Trời còn chưa sáng, chỉ thấy ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù, nhiệt độ cũng lạnh hơn rất nhiều.
Quý Nịnh ngủ không ngon, cô cũng không nhớ rõ bản thân có ngủ hay không, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá chậm, đến lần thứ hai cô nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức mới phát hiện chưa đến sáu giờ, cô không dám ngủ tiếp, sợ ngủ quên.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng trên lối đi còn rất tối, Quý Nịnh quan sát phòng đối diện, không có động tĩnh, lúc này cô mới cẩn thận ra khỏi phòng.
Cửa ban công không biết bị ai mở ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, nhưng lại rất thoải mái.
Quý Nịnh đi đến cửa cầu thang mới phát hiện có một người đang ngồi ở đó, cô không nhìn rõ là ai, chỉ có một bóng đen mơ hồ, làm cô hoảng sợ.
Lâm Quế Phân ngạc nhiên nói: “Ồ, Nịnh Nịnh, con dậy sớm như vậy?”
“Dì Quế Phân,” Đôi mắt Quý Nịnh có chút sưng, không dám đối diện ánh mắt với bà, “Cái kia….Tối hôm qua chaas ngủ sớm…..”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy phòng khách truyền đến một tiếng cười khẽ.
Quý Nịnh nắm chặt tay, cô còn chưa chuẩn bị cùng anh đối mặt vào sáng sớm.
Đôi mắt chàng trai liếc qua một lần lên người cô, cũng không nói chuyện, trực tiếp đi qua người cô.
Quý Nịnh đọc không hiểu biểu tình trên mặt anh, nhưng thấy khóe môi anh hơi cong lên. Khẳng định là đang cười nhạo cô……
Trong lòng Quý Nịnh trở nên rối rắm, cô vội vàng xoay người vào phòng vệ sinh, đầu tiên dùng nước lạnh làm ướt khăn lông, sau đó đắp lên mắt.
Sau khi rửa mặt xong, Quý Nịnh nhìn gương, vốn dĩ cảm thấy không còn vấn đề, nhưng vừa nhìn thấy dấu hôn đỏ trên cổ, cô cảm thấy vô cùng chột dạ. Cô do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn kéo cổ áo lên, vừa vặn có thể che kín, nhưng cái này làm cho cô nhìn qua thêm phần kỳ quái……
Cũng như tâm trạng ngày hôm nay của cô, như thế nào cũng không thích hợp.
“Quý Nịnh.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Quý Nịnh lập tức bịt kín tai, cô không muốn nghe giọng của anh.
“Cô tính toán ở bên trong mãi sao?”
Một lát sau, Quý Nịnh vẫn mở cửa, trong lòng cô có chút ảo não, không hiểu vì sao anh mới nói một câu, cô đã sợ khϊếp đảm. Cô mở hé cửa, hơn nửa cơ thể núp ở sau cửa, “Chị còn chưa xong, em chờ một chút…..”
Quý Tuân không tính toán chờ, anh đặt tay lên ván cửa, cường ngạnh nghiêng người đi vào. Trong phòng vệ sinh nhiều thêm một người chân dài, không gian trở nên chật hẹp không ít.
Lâm Quế Phân đang ở ban công, rất có khả năng chú ý tới động tĩnh ở bên này, cô hạ giọng nói: “Em, em muốn làm gì?”
Tầm mắt Quý Tuân dừng trên người cô hai lần, “ Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Cổ……” Quý Nịnh nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Tầm mắt anh khẽ di chuyển, dừng trên cái cổ bóng loáng của cô, chỗ kia có một vết tím.
Là một sự tồn tại làm người khác suy nghĩ linh tinh.
“Đừng nhúc nhích, tôi nhìn xem.” Quý Tuân có thể thấy rõ, còn nâng tay lên, mượn cơ hội sờ soạng cô một chút, lòng bàn tay anh tiếp xúc với da thịt trắng nõn, mềm mại.
Khuôn mặt cô chậm rãi chuyển hồng, chỉ cảm thấy cả người bị nhìn thật sự không được tự nhiên.
Quý Tuân níu mày, “Có cái gì che lại không?”
L*иg ngực cô ngột ngạt, đem cổ áo kéo lên một lần nữa, “Sẽ bị nhìn thấy….”
“Có người hỏi thì bảo bị muỗi cắn.”
Quý Nịnh bỗng nhiên có chút không tiêu hóa được lời nói của anh. Xin hỏi muỗi nhà ai, có thể cắn một khối lớn như vậy?