Chương 15.3: Đau răng

Có điều quá trình nhổ răng khác xa với trong tưởng tượng của cô, nha sĩ rất chuyên nghiệp, sau khi tiêm thuốc tê cho ngấm vào người, nhổ cũng rất nhanh, Hạ Môi còn chưa cảm thấy có chút đau nào đã xong rồi.

“Xong rồi, cái răng này của cháu cũng mọc chưa lâu, gốc răng chưa sâu, cũng không chảy nhiều máu, đợi thuốc tê hết tác dụng sẽ có hơi đau một chút, sau đó sẽ không đau nữa, yên tâm.” Nha sĩ nói.

Hạ Môi gật đầu, nhìn thấy chiếc răng khôn còn dính máu nằm trên khay.

Cô khựng lại, rồi đột nhiên hỏi: “Cháu có thể lấy cái này về được không?”

Nói xong lại thấy yêu cầu này của mình thật biếи ŧɦái, nhưng bác sĩ lại không thể hiện ra một vẻ mặt kỳ quái nào, rất nhiều người đều làm như vậy, dân gian có đủ loại cách nói liên quan đến răng khôn khi được nhổ ra sẽ bỏ ở đâu.

“Có thể chứ.”

Cô ấy nhúng cái răng khôn kia vào trong nước cho sạch, rồi bỏ vào túi, cắm bông cầm máu đi ra ngoài.

“Xong rồi?” Trình Thanh Diễm đứng dậy.

“Ừm.”

Ý tá ở một bên giải thích dặn dò một số biện pháp phòng ngừa: “Đợi sau khi thuốc tê hết tác dụng mới được ăn cơm, có điều lát nữa có đau quá thì có thể ăn kem, có tác dụng giảm đau.”

*

Bệnh viên này ở khu phố cũ, nằm ở khá xa.

Hạ Môi nhổ miếng bông thấm máu trong miệng ra, thuốc tê dần dần hết tác dụng, nên đã bắt đầu đau.

Cô cau mày: “Tôi muốn ăn kem.”

Trình Thanh Diễm nhìn cô một cái, lấy điện thoại ra nhìn xem quán bán đồ ăn lạnh gần đây.

Cách đây tám trăm mét.

Anh rủ mắt nhìn chân Hạ Môi.

Cô mặc một chiếc quần đùi jean màu xanh biển, đôi chân thon dài, vết bầm trên mắt cá chân cũng đã giảm đi không ít.

Trình Thanh Diễm thu tầm mắt lại: “Đi thôi.”

Hạ Môi không biết đường, đi theo sau anh.

Chỗ phía trước sắp bị phá dỡ, có biển báo màu vàng chặn lại, họ đi theo bản đồ chỉ đường, đi vào từ con đường hẹp, đều là những con đường nhỏ, cuối cùng cũng đến quán bán đồ lạnh.

Bên ngoài quán còn có một mảnh giấy, trên đó viết “Quán sắp đóng cửa, tất cả đều giảm giá 50%.”

Hạ Môi mua một cái kem vị truyền thống, lành lành mát mát, quả nhiên có thể làm giảm đi cơn đau.

“Cậu ăn không?” Hạ Môi nghiêng đầu sang hỏi.

“Không ăn.” Trình Thanh Diễm gọi xe về.

Đường xá ở khu này xuống dốc, mặt đường gập ghềnh không được bằng phẳng, nhiều sỏi đá, đèn bên đường chập chờn, chân Hạ Môi chưa khỏi hẳn, đi trên con đường này thấy không được dễ chịu cho lắm.

Trình Thanh Diễm cài vị trí ở quán trà sữa này.

Lúc này bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ khu nhỏ tồi tàn bên cạnh, cánh cửa an ninh rỉ sét kêu cót két được mở ra, tiếng động chói tai trong con hẻm vắng vẻ.

Hạ Môi nhận ra tấm lưng của Trình Thanh Diễm ở bên cạnh trở nên cứng đờ, cô cũng đánh mắt sang đó.

Cô sừng người, là bố của Trình Thanh Diễm.

Mặc một chiếc áo may-ô màu trắng, ông ta ngậm điếu thuốc trong miệng, hòa lẫn trong nơi tối tăm tồi tàn này.

Trình Chí Viễn cũng nhìn thấy anh, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái bên cạnh anh, vô cùng xinh đẹp.

