồi, đợi vài bữa lãnh lương, chị trả lại. – Thanh Hằng cởi bỏ lớp áo sơmi rồi nhìn cô.

– Không cần. Mời cafe được rồi. – Cô nhếch môi cười rồi quăng cho chị điếu thuốc.

Thanh Hằng từ chối làm Phạm Hương ngạc nhiên, sau đó chị lại mở miệng giải thích :

– Vợ chị có thai rồi, chắc bỏ thuốc luôn, không tốt cho đứa nhỏ.

Phạm Hương ngó sang chị, cuộc sống của chị có phải rất hạnh phúc không, có vợ có con, không cần phải buồn bã gì cả, tối về sẽ có người chờ cơm, chờ cửa, ôm chầm lấy rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó nằm trong vòng tay nhau mà ngủ một giấc.

Cô để lại điếu thuốc trong hộp thuốc, rồi tự động tắt điếu thuốc trên miệng mình, quăng nó xuống, dùng gót giày mà dập tắt nó. Không biết vì sao lại làm thế nữa, cô hắng giọng nhìn chị :

– Rồi sao ? Có định làm nghề này luôn không ? Hay đổi ?

– Ừm, vợ chị cũng không muốn chị làm nghề này, em ấy nói cực khổ, lại thức khuya thức hôm, chậc….để từ từ, coi có nghề nào êm hơn thì đổi, chứ để vợ ở nhà một mình cũng không an tâm. – Thanh Hằng hớp ít nước rồi nói.

Phạm Hương gật gù, ai mà thích chồng mình làm việc từ tối tới gần sáng mới về ? Âu cũng chỉ là do nghèo quá nên mới phải làm cái nghề cực như trâu này. Cô thở dài.

Công việc hôm nay kết thúc sớm hơn, gần 1h sáng đã xong, cô đi với Lệ Hằng từ từ về xóm trọ, vì cũng gần chợ đầu mối nên họ thường xuyên đi bộ.

Đi đến gần đầu hẻm, cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc, đang bị 2,3 tên đàn ông bu lấy, cô nhíu mày lại :

– Lan Khuê….?

#Moon