Chương 19: Bắn đầy tay cô

Môi nóng, ngay cả hơi thở cũng vậy.

Quý Nịnh thậm chí đã quên cả thở, dưỡng khí trong lòng ngực nhanh chóng bị rút cạn, hai má ửng hồng, thở hổn hển, vừa định thở thì cánh môi bị cạy ra, anh đè lên hàm răng của cô, linh hoạt tiến vào, mυ"ŧ lấy lưỡi cô.

Trên người anh còn mang theo hơi thở lạnh lẽo, ngoài ý muốn lại dễ ngửi.

Quý Nịnh bị hôn, cả người nhịn không được mà run rẩy, đầu lưỡi cô hơi tê dại, nức nở xin tha, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân không ngừng chảy ra.

Trong lúc môi răng dây dưa, còn có tiếng thở dốc khó nhịn của anh.

Không bao lâu, sắc mặt Quý Tuân hơi thay đổi, anh buông cánh môi đang bị chà đạp của cô ra, dùng sức ôm lấy eo cô, lực đạo mạnh đến mức như muốn bóp chết Quý Nịnh, muốn đem cô hòa làm một với anh.

Anh cúi người cắn lên cổ cô, cắn không đau, nhưng rất nhanh chuyển thành liếʍ mυ"ŧ.

“Ưm……” Cùng với một tiếng rên khàn khàn, côn ŧᏂịŧ Quý Tuân nảy lên vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ mã mắt không ngừng phun ra, trắng đυ.c đặc sệt, bắn đầy tay cô.

Cả người Quý Nịnh xụi lơ trong lòng ngực anh, suy nghĩ rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.

Quý Tuân cầm hộp khăn giấy ở đầu giường, rút ra vài tờ.

“Chị sẽ tự làm……” Quý Nịnh cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của cô lạnh nhạt, cầm lấy khăn giấy, nhưng căn bản không nhìn kỹ lòng bàn tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng đυ.c, mà là nhắm mắt chuyển sang nơi khác.

Quý Tuân nhìn cô đứng dậy, nhấc chân lên, cầm khăn giấy tách hai cánh thịt môi lau chui, dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt khăn giấy, có thể thấy chỗ đó chảy không ít nước, bụng anh căng thẳng, biểu tình cứng đờ mà dời đi tầm mắt.

Vừa nhìn lại có phản ứng.

Anh mặc quần áo vào trước, đi đến trước bàn máy tính, sờ vào hộp thuốc sau đó lấy ra một điếu.

Quý Nịnh quay lại, vừa lúc nghe thấy tiếng anh ném chiếc bật lửa lên mặt bàn, âm thanh lạch cạch vang lên.

Quý Tuân ngậm điếu thuốc ở trong miệng, chậm rãi phun ra một luồng khói, khuôn mặt tuấn tú vẫn khiến người ta không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

“Không định đi tắm?”

Tắm, đương nhiên muốn tắm, cả người Quý Nịnh đều bị mồ hôi tẩm ướt, giữa hai chân cũng dính nhớp, rất không thoải mái.

Nhưng nhìn dáng vẻ Quý Tuân lạnh nhạt, Quý Nịnh cắn môi dưới, cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, ngay cả lúc này, cô vẫn cảm thấy không chân thật.

“Muốn tôi đi tắm cùng?”

Quý Nịnh vội vàng nói: “Chị không cần……”

Cùng anh ngốc ở trong phòng tắm, dùng ngón chân cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì……

Chuyện đêm nay đối với cô mà nói đã đủ hỗn loạn, Quý Nịnh không có sức lực xử lý chuyện khác.

Quý Tuân nhìn bộ dáng sợ sệt của cô, nhấp môi cười hừ một tiếng.

Tiếng cười này truyền vào tai cô, trở nên bén nhọn vô cùng, Quý Nịnh cảm nhận được cô rất nhanh sẽ không cầm được nước mắt mà bật khóc. Hai chân cô mềm nhũn, nhặt qυầи ɭóŧ trên mặt đất, không quan tâm biểu tình trên mặt anh, cả người chật vật từ trong phòng đi ra ngoài.

Trên cổ Quý Nịnh có một dấu hôn, thế nào cũng không thể rửa sạch, cô cơ hồ sắp hỏng mất, vì sao chuyện lại trở nên như vậy……

Ở trong phòng tắm ngây người một lúc lâu, lúc Quý Nịnh từ bên trong đi ra, còn chưa khống chế được cảm xúc lên xuống thất thường, cô dụi mắt, nhưng nước mắt lại rơi xuống như những hạt chân châu.

Quý Nịnh nghẹn ngào, càng khóc càng không kiềm chế được bản thân.

Hoàn toàn không phát hiện Quý Tuân vẫn luôn đợi cô ở lối đi.