Trình Chí Viễn ngậm thuốc đi tới, nhìn thấy Trình Thanh Diễm kéo cô gái ra phía sau lưng, tấm lưng che chắn hết người cô, ông ta cười một tiếng: “A Diễm.”

Cách nhau hai mét, Hạ Môi cũng có thể ngửi thấy mùi rượu khó ngửi trên người ông ta.

“Đây là bạn gái của con hả?” Ông ta hơi nghiêng đầu, nhìn Hạ Môi: “Xinh đẹp đấy chứ, mẹ con biết con đã có bạn gái chưa?”

Trình Thanh Diễm lạnh giọng: “Ông lại say đến tí bỉ đấy hả?”

Trình Thanh Diễm cười: “Con nói xem ông đây làm bố như nào, mà con trai lại có thể nói chuyện với bố như vậy chứ.”

Hạ Môi cảm nhận được hơi thở liều lĩnh trên người anh càng ngày càng được thiêu đốt lên, cả người anh như đám mây đen nghịt, sự u ám của mùa hè bao trọn lấy anh, tràn ngập địch ý, ánh mắt anh âm hiểm.

Cô nhớ đến Mộc Tử Hào có nói.

Trình Chí Viễn gϊếŧ người, bị phán 9 năm tù, không còn gì trong tay, bây giờ ông ta chẳng có gì để mất nữa.

Thậm chí càng thấy Trình Thanh Diễm đau khổ lại càng vui vẻ.

Ông ta búng điếu thuốc: “A Diễm, một là con nói với bố bây giờ mẹ con ở đâu, bố đi tìm mẹ con lấy tiền, hai là...”

Ông ta nghiêng đầu, nhìn nhãn hiệu đắt tiền trên áo quần của Hạ Môi, cười cười: “Hai là, sau này bố tới tìm bạn gái của con lấy cũng được.”

Lời vừa nói xong, đột nhiên Trình Thanh Diễm xông lên trước, bước chân anh rất nhanh, một phát nắm lấy cổ áo Trình Thanh Diễm, anh hung hăng túm lấy ông ta, ấn thật mạnh mặt ông ta vào bức tường nguy hiểm phía sau.

Bụp, bụp, bụp ba tiếng.

Vôi trên tường rơi xuống, trên mặt Trình Chí Viễn đều là vôi trắng, ngoài ra còn có vết máu.

Trái tim Hạ Môi cũng run rẩy theo, kem rơi xuống đất.

Toàn thân Trình Chí Viễn như bị vỡ nát ra, ông ta trượt xuống tường, phun ra máu, cười: “Xem ra mày thật lòng rất thích con bé nhỉ.”

Trình Thanh Diễm bóp chặt cổ ông ta, gân xanh trên cánh tay nổi lên, từng từ từng chữ một đều nghiến răng nghiến lợi phát ra từ cổ họng:

“Ông cứ tìm cô ấy thử xem.”

Lần đầu tiên Hạ Môi nhìn thấy Trình Thanh Diễm như vậy.

Trơ mắt nhìn Trình Chí Viễn dần dần không thở được nữa.

“Trình Thanh Diễm.” Cô hét lên.

Không có phản ứng gì.

“Trình Thanh Diễm!”

Đột nhiên anh buông tay ra, giống như mới từ giấc mơ tỉnh dậy,

Trình Chí Viễn vừa ho vừa cười, giống như một tên điên: “Tao đã sớm nói rồi, trên người mày chảy dòng máu của tao, mày giống tao.”

Trình Thanh Diễm chống tay trên đất, hơi thở nặng nề, một hạt mồ hôi từ trên trán chảy xuống.

Anh đứng lên lại, mặt không chút cảm xúc nào, quay đầu nhìn Hạ Môi, sự điên cuồng trong mắt cuối cùng cũng tản bớt đi, rồi lại nhìn thấy kem rơi trên đất.

Anh đi lại trước quán bán đồ lạnh: “Làm phiền lấy cho tôi một que kem nữa.”

Nhân viên vừa thấy cảnh tượng lúc nãy, trong lòng hối hoảng, vội vàng làm một cái mới cho anh.

Trình Thanh Diễm trả tiền, đưa kem cho Hạ Môi, sau đó nắm lấy cổ tay cô, cùng với cái lạnh thấu xương.

Anh dắt người từ bên phải đường qua bên trái đường, đi chỗ cách xa Trình Chí Viễn.

“Xe đến rồi, đi thôi.”

Anh nắm tay cô rất chặt, rất mạnh.