Chương 14
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, Hàn Huyền Phi ngồi lên sofa, lo lắng bất an chờ tổ chuyên án gọi Kỳ Dịch đi. Hắn vô thức cắn ngón tay mình, chậm rãi nghĩ tình hình vụ án trước mắt.
Thời gian gần đây việc điều tra lâm vào bế tắc, nhân viên có liên quan đến Tung Hoành miệng rất kín, không ai tiết lộ ra một chút gì. Tất cả tội trạng đểu đổ cho Kỳ Dương đang bỏ trốn, những chuyện khác đều một hỏi ba không biết.
Toàn bộ tin tức của vụ án đều bị khoá lại, báo chí, tivi đều không nhìn thấy gì. Mọi phương diện đều đang nói tốt không ngừng, phía cảnh sát và cục kiểm sát, nhà của nhân viên có liên quan đều bị đập phá, điện thoại cũng không ngừng reo lên.
Lúc đầu Kỳ Dương quyết định mình chủ ngoại, Kỳ Dịch chủ nội, chính là để đề phòng vạn nhất có chuyện. Giữ được Kỳ Dịch, chính là giữ được Tung Hoành, giữ được hi vọng trở mình. Chỉ cần để vụ án này kéo dài ra trở thành án cũ, án lâu, thì dựa vào sức lực của Tung Hoành, dựa vào tiền bạc, dựa vào quan hệ, sẽ từ từ qua được ải này.
Hơn nữa bọn họ nhất định có thể vượt qua.
Chuyện bắn nhau chấn kinh cả tiểu trấn, lại bị áp xuống, không cho nhắc đến. Đồng nghiệp ở tổ chuyên án không chỉ là bị nói ngọt, còn bị uy hϊếp.
Mặt trên đã có người nói đỡ, nói Tung Hoành bằng lòng tung ra số tiền lớn để đền bù tổn thất cho quốc gia, không có chứng cứ chứng minh Kỳ Dịch có tham gia vào hoạt động của Kỳ Dương, không thể tuỳ tiện bắt người tốt . Chỉ cần phát lệnh truy nã Kỳ Dương trong nước, toàn lực truy bắt, bắt được kẻ phạm trọng tội này, thì vụ án có thể kết rồi.
Mộ vụ buôn lậu lớn như vậy, tử thương nhiều người, đều là do những thủ hạ tâm phúc của Kỳ Dương âm thầm làm, những người khác hoàn toàn không liên quan!
Hàn Huyền Phi không khỏi lắc đầu, như vậy mà cũng nói được?
Nhưng tìm không được lời nào để phá.
Tung Hoành đều bị lục soát cả, vẫn không tìm được sổ sách thực sự, cũng không ai nói người kế toán là ai, tìm được sổ sách đều là trong sạch, hợp pháp.
Nhìn thấy áp lực cực lớn, các đồng nghiệp kiên trì điều tra cũng nhanh chóng gầy đi rất nhanh, mắt đầy tia máu, Hàn Huyền Phi cảm thấy áy náy sâu sắc. Cách nghĩ ban đầu của hắn đã sai lầm, cho dù là bắt được Kỳ Dương tại hiện trường, Kỳ Dương cũng nhất định sẽ một vai gánh hết tội trạng, sẽ không liên luỵ đến toàn bộ Tung Hoành, liên luỵ đến Kỳ Dịch.
Phải làm sao mới tìm được sổ sách thực sự của bọn họ, đưa Tung Hoành vào chỗ chết? Bất luận như thế nào cũng phải để Kỳ Dịch tin tưởng, phía cảnh sát đã tiếp cận được chứng cứ quan trọng, để hắn chủ động làm lộ ra sổ sách.
Khi đó, Kỳ Dịch vô luận như thế nào cũng không trở mình nổi …….
Hàn Huyền Phi tâm tình phức tạp nhìn gian phòng sáng rực.
Trời hơi tối xuống, hắn mở phòng ra, bên trong toàn là đèn, hi vọng để Kỳ Dịch về muộn, từ xa xa đã có thể thấy ánh đèn trong nhà, biết mình đang chờ hắn. Hàn Huyền Phi biết làm như vậy, Kỳ Dịch sẽ rất vui.
Hôm qua mua về một bó hoa bây giờ vẫn còn tươi tắn kiều diễm, ánh lên trong phòng tràn đầy sinh khí. Hắn lúc nãy đã đem hoa tàn rất cẩn thận mà cắt đi, thay nước sạch.
