Chương 1.2: Đau răng

Vừa đẩy cửa ra, cái nắng như thiêu đốt của mùa hè đã ập vào mặt cô.

Hạ Môi cảm thấy bực bội, mắng một tiếng rồi đi xuống lầu.

Trên bàn ăn có một tờ giấy do dì chăm sóc cô ở nhà để lại, nói rằng bữa tối để ở trong tủ lạnh, bảo cô khi thức dậy nhớ hâm nóng lại rỗi hãy ăn.

Hạ Môi đặt tờ giấy ghi chú xuống rồi đi ra ngoài.

*

Mùa hè ở thành phố Kha Bắc rất náo nhiệt.

Tiếng còi ô tô, xe máy inh ỏi, chiếc TV cạnh quầy bán trái cây đang chiếu lại những khoảnh khắc tuyệt vời của Thế vận hội London, còn chiếc quạt trần trong quán ăn được buộc bằng dải vải để “chăm chỉ” xua đuổi ruồi.

Hạ Môi đi dạo quanh vài con phố trồng đầy cây ngô đồng và cuối cùng cũng đến nhà hàng thịt nướng.

Từ xa xa cô đã nhìn thấy bốn nam sinh đang ngồi ở một cái bàn ở ngoài trời, bên cạnh ghế còn có vài chai rượu.

Trương Tường nhìn thấy cô trước tiên, chủ động đứng dậy nhường ghế cho cô sau đó di chuyển đến chiếc ghế khác: “Môi Môi, cuối cùng cậu cậu chịu đến rồi.”

Hạ Môi ngồi xuống.

Trần Dĩ Niên gạt tàn thuốc, đứng dậy cầm một chai bia lên, lấy menu và mở ra, rót một ly cho Hạ Môi, bên trên có một lớp bọt trắng.

Trần Dĩ Niên: “Cậu bận cái gì vậy? Tớ gọi mấy lần cũng không tới.”

Hạ Môi uể oải nói: “Trời nóng, lười ra ngoài.”

Trương Tường cười nói: “Anh Trần à, lời này của cậu nghe cứ như thể dạo gần đây cậu chăm đi dạo đó đây lắm vậy. Còn không phải là vì thấy sắc quên bạn à.”

Hạ Môi uống rượu, ngước mắt nhìn Trần Dĩ Niên.

Trương Tường giải thích: “Môi Môi, gần đây anh Trần mỗi ngày đều cùng Hứa Nhu ở bên nhau đấy.”

Hạ Môi: “Ai?”

“Hoa khôi, khối 10 lớp xã hội.”

Hạ Môi lục lọi trong đầu một vòng, cô đã từng nghe qua cái tên này, nhưng đối với diện mạo vẫn rất mơ hồ: “Chờ khai giảng nhìn xem, đẹp không?”

Trần Dĩ Niên thở ra một ngụm khói, lười biếng cười: “Không đẹp bằng cậu.”

Hạ Môi xùy một tiếng.

Kỳ thật câu nói vừa rồi “chờ khai giảng nhìn xem” chỉ là tùy tiện nhắc đến, những cô gái bên cạnh Trần Dĩ Niên có thể trụ được một tháng không phải là chuyện dễ dàng, nói không chừng đến khi khai giảng đã bị người khác thay thế rồi.

Hạ Môi thường không hiểu thích một người như Trần Dĩ Niên là có ý gì, cô cũng không thấy cậu ta để tâm đến chuyện đó, vậy tại sao lại có nhiều cô gái theo đuổi cậu ta đến như vậy.

Vì không để tâm nên những cô gái đó đương nhiên sẽ không nhận được nhiều sự tôn trọng từ bạn bè của cậu ta.

Có người cười hỏi: “Kỳ nghỉ hè này mỗi ngày đều ở bên nhau, đã đi đến bước nào rồi?”

Trần Dĩ Niên giả vờ ngu ngốc: “Hả?”

Một đám nam sinh ác ý cười: “Anh Trần, cậu giả vờ cái gì chứ? Kỳ nghỉ hè có rất nhiều việc phải làm đó.”

“Không giả vờ, tôi thật sự trong sáng mà.” Trần Dĩ Niên nói.

Đám nam sinh bật cười thành tiếng, trộn lẫn một vài tiếng chửi tục.

Chiếc loa lớn bên ngoài nhà hàng thịt nướng đã phát xong bài "Hương Lúa" của Châu Kiệt Luân và bây giờ đang phát bài "Gangnam Style".

Vào mùa hè năm 2012, bài hát "Gangnam Style" trở nên nổi tiếng một cách khó hiểu và có thể được nghe thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.

Hạ Môi vốn đã cáu kỉnh, nhưng khi nghe thấy âm thanh ồn ào này, cô lập tức càng bực bội hơn.

“Ông chủ!” Hạ Môi giơ tay lên, gọi ông chủ của nhà hàng đang đứng nướng thịt: “Tắt nhạc!”

Nhóm người này thường xuyên tới đây ăn cơm, Hạ Môi rất xinh đẹp, ông chủ rất có ấn tượng với cô, lau mồ hôi đưa cho cô chiếc điều khiển từ xa, cười nói: “Chú còn tưởng các bạn trẻ đều thích, cho nên chú đã đặc biệt chọn đấy."

Hạ Môi thản nhiên nói: “Với cái gu này của chú thì sau này cháu không dám tới quán nướng này nữa đâu.”

Ông chủ cười rộ lên: “Vậy cháu muốn nghe bài gì? Tự mình chọn đi.”

Hạ Môi cúi đầu đặt điều khiển từ xa xuống và nhấp một ngụm rượu.

Khúc nhạc dạo đầu vang lên.

Đó là bài “Because of Love” do Trần Dịch Tấn và Vương Phi hát.

"Vì tình yêu nên sự trưởng thành đơn giản

Anh vẫn có thể phát điên vì em bất cứ lúc nào

…”

Những lời bài hát này bình thường nghe thì không có gì nhưng giờ đây chúng lại khiến Hạ Môi nhức tai.

Cô lại nghĩ đến tin nhắn của Hạ Chấn Ninh.

Ah.

Con phải chú ý lễ phép nhé.