Chương 14: Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn

Nhiệt độ mấy ngày nay liên tục tăng lên, làm cho buổi tối ngày hè cũng trở nên khô nóng.

Tan học, Quý Nịnh đi chậm chạp trên đường, người đổ đầy mồ hôi, cũng may cô tìm thấy trong cặp sách một cái dây thun, có thể đem tóc buộc lên. Chỉ là đuôi tóc ướt đẫm nước, bết vào da, dính nhớp khó chịu.

“Quý Nịnh,” Lâm Nghiệp Thành đạp xe đuổi theo, còn đang thở hổn hển, “Nếu không quá xa tớ chở cậu về.”

Cái cổ trắng như tuyết của cô gái lộ ra, vành tai màu hồng nhạt, rất đáng yêu.

Lâm Nghiệp Thành xấu hổ nhìn chằm chằm, hoảng loạn mà dời đi ánh mắt.

“Tớ……” Quý Nịnh đang nghĩ ngợi nên uyển chuyển cự tuyệt hắn như thế nào, liền nghe thấy tiếng xe máy gầm rú ở phía sau truyền đến, rất chói tai, nháy mắt át đi giọng nói của cô.

Xe máy không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng ga, tư thế kia như thể đang hướng tới phía bọn họ.

Chân Lâm Nghiệp Thành mềm nhũn, từ trên xe đạp té ngã xuống.

Tiếng phanh gấp vang lên, khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt bọn họ, người tớ cởi mũ bảo hiểm, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng anh giơ lên, cười châm chọc, “A, lá gan nhỏ như vậy.”

Quý Nịnh nắm chặt tay, sắc mặt hơi tái nhợt, “Em điên rồi sao? Có biết vừa rồi em đang làm cái gì không?!”

Ngực cô hơi phập phồng, khó thở, lần đầu tiên phát hiện bản thân cũng có khí thế.

“Đương nhiên biết.” Quý Tuân khẽ nhếch miệng, ánh mắt không nóng không lạnh liếc mắt nhìn cô một cái.

Anh không nói gì, khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Lâm Nghiệp Thành từ trên mặt đất đứng dậy, hắn phủi cát trên tay, “Này, Quý Nịnh, người kia hình như không dễ chọc, cậu đừng so đo với cậu ta.”

L*иg ngực Quý Nịnh ngột ngạt, cô giúp hắn nâng xe đạp lên trước.

Giọng Quý Nịnh rầu rĩ, “Vừa rồi gây phiền phức cho cậu, nhà tớ ở phía trước, không xa…..”

“Cũng không phải cậu suýt đυ.ng phải tớ, phiền phức cái gì chứ.” Lâm Nghiệp Thành mỉm cười, hắn cũng không đem chuyện nhỏ vừa mới xảy ra để ở trong lòng, “Vậy được rồi, tớ không tiễn cậu nữa.”

Lúc Quý Nịnh về đến nhà, sắc mặt đại khái rất tệ, nhưng không muốn để dì Quế Phân lo lắng, vì vậy vẫn ăn mấy miếng cơm, cả buổi tối đều không liếc mắt nhìn anh một cái.

Cô không biết vì sao bản thân lại ủy khuất như vậy, trước kia chưa bao giờ xảy ra. Quý Nịnh không muốn nhìn thấy Quý Tuân, cô thấy anh rất tồi tệ, nhưng trước khi đóng cửa cô còn rơi vài giọt nước mắt.

Màn đêm dần tối, Quý Tuân ngửa đầu dựa vào ghế, du͙© vọиɠ không thể kiềm chế điên cuồng tàn sát bừa bãi trong tâm trí anh.

Muốn trốn?

Ồ, cô có thể trốn thoát sao?

Cửa phòng hé mở, anh cũng không tính toán đóng lại, Quý Tuân kéo quần xuống, đem dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng giải phóng ra ngoài.

Rất cứng, cứng không chịu được.

Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu gào, muốn hung hăng theo tiểu bức Quý Nịnh, muốn để lại dấu ấn của mình trên người cô, đặc biệt khi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác nói chuyện, lúc cơ thể gần sát người cô, cái loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt.

Tay trái của anh cầm lấy cây gậy thô dài, vuốt ve lên xuống.

Ban đêm Quý Nịnh khát khô cả họng, cô đi ra ngoài uống nước, vừa mới cở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của chàng trai.

Là từ phòng đối diện truyền đến.

Ngày thường Quý Tuân hung dữ, sẽ phát ra âm thanh sắc tình như vậy sao?

Trái tim cô bỗng nhiên thắt lại, bước chân giống như đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.

Có lẽ do lòng hiếu kỳ quấy phá, cửa phòng anh vừa lúc mở, cơ thể Quý Nịnh nhìn thoáng qua bên trong…..

Cô thấy dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím ở trong lòng bàn tay chàng trai đang lên xuống, còn lộ ra một mảng lớn, thân gậy bị gân xanh che kín, nhìn qua có chút dữ tợn.