Thức ăn nóng bày trên bàn, đã sắp lạnh rồi. Nhưng hắn không muốn bưng vào trong bếp, hắn muốn để Kỳ Dịch vừa bước vào nhà đã thấy hoa, thấy thức ăn và thấy mình đang chờ.
Hắn toàn tâm toàn ý làm , vốn không nghĩ đến, việc này quá giống với việc vợ đang chờ chồng về trễ. Cho đến khi tất cả đều đã hoàn mỹ rồi, thực sự không tìm được việc gì để làm nữa, hắn mới ngủ một chút.
Vừa dừng lại, hắn không cách nào khắc chế bắt đầu nghĩ đến chuyện điều tra. Hắn rất không muốn nghĩ làm thế nào để tìm được chứng cứ tội phạm của Tung Hoành, làm thế nào để bắt Kỳ Dịch! Nhưng hắn không thể không nghĩ, hơn nữa còn nghĩ rất kĩ lưỡng, rất chu toàn.
Hắn ngồi trong căn nhà do chính mình mình bố trí tỉ mỉ, nghĩ làm thế nào để phá huỷ đi tất cả.
Hàn Huyền Phi ấn vào huyệt thái dương đang đau bất kham, cũng không thể lí giải tại sao bản thân làm được những việc này. Hắn không có một chút hoài nghi tình cảm của mình đối với Kỳ Dịch, nhưng cũng hoàn toàn khẳng định mình sẽ tận trung chức trách bắt Kỳ Dịch về qui án.
…………….
Hắn thường nghĩ đến đôi mắt tràn đầy thâm tình của Kỳ Dịch và dáng vẻ tươi cười của hắn với mình.
Hắn còn có thể như vậy với Kỳ Dịch bao lâu nữa?
Chờ đến khi chân tướng rõ ràng rồi, hắn sẽ dùng biểu hiện gì để nhìn mình? Kinh hãi? Không thể tin? Căm hận? Hàn Huyền Phi quả thực không dám nghĩ tiếp.
Đến lúc đó, Kỳ Dịch nhất định sẽ mỗi ngày mỗi đêm đều đau khổ, tự trách, căm hận bản thân đã đặt sai tình cảm, căm hận bản thân đã hại huynh đệ như người một nhà, hại ca ca yêu thương của hắn …….hắn có thể chịu được sự đau khổ này không?
Khi ngủ, hắn vẫn muốn ôm tôi, đưa tay sờ không thấy tôi, hắn sẽ tỉnh ……nhìn thấy bốn bức tường trống rỗng, hắn sẽ khó chịu như thế nào? Hắn có khóc không?
Hắn nhất định sẽ không yêu tôi nữa, hắn nhất định là hận không thể gϊếŧ được tôi….
Bất kể tôi yêu hắn như thế nào, bất kể tôi không thể quên được hắn , hắn đều không biết ……..hắn sẽ luôn hận tôi …..
Hắn sẽ không yêu tôi nữa, Kỳ Dịch sẽ không yêu tôi nữa …..
Ý nghĩ này khiến Hàn Huyền Phi đau đến co lại, nước mắt sắp rơi xuống rồi.
Ngàn vạn không thể khóc! Đáng chết! Sẽ làm Kỳ Dịch lo lắng đó! Không, sẽ làm hắn nghi ngờ. Hàn Huyền Phi vội vàng đi đến cửa sổ, mở miệng thật lớn hít một luồng không khí trong lành, để tâm tình hắn được bình phục.
Hắn cười khổ một tiếng. Trước sau hắn chưa từng rơi giọt nước mặt yếu kém, cũng có ngày hôm nay.
“Tôi về rồi, Huyền!” Ở cửa đột nhiên vang lên tiếng của Kỳ Dịch. Hàn Huyền Phi giật mình, hắn có chút hoảng loạn đứng lên.
Trên mặt hắn không kịp che giấu thương cảm, khiến Kỳ Dịch đau lòng.
