Chương 1.1: Đau răng

Vào mùa hè năm 2012, nhiệt độ cao ở nhiều nơi đã vượt quá mức cực đoan của lịch sử, toàn bộ cả thế giới dường như biến thành một chiếc nồi hấp.

Cũng vào mùa hè năm nay, Hạ Môi mọc chiếc răng khôn đầu tiên.

Răng khôn gây cản trở, rất đau.

Có một câu nói vô căn cứ rằng người bạn gặp khi bị đau răng khôn chính là tình yêu đích thực của đời bạn.

Hạ Môi thì không tin chuyện này.

Khi đó cô không biết rằng vào mùa hè năm 2012, cô đã thực sự gặp được người đi cùng cô suốt cuộc đời và cũng là người mà cô không bao giờ quên.

*

——Ong ong.

——Ong ong.

Rèm cửa trong căn phòng tối om được đóng chặt, chỉ có chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường rung lên hai lần, phát ra một mảng ánh sáng vuông vức.

Một bàn tay trắng nõn thon dài từ trong chăn thò ra, kéo chăn bông che mặt toàn bộ khuôn mặt xuống, một mái tóc đen dài và dày như rong biển trải trên giường.

Cô gái có làn da trắng nõn, hơi cau mày, từ hốc mũi không kiên nhẫn mà khịt mũi, với tay lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường.

Bởi vì đột nhiên không thể thích ứng được ánh sáng, Hạ Môi cau mày nheo mắt, trong lúc mê mang cố gắng nhìn màn hình điện thoại di động.

Hai tin nhắn.

Một là từ “Hạ Chấn Ninh”, bố cô.

Còn một tin nhắn khác là từ cuộc trò chuyện trong nhóm bạn bè của cô.

Hạ Môi nhấp vào tin nhắn thứ hai trước.

Giọng nói của Trần Dĩ Niên truyền tới, thanh âm của chàng trai cà lơ phất phơi: “Mĩ Mĩ, ra ngoài ăn thịt nướng không?”

Hạ Môi "chậc" một tiếng, lập tức quay người lại: "Trần Dĩ Niên, nếu cậu muốn chết, tớ có thể thành toàn cho cậu."

Trần Dĩ Niên gần như trả lời ngay lập tức, tổng cộng có năm giây để nói và ba giây đầu tiên dành cho việc cười.

“Được rồi được rồi, Môi Môi, Hạ Môi! Cậu có tới hay không a?”

“Không tới.” Hạ Môi dứt khoát nói.

Biệt danh của Hạ Môi là Môi Môi nhưng Trần Dĩ Niên lại thích nói lái âm đi rồi gọi cô là “Mĩ Mĩ.”

Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thời gian, đã là bảy giờ tối, cô đã ngủ lâu đến mức đầu óc cảm thấy choáng váng.

Bước xuống giường và mang một đôi dép xỏ ngón.

Đi trên sàn nhà, lạch cạch, lạch cạch.

Cô nhìn mình trong gương.

Cô gái có làn da trắng sáng nõn nà, đôi môi đỏ tự nhiên và đôi mắt Giang Nam, lạnh lùng khi không cười nhưng lại quyến rũ khi cười, khóe mắt hếch lên, lông mi dày mơ hồ kéo dài từ khóe mắt, giống như đã được dùng bút kẻ mắt kẻ qua.

Đặc biệt là mái tóc đen dài và dày, hoàn toàn tôn lên hương vị của phim Hồng Kông.

Tươi sáng và diễm lệ.

Hạ Môi súc miệng sau đó từ từ mở tin nhắn còn lại.

Hạ Chấn Ninh: [Môi Môi, hôm nay dì Lư và anh trai con sẽ về nhà trước, con phải chú ý lễ phép nhé.]

Đầu ngón tay cô dừng lại một lát, sau đó lộ ra một cái biểu cảm trào phúng, xùy một tiếng.

Bố mẹ Hạ Môi ly hôn khi cô 7 tuổi, cô theo mẹ.

Sau khi ly hôn Hạ Chấn Ninh đã đi đến tỉnh khác kinh doanh buôn bán, đã gần mười năm cô không liên lạc với bố mình, mãi đến khi mẹ cô qua đời vào năm ngoái, Hạ Chấn Ninh đã dùng danh nghĩa là bố cô tìm cô về.

Gần đây Hạ Chấn Ninh quyết định quay lại thành phố Kha Bắc.

Mang theo cả “dì Lư” và “anh trai” trong miệng ông ấy trở về.

Cô không trả lời, một lần nữa ấn vào nhóm chat và hỏi: [Ở đâu?]

Trần Dĩ Niên đã phát một vị trí.

Hạ Môi thay đồ ngủ, mặc áo phông trắng và quần short rồi mở cửa đi ra ngoài.