“Ba ba, ngày mai là sinh nhật con, ba trở về sớm một chút nga!” Một đứa bé tám tuổi ngồi ở trên ghế, tay cầm điện thoạt mà lộ ra vẻ tươi cười xán lạn.
“Hảo, ba ngày mai nhất định trở về, Hữu Trữ có hay không nghe lời mẹ nói?” Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp, ngôn ngữ tràn đầy sủng nịch.
“Con rất nghe lời a, con đều ăn đúng giờ, thầy giáo hôm nay còn khen con ni!” Cánh tay béo đô đô giảo trứ dây điện thoại.
“Ba biết cục cưng của chúng ta là ngoan nhất, ba ba còn muốn họp, buổi tối cấp con gọi điện có đươc hay không?” Nam nhân bên kia kiên trì hỏi.
“Vậy được rồi, ba ba không được đổi ý nga!” Hữu Trữ có chút thất vọng thuyết.
“Ân, na, cục cưng thân ba ba một chút!” Nam nhân bên kia tỏ vẻ hài lòng.
‘Ba…’
Buông lơi điện thoại, tiểu nam hài ngồi tựa vào chiếc sô pha rộng thùng thình, cáo đầu nho nhỏ một mực cúi thấp, thoạt nhìn đáng thương cực kì…
———————————
“Ta muốn gặp phụ hoàng, ngươi không nên ngăn ta!” Một hài đồng ăn vận hắc sắc cẩm phục đứng trước tiểu thái giám thuyết.
“Bệ hạ đang ở bên trong phê duyệt tấu chương, tứ hoàng tử lúc sau trở lại được không?” Tiểu thái giám ngồi xổm xuống, cười làm lành nói.
“Vậy được rồi…” Tiểu hài đồng tựa hồ có chút thất vọng, phẫn nộ chuẩn bị ly khai.
“Tĩnh nhi, ngươi vào đi.” Một đạo âm thanh có chút bất đắc dĩ vang lên, tiểu nam hài vui vẻ lướt qua tiểu thái giám đi vào đại điện.
“Phụ hoàng…” Âm thanh hài tử đặc biệt nhuyễn nhu làm cho người ta bất giác vui vẻ.
Ngồi trên ngực án là một nam tử trẻ tuổi, một thân bạch sắc trường bào, tay áo dùng tơ tú trứ trúc đào, hương thơm phật thủ nhàn nhạt phiêu tán.
“Tĩnh nhi, tìm trẫm là gì?” Bạch y nam tử mỉm cười nhìn về phía hài đồng.
Tiểu nam hài có chút không ý tứ cúi đầu thuyết: “Ta nhớ phụ hoàng, phụ hoàng đã vài ngày không đến Bích Vân cung xem ta.”
“Tĩnh nhi, đến đây!” Nam tử vẫy tay kêu gọi, tiểu hài đồng nhất thời vui vẻ chạy đến bên cạnh, bạch y nam tử ôm lấy hắn đặt ở trên đùi, xoa xoa tóc mà thuyết: “Phụ hoàng bộn bề công việc, còn Tĩnh nhi lại rảnh rỗi như vậy.”
“Ta sẽ không quấy rối phụ hoàng, ta ở cạnh phụ hoàng được không?” Hài đồng không dám nhìn vào gương mặt của bạch y nam tử, chỉ là cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Bạch y nam tử có chút bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi!”
“Ân.” Như chiếm được món hời lớn, hài đồng cười đến rạng rỡ.
————————————-
“Tứ ca, ngươi tỉnh tỉnh, tứ ca…” Trữ Hoài Xa không biết đã đến khách *** từ bao giờ, Trữ Hoài Tĩnh tuy đang ngủ say trên giường nhưng vô luận lay đến thế nào người vẫn không tỉnh. Trữ Hoài Xa cuối cùng tát hắn một cái.
Trữ Hoài Tĩnh lúc này mới từ trong mộng mà chậm rãi mở mắt, nhãn thần là một mảnh thanh minh, hắn thấy Trữ Hoài Xa thì ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phụ hoàng thổ huyết!” Trữ Hoài Xa nhíu chặt mày, có chút lo lắng nói.
Ai biết Trữ Hoài Xa vừa dứt lời thì Trữ Hoài Tĩnh đã vội chạy đi, một đường đi tới phủ nha, thẳng vọt tới gian phòng, Trữ Giác Phi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi môi một màu đỏ thẫm, tựa hồ có thể xuất huyết bất cứlúc nào, bạch sắc đơn bào loang lổ vết máu.
Trữ Hoài Tĩnh không ngừng tự nói với mình phải giữ lãnh tĩnh thế nhưng thân người lại không tự chủ được mà trở nên run rẩy, hắn chậm rãi cầm lấy tay của Trữ Giác Phi, tinh tế bắt mạch, cảm giác mạch đập bình ổn, trong một khắc Trữ Hoài Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn người đang nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, ngón tay hắn có chút run rẩy mà chạm lên gương mặt đối phương, mảy kiếm khẽ nhếch, cái mũi tú đĩnh, đôi môi mềm mại, tất cả đều hệt như trong trí nhớ.
“Phụ hoàng…” Tiếng nói mang đầy tang thương kèm theo một tiếng thở dài chất đầy phiền muộn.
Đau đớn này, thống khổ này, ta một người chịu đựng là tốt rồi.
Ta không muốn chúng ta lại dẫm vào vết xe đổ…
Ta chỉ cần biết ngươi bình an là tốt rồi…
Ta không thể ích kỉ đem ngươi kéo vào vạn kiếp bất phục…
Ngươi không nên vì tình này mà trở nên khổ sở…
Thế nhưng ta tả chạy hữu trốn cũng không thoát khỏi sự vây khốn này…
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.
class="adsbygoogle"