Kỳ Dịch đi đến, khẽ ôm Hàn Huyền Phi lại, dịu dàng sờ lên tóc hắn, tinh tế hôn lên cổ Hàn Huyền Phi: “Không sao, sẽ tốt thôi, cậu yên tâm, không có việc gì mà Kỳ Dịch tôi làm không được“ Hắn mỉm cười ngước nhìn Hàn Huyền Phi. Tim Hàn Huyền Phi đau đến sắp vỡ ra, hắn ôm chặt người yêu hắn nhất trên đời này …..cũng là người mà hắn yêu nhất …….
Nụ hôn trằn trọc giống như không ngừng nghĩ, không ai nỡ buông đối phương ra. Trên người Kỳ Dịch truyền đến một mùi vị quen thuộc khiến Hàn Huyền Phi càng thêm thống khổ.
Hắn không muốn mất đi Kỳ Dịch ……hắn thật sự không muốn …..
Nhưng tôi làm sao mới có thể mãi mãi giữ được cậu? Tôi làm sao để có thể không phản bội lương tâm mình, không phản bội tín ngưỡng, không phản bội trách nhiệm của mình mà giữ được cậu?
Tại sao ông trời phải làm như vậy với tôi? Đem chúng ta đặt ở hai bờ cực đoan như vậy?
Hắn đã quá đau rồi, đau đầu, đau lòng, toàn thân đều đang đau ……..Hàn Huyền Phi không duy trì nỗi nữa, chân hắn mềm ra, cả người ngã lên Kỳ Dịch.
Ôm cơ thể vô lực đó, Kỳ Dịch lo lắng nhìn Hàn huyền Phi: “Cậu không sao chứ? Bọn chúng hôm nay làm khó cậu?“
Hàn Huyền Phi chột dạ cúi thấp đầu: “Tôi không sao, chỉ hơi mệt …….cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao“ Kỳ Dịch lại hôn lên môi Hàn Huyền Phi, rất lâu, hắn mới thì thào nói nhỏ: “Huyền, có cậu bên cạnh tôi thật tốt. Việc điều tra đó thật là quá dày vò người ta.” Hắn đỡ thân hình của Hàn Huyền Phi, dùng tay khẽ sờ vào mặt hắn: “Mỗi lần sắp bị bức đến thần kinh suy nhược, tôi liền nhớ đến cậu, nghĩ chỉ cần kiên trì tiếp, thì có thể về gặp cậu, có thể ôm cậu ……”
Hàn Huyền Phi trong lòng đau đến không nói ra lời, đôi mắt tràn ngập hơi nước. Hắn xoay đầu đi, cố che giấu tâm tình của mình, nhưng Kỳ Dịch dịu dàng xoa tay hắn, làm cho hắn sắp khóc ra rồi.
“Thức ăn làm xong rồi, hâm lại một chút là được, cậu đi tắm trước đi, ra thì có thể ăn rồi.” Hắn vội vàng chạy vào nhà bếp, đối lưng với Kỳ Dịch, đem thức ăn đặt vào lò vi sóng.
“Được rồi, cực khổ cho cậu rồi.” Thấy Hàn Huyền Phi vì mình mà vội vàng như vậy, Kỳ Dịch hạnh phúc mỉm cười, cả ngày u ám và mệt nhọc, dường như đã tan biến hết.
Về nhà thật tốt, có thể thấy được Huyền của hắn …..
Kỳ Dịch vừa rời khỏi, Hàn Huyền Phi lập tức toàn thân chùng xuống hắn đem đầu dựa vào tường, hắn sắp chịu không nổi nữa rồi! Cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ ôm Kỳ Dịch mà khóc, đem tất cả mọi chuyện nói ra, cầu xin hắn tha thứ …….
Hàn Huyền Phi cả kinh.
Hắn từ từ đứng thẳng người, đóng cửa lò vi sóng lại: Lại đem thức ăn đi hâm nóng, hâm đến canh đã nát từ lâu ……
“Hàn Huyền Phi! Nếu cậu vì tư mà bỏ công, quên mất đối phương là tội phạm, quên cái chết thảm của đồng nghiệp, quên đi bản thân là cảnh sát, mẹ kiếp cậu sẽ không phải là người!“
“Huyền, sự tình gần đây không tốt lắm! Trong nội bộ chúng ta có nội gián! Kỳ Dương xảy ra chuyện, và phía cảnh sát biết rõ chuyện của chúng ta như lòng bàn tay, đều là tên nội gián đó làm.”
Tâm của Hàn Huyền Phi luôn nhắc nhở.
