Chương 1
Đêm khuya…
Cuộc sống về đêm của Tô Kiền luôn sôi động.
Anh là gay, cũng đã công khai tính hướng.
Ví dụ như hành động vừa từ quán bar đi ra, khởi động xe, chuẩn bị về nhà của anh.
Nhớ lại quãng thời gian 5 năm từ ngày công khai tới giờ mà vẫn chưa tìm được người yêu, anh cảm thấy chút chán chường.
Anh và Đường Y… chỉ đơn thuần là quan hệ trên giường. Từ bạn học trở thành bạn tốt, sau khi công khai tính hướng, hai người trở thành đối tượng lên giường đầu tiên của nhau, chẳng phải do tình yêu, mà do anh có bệnh sạch sẽ, nên không muốn thay đổi bạn giường, chơi bời với đủ thể loại người, nhiễm bẩn chính mình. Thế nhưng, bây giờ thì bạn giường duy nhất cũng đã rời bỏ anh.
… Con tim này thiếu vắng tình yêu lâu quá rồi.
Anh lắc lắc đầu, dường như muốn rũ bỏ khao khát trong đầu.
Đúng lúc này, có một vật thể bất thình lình nhào ra trước đầu xe.
Anh phanh gấp lại.
May quá.
Tâm trạng buồn bực cả buổi tối nay của anh, chỉ vì một vật thể không xác định, biến thành cơn giận âm ỉ.
Shit! Anh rủa thầm.
Tắt máy, mở cửa xe.
Có bóng người đang chậm rãi đứng dậy phía đầu xe.
Trong ngõ nhỏ bên đường, có bốn năm người đang đứng, không hiểu tại sao không dám tới gần.
Cũng phải thôi, nhìn chiếc Audi mới coóng, chủ xe dáng người tuấn tú khỏe khoắn, lớp sơ mi trắng bó sát ôm lấy đường cong cơ thể, dưới ánh đèn pha, diện mạo của người đàn ông này càng hiện ra rõ ràng: mắt sáng mày sắc, khuôn mặt khôi ngô. Nhưng chính đôi môi mỏng mím chặt khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận.
– Cậu không sao chứ? – Tô Kiền lạnh lùng nói.
Lý Tố xuýt xoa vết thương trên mặt, đau đến trợn mắt nghiến răng, cả người trên dưới đều đau rát. May mà tài xế phanh kịp, nếu không thì cái mạng nhỏ này của cậu cũng không còn.
Nghe thấy tiếng người hỏi, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang nhíu mày, mím môi trước mặt.
… Trời ơi, người đâu mà đẹp trai thế!
Hình như… hình như vết thương trên người hết đau rồi.
Lý Tố nhìn đám người trong ngõ tối, hóa ra bọn chúng thực sự sợ cậu… Cậu nhếch mép, nhưng chẳng may đυ.ng đến vết thương, đau đến điếng người.
Tô Kiền đứng nhìn đối phương không đáp lời, chỉ lo suýt xoa vết thương của mình. Dù sao thì anh cũng không rõ đối phương là người tốt hay xấu.
Tóc tai nhuộm đủ thứ màu, lỗ tai xỏ khuyên kỳ quái, đã thế lại còn trang điểm. Gu quần áo càng không thưởng thức nổi.
Lúc giơ tay giơ chân còn mang vẻ yểu điệu đàn bà.
Anh không kiên nhẫn nổi, liền quay người vào trong xe.
– … Anh trai! – Lý Tố thấy hắn quay người đi, vội vàng níu lại, người này đi rồi cậu chắc chắn sẽ bị đánh chết. – Cứu tôi với, tôi sẽ bị bọn chúng đánh chết mất!
Tô Kiền quay người lại, lạnh lùng gạt tay cậu ra, rồi nói với đám người trong ngõ tối:
– Cút ngay, không tao gọi cảnh sát! – Dứt lời cũng rút điện thoại ra.
– Mẹ kiếp! Mày được lắm!
– Nhãi con, coi như hôm nay mày gặp may!
Tô Kiền nhếch mép cười lạnh, đúng là một lũ ngu đần, mới dọa tý đã sợ chạy mất.
Quay sang thấy cậu trai kia đang ngây ngẩn nhìn mình.
Bị đánh thành ngớ ngẩn rồi sao?
Tô Kiền không nói nhiều lời, mở cửa ngồi vào xe.
Lúc này Lý Tố mới chợt tỉnh, vội vàng gõ cửa kính xe:
– Anh ơi, anh ơi!
– Cái gì? – Tô Kiền hạ cửa kính xuống.
– Tôi… tôi không có nhà để về, anh có thể… có thể… – Nếu cậu quay về, chắc chắn sẽ làm liên lụy đến bọn A Kiều.
– Không. – Tô Kiền thẳng thừng. Anh giúp đến mức này đã là tận tâm lắm rồi.
– Làm ơn đi mà, anh trai! – Giọng cậu trai yếu ớt, thêm chút van nài.
Lòng nhẫn nại của Tô Kiền sớm biến sạch, anh đóng sập cửa xe, giậm ga phóng đi.
Lần này thật sự xô ngã Lý Tố đang cố gắng bám vào cửa xe.
Cậu bị văng mạnh sang lề đường. Toi rồi, xương cốt như vỡ vụn sau cú ngã.
Cậu chợt thấy sống mũi nóng lên. Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy chật vật và tủi thân như thế này. Chỉ bởi vì gặp được con người tốt bụng đó sao? Người ấy rất rất đẹp trai, mặc dù ánh mắt người ấy nhìn mình có chút chán ghét, có chút khinh thường, mặc dù giọng nói của người ấy không nhã nhặn, mặc dù người ấy không chút do dự bỏ mặc mình. Nhưng người ấy vẫn cho cậu tấm lòng cứu giúp mà cậu cầu hoài không thấy.
Thế nhưng… cậu vẫn muốn khóc.
Cảm giác chán ghét chính bản thân nhuốm đầy tâm trí. Chính cậu cũng hiểu rõ mình chẳng còn trong sạch, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tô Kiền quay xe lại và nhìn thấy cảnh tượng ấy: cậu thiếu niên nhỏ bé, yếu đuối nằm ngã sấp bên đường, khóc đến mức không biết trời đất đâu.
Anh thầm mắng lòng tốt của chính mình. Anh biết chính mình xô cậu ngã, vốn không muốn quan tâm, nhưng nhìn hình ảnh cậu nằm sõng soài qua gương chiếu hậu, nghĩ thế nào lại quay xe lại.
– Này, lên xe đi! – Tô Kiền phiền muộn.
Lý Tố ngẩng đầu lên, dường như nghe thấy tiếng ai đó.
Tô Kiền bắt đầu thấy hối hận rồi, cậu thiếu niên kia khóc lóc trôi hết cả phấn trang điểm, mặt lấm lem hết cả.
– Cảm ơn, cảm ơn anh! – Cậu trai lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, rồi vội vàng chui vào trong xe.
—