“Quý Nịnh, hướng một giờ, đàn em tớ cùng cậu nói.” Lâm Tiểu Mẫn nói nhỏ ở bên tai cô, “Cậu mau nhìn xem có đẹp trai hay không!”
Quý Tuân đang dựa vào tường, mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, một tay anh đút túi, thân hình cao gầy, khuôn mặc tuấn tú có chút thờ ơ.
Thậm chí không có biểu cảm cũng đủ đề làm nữ sinh vì anh mà thét chói tai.
Ngay cả khi cô mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt của Quý Tuân, cũng biết rõ anh rất đẹp trai.
Hơn nữa Quý Nịnh còn biết, anh không chỉ có diện mạo, mà dáng người cũng rất tốt……
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, cuối cùng trả lời cực kỳ có lệ: “Cũng, cũng được…..”
“Cái này mà bảo cũng được?” Lâm Tiểu Mẫn có hơi chút hận không thành thép.
Rõ ràng không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhưng cả người Quý Nịnh vẫn không được tự nhiên, cô do dự nói: “Tiểu Mẫn, bụng tớ hình như không thoải mái…..”
“Đói quá mức, vậy tớ mua cho cậu một cái sandwich cùng sữa bò được không?”
“……” Ý cô không phải như vậy.
Quý Nịnh chỉ có thể căng da đầu cùng cô nàng đi vào căn tin, từng bước một, cũng cách anh ngày càng gần, Quý Tuân vẫn lười biếng, nhưng cặp mắt đen không hề che dấu mà đặt ở trên người cô.
Lúc lướt qua người anh, sau lưng Quý Nịnh thẳng tắp, coi như không nhìn thấy anh.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô hình như nghe được tiếng anh cười nhạo…..
Tai Quý Nịnh đỏ ửng, sau khi vào căn tin tùy tay cầm một cái bánh sandwich cùng một hộp sữa bò, cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây.
Ngay khi chuẩn bị thanh toán, có người đưa thẻ cơm từ phía sau, trả tiền giúp Quý Nịnh.
“A? Có phải nhầm hay không?”
“Không nhầm.” Nam sinh đeo kính đen, ngũ quan đoan chính, chỉ là tóc không gọn gàng, bộ dáng trông rất thành thật, “Bạn học không cần khách khí, còn muốn cảm ơn cậu lần trước đã giúp tớ.”
Quý Nịnh dường như có chút ấn tượng, lần trước tan học cô thấy hắn bị cảm nắng, sắc mặt rất không tốt, cho nên dìu hắn đến ghế ven đường nghỉ ngơi, cô còn mua cho hắn chai nước khoáng. Nhưng chuyện đã xảy ra một tháng trước, không nghĩ tới người ta vẫn còn nhớ rõ.
Nam sinh nắm chặt đồng phục, lúc đối mặt với Quý Nịnh khẩn trương đến mức không nói hoàn chỉnh được câu nào, “Lần trước quên tự giới thiệu, cái kia…..Tớ, tớ tên Lâm Nghiệp Thành.”
Quý Nịnh một cùng một nam sinh xa lạ nói chút, lắp bắp nói: “Chào, chào cậu.”
Hai người nói chuyện đều lắp bắp, cảnh tượng có chút buồn cười.
Lâm Tiểu Mẫn ở bên cạnh dùng cánh tay đẩy cô, “Cậu tốt xấu gì cũng nên giới thiệu bản thân.”
“Quý Nịnh.”
Thật là, Lâm Tiểu Mẫn ở bên cạnh vỗ trán.
“Tớ biết cậu, cậu học lớp 12A5.” Lâm Nghiệm Thành trả lời quá nhanh, biểu tình có chút quẫn bách, “Bởi vì bạn thân của tớ vừa vặn cũng học cùng lớp với cậu…..”
Ra khỏi căn tin, Lâm Tiểu Mẫn còn trêu chọc Quý Nịnh, nói cuối cùng mùa xuân của cô đã tới, bắt đầu có nam sinh đến gần.
Quý Nịnh dường như cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo ở sau lưng, mùa xuân còn chưa thấy đâu, nhưng có vẻ mùa đông đến sớm……
Chuông vào lớp vang lên, ánh mắt Quý Tuân trầm xuống, lúc này nhìn không ra cảm xúc của anh, anh đem điếu thuốc lá vừa mới châm lửa, nhét vào trong tay Trương Hải Quý.
Trương Hải Quý nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, “Anh Tuân, làm như vậy không được lắm đi.”
Quý Tuân mỉm cười không nói chuyện, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nâng bước đi về phía phòng học.
“Trương Hải Quý! Lá gan rất lớn.” Chủ nhiệm giáo dục cũng không biết từ đâu chạy đến.
Ông chính là một tấm sắt nổi tiếng, biệt danh ‘ Diêm Vương ’. Trương Quý Hải không kịp giấu, chỉ kịp hút một ngụm thì điếu thuốc đã bị dập tắt.
“Viết bản kiểm điểm 5000 chữ, ngày mai nộp ở văn phòng cho tôi.”
Trương Hải Quý bị xách cổ áo còn nhắm mắt phun ra một làn sương khói, như thể một mình chờ chết.
Hóa ra tất cả đều nằm trong dự kiến của anh Tuân.