“Nhưng tôi nghĩ không ra kẻ đó rốt cục là ai! Tôi không thể không nói tôi rất bội phục hắn, chưa ai có thể lừa Kỳ Dịch tôi đây thê thảm như vậy, hắn là người đầu tiên!”
“Nhưng cậu sẽ không có chuyện gì, đúng không? Sự việc không phải luôn chuyển theo chiều hướng tốt hay sao?”
“Sự việc vẫn chuyển biến tốt, cậu yên tâm, hắn không thắng nổi tôi đâu.” Kỳ Dịch một hơi uống cạn li rượu.
“Nhưng vẫn phải cẩn thận! Hắn biết quá nhiều chuyện của chúng ta rồi, ngay cả quyển sổ đó cũng biết. Phía cảnh sát khẳng định quyển số đó có tồn tại, hiện tại luôn tiến hành điều tra và dò hỏi về hướng đó, tiếp tục như vậy, tìm được quyển sổ đó là chuyện sớm muộn thôi.”
“Vậy cậu tính làm sao?” Hàn Huyền Phi cố gắng để tiếng nói của mình bình thường, nhưng tim hắn đập đến sắp nhảy ra rồi.
Kế hoạch của hắn thành công rồi! Kỳ Dịch quả nhiên nhịn không được sắp bộc lộ quyển sổ đó ra rồi!
“Quyển sổ đó không giữ được nữa! Trong đó còn ghi chép lại các quan viên lai vãng. Tuy huỷ đi thực sự rất đáng tiếc, nhưng bây giờ không còn cách nào.”
“Huỷ đi những ghi chép đó, chúng ta còn có thể để bọn họ ra sức cho chúng ta không?“
“Những ghi chép đó chỉ ghi lại số tiền chúng ta chi bọn bọn quan chức và những việc muốn chúng làm. Còn có một số quan viên cấp trung ương nhận tiền của chúng ta, chứng cứ hợp tác với chúng ta, những cái đó tôi không sợ bọn chúng đi tìm, vẫn làm như cũ. Chuyện cấp bách bây giờ là nhanh chóng huỷ đi quyển sổ đó!
Tôi không biết rốt cục là ai đã bán đứng chúng ta, trước khi không tìm ra hắn, tôi không thể tuỳ tiện để ai tiếp xúc với quyển sổ đó. Tôi bị phía cảnh sát canh chừng quá nghiêm ngặt, không thể tuỳ tiện hoạt động! Không thể nào tự đi làm chuyện này.
Bây giờ tôi chỉ có thể tin tưởng cậu và chú Trung! Cậu là người mới, phía cảnh sát sẽ không quá chú ý tới cậu. Chú Trung trong mắt bọn họ chỉ là một lão quản gia vô dụng, cũng không quá xem trọng ông ấy.”
“Chú Trung đáng tin sao?“
“Ông ấy là hàng xóm của nhà chúng ta, một người già cô quạnh, nhìn thấy tôi và Kỳ Dương trưởng thành. Lúc nhỏ Kỳ Dương ra ngoài làm công, đều là ông ấy chăm sóc cho tôi, ông ấy giống như người nhà của tôi, tuyệt đối không có vấn đề gì!
Ngày mai hai người xuất phát khác nhau, cẩn thận cái đuôi phía sau, gặp người tài vụ ở dưới toà nhà giao dịch quốc tế, sau đó thì cùng đi lấy quyển sổ, tiêu huỷ nó ngay tại chỗ! Huỷ nó xong, chúng ta sẽ an toàn!”
Kỳ Dịch hơi lo lắng nhìn Hàn Huyền Phi: “Tôi không muốn cậu phải mạo hiểm , nhưng tôi không tin người khác! Trên đường đi cậu nhất định phải cẩn thận!”
Hàn Huyền Phi chua xót khó chịu nhìn Kỳ Dịch.
Xin lỗi, tôi phải làm cậu thất vọng rồi! Nhưng tôi thật sự yêu cậu, tôi rất không nỡ …….ngày mai cậu sẽ không còn dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn tôi nữa.
Qua đêm nay, tôi sẽ là kẻ thù cậu hận nhất đời này!
Nhưng cậu vẫn là người ta yêu nhất ……tôi rất yêu cậu, phi thường yêu cậu, cậu có biết không? Cậu mãi mãi sẽ không biết tôi yêu cậu nhiều biết bao đâu.
