Chương 15: Nhìn trộm dươиɠ ѵậŧ

Quý Tuân gia tăng tốc độ loát động, giống như vui thích lại giống như thống khổ. Đôi tay cho dù có linh hoạt đến đâu, cũng không thể xoa dịu dươиɠ ѵậŧ đang sưng tấy nóng hổi kia.

Côn ŧᏂịŧ giữa háng bị kí©h thí©ɧ lại trướng thêm vài phần, biết rõ cô đứng ngoài cửa, Quý Tuân cũng không xấu hổ, ngược lại càng thêm phần không kiêng nể, ở dưới mắt cô, nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve trên dưới.

Qua khe cửa, bộ dáng Quý Nịnh hoảng hốt, cô đại khái đã khóc, đôi mắt đỏ hoe, giống như thỏ con đáng thương.

Một biểu tình giống như bị thao tàn nhẫn.

“Ưm……”

Quý Tuân kêu rên, hình ảnh trong đầu khiến máu anh phun trào, ngay sau đó côn ŧᏂịŧ trong tay anh co giật vài cái, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra ngoài.

Cho dù không cố tình nghe trộm, nhưng tiếng thở dốc kia vẫn chui vào tai cô, đầu Quý Nịnh lập tức hỗn loạn, gương mặt nóng bừng, đương nhiên khi nhận ra tiếng cửa mở, cô đã không thể trốn tránh.

“Sở thích của cô là đứng ở cửa phòng người khác nghe lén người ta thủ da^ʍ sao?” Giọng nói của Quý Tuân khàn khàn còn mang theo du͙© vọиɠ, anh chậm rãi đi lên, quần áo sạch sẽ, hoàn toàn không giống với người vừa rồi ở trong phòng.

Quý Nịnh ngây ngốc, cô lắc đầu, lảo đảo lui về sau vài bước, “Chị, chị không có….”

Tầm mắt anh từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen láy giống như dã thú đói khát, có thể dễ dàng xé nát người cô.

Quý Tuân mím môi, không nhúc nhích, yên lặng nhìn cô: “Những thứ khác của tôi không tốt, nhưng trí nhớ lại tốt nhất.”

Cũng mang thù nhất.

“Chị cũng không phải cố ý nhìn……” Quý Nịnh ngập ngừng nói.

“Cho nên……” Quý Tuân lạnh nhạt nói, “Hiện tại cô tính toán phải làm gì?”

Trái tim Quý Nịnh như nghẹt thở, cô nhìn cũng đã nhìn, còn có thể làm gì?

Cô đuối lý, cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, “Cùng lắm thì, cho em nhìn lại……”

Yết hầu Quý Tuân lăn lộn, “Thành giao.”

Không ngờ anh đáp ứng nhanh như vậy, sau khi bước vào phòng, Quý Nịnh liền hối hận.

Nhìn Quý Tuân trở tay khóa trái cửa, trong lòng cô càng thắt chặt.

Cô luôn cảm thấy bản thân đưa ra ý kiến này có gì đó không đúng……

“Vậy….Lát nữa em có thể nhanh một chút không?” Quý Nịnh đứng ở một góc, ánh mắt có chút nhát sợ sệt.

Thậm chí cô còn không nhận ra những lời cô nói có chứa ý nghĩa khác.

Quý Tuân ngồi ở mép giường, tay chống ở sau, tư thế rất lười biếng, khóe môi anh cong lên, “Cái đó phục thuộc vào cô.”

Quý Nịnh căng da đầu vén váy ngủ lên, một bên xây dựng tâm lý, khi còn nhỏ dì Quế Phân muốn bớt việc, thường ném bọn họ ở trong một cái bồn tắm phao, mọi thứ trên cơ thể bọn họ đều đã nhìn qua, còn có gì phải sợ?

Chân cô không dài lắm, thậm chí còn có chút thịt, nhưng lại rất thẳng.

Chiếc váy tiếp tục vén lên cho đến khi lộ ra vòng eo thon mềm mại. Cô mặc một chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải cotton, màu vàng nhạt, mặt trên là cái loại hình vẽ hoạt hình trẻ con.

Hai mép thịt môi quá mức màu mỡ, bị qυầи ɭóŧ bao bọc, hiện ra hình dạng mê người.

Ánh mắt Quý Tuân hơi trầm xuống, trên mặt tuy rằng không thể hiện biểu tình, nhưng côn ŧᏂịŧ giữa háng vừa mới bắn một lần thế nhưng rất nhanh đã có phản ứng.