Chương 20: Khiến cô cảm thấy ghê tởm?

Quý Nịnh từ nhỏ đã thích khóc, nhưng rất ít khi khóc thành dạng này.

“Khóc cái gì?”

Tầm mắt Quý Nịnh gần như bị nước mắt làm mờ, giọng nói cô nghẹn ngào, cúi đầu muốn đi vòng qua người bên cạnh: “Chị có chút mệt, muốn trở về ngủ…..”

Cô vừa mới đi được hai bước, đã bị Quý Tuân kéo lại, cơ thể cao lớn của anh bao phủ cô.

Quý Nịnh muốn hất tay anh ra, nhưng chút sức lực này của cô ở trước mặt anh giống như mèo con, không có chút tác dụng nào.

Cô dứt khoát từ bỏ kháng cự, chuyển tầm mắt không nhìn anh.

Quý Nịnh rũ mắt xuống, hàng mi dài bị tẩm ướt, đôi mắt đỏ hoe, chắc hẳn ở trong phòng tắm khóc rất lâu.

“Tôi đang hỏi, “Quý Tuân mím môi, biểu tình có chút nặng nề, “Cô khóc cái gì?”

Anh nâng khuôn mặt cô lên, không cho Quý Nịnh quay mặt đi.

“Cô cảm thấy ghê tởm?” Quý Tuân dùng tay bóp má cô, giọng điệu của anh không tốt lắm, “Đúng không?”

Quý Nịnh bị niết đau: “Trước tiên buông chị ra…..”

“Nói rõ ràng.” Ánh mắt Quý Tuân lạnh hơn.

“Ô……Em, em ghét chị như vậy sao?” Nước mắt của Quý Nịnh càng không biết cố gắng mà chảy xuống, dừng ở mua bàn tay anh.

Anh không nói chuyện, bốn phía xung quanh im lặng, dường như chỉ còn lại âm thanh cô nức nở.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, biẻu tình của anh thậm chí còn làm cho Quý Nịnh cảm thấy bản thân tiêu đời.

Quý Tuân ngây người một lúc, anh hơi nheo mắt, giống như đang tự hỏi cái gì đó, qua một hồi lâu mới nói tiếp: “Chị cảm thấy tôi làm những chuyện đó là bởi vì tôi ghét chị?”

Quý Nịnh đầy ủy khuất, cô không khống chế được nước mắt, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, nghe có vẻ rầu rĩ, “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Cô sẽ làm điều này với người mình ghét?” Quý Tuân yên lặng nhìn cô.

“Chị…..Chị không phải em…..”

Quý Nịnh rụt vai, hận không thể biến mình thành quả bóng, nhưng lại không nghĩ tới Quý Tuân từ tức giận chuyển thành mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi là người xấu.” Quý Tuân thu hồi tay, lòng bàn tay còn nặng nề vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, “Nhưng cô hối hận cũng không còn kịp rồi.”

Trong lòng Quý Nịnh lập tức run lên, sao anh có thể biến sắc nhanh như vậy…..

“Em……” Quý Nịnh nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Trên mặt cô còn vương nước mắt, ánh mắt nhút nhát, sợ sệt, bộ dáng nhìn qua rất dễ bị bắt nạt.

Tay Quý Tuân chậm rãi di chuyển, xoa nhẹ dấu hôn màu đỏ trên cổ cô, rất nhanh buông lỏng sự kiềm chế với cô.

“Đi ngủ đi.”

Thế mà dễ dàng buông tha cho cô như vậy……

Trở lại phòng, Quý Nịnh bởi vì khóc một hồi, đầu cô nặng nề, thật sự rất mệt, mà khi cô nằm ở trên giường muốn đi ngủ, suy nghĩ lại càng tỉnh táo. Cô mở tay ra, nơi đó không có gì cả, chỉ còn lại mùi thơm của sữa tắm.

Nhưng cảm giác khi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Quý Tuân lại không thể rửa sạch, cứng rắn, còn rất nóng. Cô vội vàng đem tay vào chăn, không dám nhìn cũng không dám nghĩ ngợi lung tung.

Nửa đêm, Quý Nịnh thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ, bên tai cô còn vương vấn câu anh hạ thấp giọng nói bên tai kia.

“Quý Nịnh, ngày mai gặp lại.”