Hắn đột ngột ôm lấy Kỳ Dịch, đem hắn dán chặt vào mình.
Kỳ Dịch luôn hôn lên tóc Hàn Huyền Phi, nói nhỏ bên tai hắn:
“Bảo bối của tôi, tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu …..”
Hàn Huyền Phi ngẩng đầu hôn lên môi Kỳ Dịch, lấp kín lời nói sắt như kim loại của hắn ……
Đừng nghĩ gì cả, để chúng ta cuồng hoan một đêm cuối cùng đi! Hàn Huyền Phi buông lỏng đôi tay ôm Kỳ Dịch, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Dịch, đẩy một cái, đem Kỳ Dịch đẩy ngã xuống sofa.
Hắn lùi về sau một bước, Kỳ Dịch kinh ngạc nhìn, hắn bắt đầu tự cởi y phục. Kỳ Dịch thở gấp, trong ánh mắt không che giấu mùi vị sắc tình, hắn không chớp mắt nhìn từng động tác của Hàn huyền Phi.
Khi Kỳ Dịch tham lam nhìn xuống dưới, Hàn Huyền Phi đỏ mặt đến sắp cháy lên. Hắn bối rối xoay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Kỳ Dịch, tự cỗ vũ nửa ngày, mới cắn chặt răng, tiếp tục dùng đôi tay run rẩy cởϊ qυầи dài ra ……..qυầи ɭóŧ ……cho đến khi không còn một mảnh vải.
Cơ thể trần trụi của hắn chậm rãi quì xuống trước mặt Kỳ Dịch, kéo dây kéo ở quần Kỳ Dịch xuống, lấy ra vật thể đã bắt đầu thay đổi, đặt vào trong miệng mình.
Hắn dùng hết những phương pháp mà hắn biết, dùng miệng để lấy lòng Kỳ Dịch.
Cảm thấy tay Kỳ Dịch nắm tóc mình đã chặt hơn, trong miệng rên lên tiếng kêu không nhịn được, hô hấp của Hàn Huyền Phi cũng trở nên khó khăn. Muốn ý niệm trong đầu Kỳ Dịch từng bước từng bước xâm chiếm lí trí của hắn, trong đầu hắn chỉ có một âm thanh: “Muốn cậu, muốn cậu tiến vào trong thân thể tôi ……”
Hắn cố gắng vì Kỳ Dịch mà khẩu giao, vừa nhịn không nỗi mà đưa tay vào trong hậu huyệt. Khi ngón tay khó chịu mà rút ra, một luồng như điện chạy qua toàn thân hắn, hắn không thể nào chịu nỗi nữa nhả phân thân trong miệng ra, phủ phục trên chân Kỳ Dịch mà nhỏ tiếng rêи ɾỉ.
Hô hấp của Kỳ Dịch cũng càng thêm hỗn loạn, hắn nâng mặt Hàn Huyền Phi lên, dùng phân thân trong tay mình cường bạo đâm vào trong miệng Hàn Huyền Phi, chủ động trước sau cử động phần hông, để vật thể thô to đó nhịp nhàng ra vào trong miệng Hàn Huyền Phi, đâm vào trong tận cổ họng.
Hàn Huyền Phi hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, tiếng rêи ɾỉ hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng ngón tay của hắn vẫn trừu sáp trong thông đạo, tay kia nắm chặt phân thân đã trương to của mình, chà xát lên xuống, hai tay đồng thời xáo lộng cơ thể.
Hàn Huyền Phi chủ động dâʍ đãиɠ như vậy Kỳ Dịch chưa từng thấy qua, hắn bị cảnh sắc tình này kí©h thí©ɧ máu huyết đều đang sôi sục.
Đột ngột rút vật thể sắp phát tiết ra khỏi miệng Hàn Huyền Phi, Kỳ Dịch thô bạo đem hắn đẩy xuống sàn nhà, tự cởϊ qυầи mình, kéo hông hắn gần lại, đối chuẩn với tiểu huyệt đang khẽ mở kia, một phát đem vật to dài đó vào nơi sâu nhất trong người Hàn Huyền Phi.
Trực tiếp tiến vào khiến Hàn Huyền Phi đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu đau của Hàn Huyền Phi, Kỳ Dịch ngừng lại động tác của mình, do dự một lát. Hàn Huyền Phi không để ý vấn đề thể diện nữa, đem tay của Kỳ Dịch đặt lên mông mình, dùng tiếng nói hơi khàn kêu lên: “Nhanh! Đừng dừng lại! Tôi thích cậu thô bạo!”
Kỳ Dịch vừa nghe, lập tức không khách sáo đem hung khí to lớn đó đâm sâu vào, mạnh mẽ va chạm vào thông đạo yếu ớt, hưng phấn nghe Hàn Huyền Phi gần như mất đi khống chế kêu lên.
Kỳ Dịch mãnh liệt tiến công khiến Hàn Huyền Phi nhất thời như bị dao cắt, hắn đã không phân biệt được rõ ràng đây là kɧoáı ©ảʍ ,hay là đau đớn. Hắn rất muốn Kỳ Dịch, muốn toàn bộ của Kỳ Dịch, ý nghĩ này mãnh liệt đến độ làm hắn gần như phát điên. Hắn hết lần này đến lần khác kêu Kỳ Dịch mạnh hơn một chút, lần lượt đem cơ thể của mình va vào Kỳ Dịch, hắn muốn Kỳ Dịch tiến vào sâu hơn, hắn muốn hoà làm một với Kỳ Dịch.
Ma sát gần như sắp bốc cháy lên, nội bích nóng cháy của Hàn Huyền Phi làm Kỳ Dịch vô lực kiềm chế, dùng toàn lực muốn đâm xuyên qua Hàn Huyền Phi, nhìn thấy tia máu tươi theo vật thể đó đi ra, nhưng hắn đã không còn nghĩ cái gì là dịu dàng nữa.
“A! A! ! …….Trời ạ! Trời ạ!” Hàn Huyền Phi bị Kỳ Dịch đâm vào đến tê liệt xụi xuống nhưng vẫn luôn kêu: “ Cầu xin cậu nhanh một chút! Mạnh thêm một chút! A …….Kỳ Dịch, Kỳ Dịch ……” Kỳ Dịch bị lời nói của hắn làm kí©h thí©ɧ, một phát kéo Hàn Huyền Phi dậy, vẫn để vật đó trong nội thể của hắn, đem hắn đập vào tường, đè ép cơ thể của hắn, tiếp tục tiến hành động tác …..
Theo sự va chạm mãnh liệt của Kỳ Dịch, cả người Hàn Huyền Phi bị nhấc lên cao. Hắn ngửa cổ, giống như cố gắng hít lấy không khí.
Cơ thể bị xỏ xuyên không chút lưu tình, phân thân trước mặt ma sát vào trong tường, sự đau đớn và kɧoáı ©ảʍ đồng thời kí©h thí©ɧ hắn. Trong đầu Hàn Huyền Phi là một mảng trống, thể xác và tâm hồn chỉ có thể chìm ngập trong kí©ɧ ŧìиɧ nguyên thuỷ này. Lúc này hắn và Kỳ Dịch là một. Hắn ôm người hắn yêu nhất, khi hắn ở trong cơ thể, mạch đập cùng vũ điệu!
Khi du͙© vọиɠ đã lên đến đỉnh điểm, dịch thể nóng hổi bắn vào trong cơ thể, cảnh tính ái điên cuồng này tạm dừng. Hai người dán chặt vào nhau giữ nguyên tư thế không động, cố gắng thở dốc.
Qua một lát Hàn Huyền Phi đã quay người lại, nhìn vào mặt Kỳ Dịch, ôm lấy hắn : “Cậu hôm nay nhất định phải làm cho tôi ngất đi, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu!” Hắn nâng mặt Kỳ Dịch lên, dùng miệng phủ lên nó, hai người lại lần nữa quấn lấy nhau.
Hắn điên rồi! Nhất định là vậy, bằng không sao lại nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy? Nhưng hắn muốn nói, không khống chế được bản thân nữa! Hắn muốn có Kỳ Dịch, muốn có Kỳ Dịch ……..
“Tôi sẽ làm cậu đến ngất đi mới thôi, bảo bối!“ Lời nói chưa dứt, Kỳ Dịch đã nhấc một chân của Hàn Huyền Phi lên, lại lần nữa xuyên qua cơ thể mà hắn yêu.
Hắn để Hàn Huyền Phi rời khỏi sự chống đỡ của vách tường, tất cả trọng lực đều rơi vào điểm kết hợp của hai người, chỗ chưa từng đυ.ng chạm bị đâm vào tàn khốc.
Cơ thể bị lơ lửng càng làm cho vật thể như dao của Kỳ Dịch đâm sâu vào trong cơ thể Hàn Huyền Phi, làm cho Hàn Huyền Phi cảm thấy hung khí đó giống như muốn xuyên qua toàn thân mình. Toàn thân hắn run lên kịch liệt, bất chấp sự xấu hổ theo mỗi lần xung kích của Kỳ Dịch mà kêu lên tiếng kêu điên cuồng, hai tay gắt gao giữ lấy cơ thể cho nam nhân xâm nhập.
Kỳ Dịch dùng đôi tay mãnh mẽ chống đỡ toàn bộ trọng lượng của Hàn Huyền Phi. Bị Kỳ Dịch kịch liệt xỏ xuyên Hàn Huyền Phi cuối cùng vô lực xụi lơ trên người Kỳ Dịch, Kỳ Dịch cũng chịu không nổi mà ngã xuống, hai người quấn trên đất. Tiếng thở dốc tràn ngập khắp phòng.
Kỳ Dịch gầm lớn một tiếng, lại lần nữa bắn ra tinh hoa. Đồng thời hàn Huyền Phi cũng được đưa đến đỉnh.
Kỳ Dịch lui ra khỏi người Hàn Huyền Phi, phân thân mềm nhũn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Điều khiến Kỳ Dịch kinh ngạc không ngớt là, Hàn Huyền Phi đã ngã trên sàn, bất chấp sự dơ bẩn, đem phân thân mềm nhũn đó ngậm vào trong miệng.
Kỳ Dịch kinh ngạc kéo Hàn Huyền Phi ra, nhìn thấy khoé miệng hắn dính dịch thể màu trắng pha lẫn màu đỏ hồng. Hắn nâng đầu Hàn Huyền Phi lên muốn hỏi, Hàn Huyền Phi nhìn sâu vào trong mắt Kỳ Dịch, rồi lại đem đầu vùi vào khố hạ của Kỳ Dịch.
Kỳ Dịch thở dốc, nhìn Hàn Huyền Phi tỉ mỉ liếʍ sạch sẽ những tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên phân thân, lại xoay qua đem tinh hoàn của mình ngậm vào trong miệng xáo lộng. Chịu không nổi kí©h thí©ɧ Kỳ Dịch ngã về sau, toàn thân hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ điên cuồng cực lớn này.
Khi chiếc lưỡi tiến vào trong, Kỳ Dịch kinh ngạc kêu lên. Nhưng Hàn Huyền Phi nghe thấy vẫn như không biết mà tiếp tục động tác, chiếc lưỡi trơn mềm tận hết khả năng đưa vào trong khẩu động, mở rộng nó, đánh một vòng trên động bích.
Kỳ Dịch bị làm đến thở không thành tiếng: “Đừng, đừng …..không sạch sẽ đâu, Huyền, đừng như vậy …..” Hàn Huyền Phi vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hắn dùng tay bài khai mông Kỳ Dịch ra, để đầu lưỡi của mình liếʍ sâu vào trong tiểu huyệt.
Chiếc lưỡi khéo léo, mềm nhũn đưa vào trong huyệt khẩu khép chặt, liếʍ trong huyệt khẩu xong, nó dần dần gia tăng tốc độ, ra ra vào vào trong thông đạo mở rộng, làm ướt nội bích khô khốc.
Hàn Huyền Phi ngừng lại động tác dưới khố hạ của Kỳ Dịch, phủ phục cơ thể gần như thất thần lên người Kỳ Dịch, dùng tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, Kỳ Dịch từ trong kɧoáı ©ảʍ tàn khốc đã tỉnh lại , hôn lên môi Hàn Huyền Phi, thờ dài nói: “ Lại đây.”
Hắn kéo Hàn Huyền Phi vào trong phòng ngủ, hai tay đặt lên cửa sổ, mở rộng hai chân, chờ đợi sự tiến công của Hàn Huyền Phi.
Hàn Huyền Phi đem ngón tay dính dịch thể vào trong hậu huyệt Kỳ Dịch, tiến một bước làm ẩm ướt nó. Chờ nó mềm ra, hắn không chờ được mà đem phân thân đã trương to của mình từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể Kỳ Dịch.
Vật đó vội vã đè ép thông đạo nuốt hết phân thân của Hàn Huyền Phi vào. Hắn cảm nhận được nhịp đập mạch của Kỳ Dịch, mang theo một bộ phận của cơ thể hắn.
Hắn hôn lên lưng Kỳ Dịch, tuỳ tiện triển khai cướp đoạt. Một xung lực rất lớn khiến Kỳ Dịch dao động mãnh liệt, gần như đứng không vững, nhưng vẫn tận lực nhấc cao hông, để Hàn Huyền Phi có thể có được kɧoáı ©ảʍ lớn hơn.
Ma sát kịch liệt trong hậu huyệt chật hẹp, khiến Hàn Huyền Phi kêu lên tung toé. Toàn thân hắn run lên, cảm thấy mình đã nhiệt tình bắn vào trong người Kỳ Dịch.
Trong lúc Hàn Huyền Phi vẫn còn đang trong cao trào, thì Kỳ Dịch từ khách chuyển làm chủ, thoát khỏi sự kiếm chế của Hàn Huyền Phi, xoay người đẩy Hàn Huyền Phi ngã xuống, trong lúc Hàn Huyền Phi vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã trực tiếp chiếm cứ lấy cơ thể hắn.
Cơn sóng kɧoáı ©ảʍ trước vẫn còn, cơn sóng sau lại ập đến. Hậu huyệt bị trừu sáp mãnh liệt, phân thân phía trước bị chà xát lên xuống, Hàn Huyền Phi thất thanh kêu lớn, cả người cố gắng vặn vẹo trên giường, muốn thoát khỏi sự kí©h thí©ɧ quá mãnh liệt này.
Nhưng Kỳ Dịch vẫn tiến công khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng kêu gần như thảm thiết, phân thân không ngừng nghỉ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực. Hắn bị Kỳ Dịch xáo lộng đến thất thần, đôi tay run rẩy muốn đẩy Kỳ Dịch đang đè trên người mình ra, hắn thật sự sắp bị Kỳ Dịch làm đến chết rồi .
“Dịch, Kỳ Dịch! Cậu tha cho tôi đi! Tôi không được rồi, thật sự không được rồi! A …..cậu cái tên đáng chết này, cậu sắp đâm chết tôi rồi! Trời! A, a ….”
“Không phải cậu muốn tôi làm cho cậu đến ngất đi hay sao? Cậu bây giờ còn rất tỉnh táo mà!” Kỳ Dịch cười tà, đột ngột nhấc chân Hàn Huyền Phi lên cao, gác trên vai mình, tiếp tục giày vò tàn khốc.
“Cậu, cậu …….cậu muốn làm chết tôi! Trời ạ! A …..”
Hàn Huyền Phi phun ra giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, toàn thân xụi lơ được Kỳ Dịch đặt chân xuống, ánh mắt rời rạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho Kỳ Dịch dâʍ ɭσạи đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người hắn chảy xuống người mình.
“Trời a! Cậu thật là quá mạnh rồi! Tôi cảm thấy sắp bị cậu đâm xuyên rồi.” Qua rất lâu, hắn mới miễn cưỡng lên tiếng được.
“Vậy sao? Cậu hài lòng là hạnh phúc lớn nhất của tôi! Nhưng, như vậy, nỗ lực của tôi hình như còn kém yêu cầu của cậu một chút đó, bảo bối, để chúng ta điên cuồng một lần nữa đi!”
Hàn Huyền Phi kinh ngạc trừng to mắt, trong lòng mắng mình tại sao lại nói ra câu đó, thật là có bệnh mà! Nhưng hắn không kịp phản chế Kỳ Dịch, vật to lớn đó lại trừu nhập vào trong hậu huyệt sưng đỏ, bắt đầu bừa bãi trong đó một lần nữa……
Hắn không biết đây là lần thứ mấy, Hàn Huyền Phi không còn sức bấu vào ga giường, chỉ có thể mặc cho Kỳ Dịch bừa bãi xáo lộng trong cơ thể mình, kêu không ra tiếng nữa.
Khi Kỳ Dịch gầm nhẹ một tiếng, Hàn Huyền Phi cảm thấy mình cũng đã đạt đến cao trào. nhưng chưa kịp xác nhận cảm giác của mình, hắn đã chìm vào trong thế giới tối đen.