Vì vậy, mỗi khi Tô Minh Phượng vừa ngoi đầu lên thở là Tô Cẩm Lạc sẽ "kịp thời" vươn tay kéo Tô Minh Phượng xuống mặt nước.
Mắt Tô Cẩm Lạc loé lên hung quang, dùng sức giày vò Tô Minh Phượng, đời này phàm là kẻ nào dám tính kế nàng, nàng đều sẽ giày vò bọn hắn đến chết đi sống lại.
Lão quỷ như nàng chẳng lẽ còn đấu không lại tiểu yêu tinh!
Sau mấy tiếng kêu cứu, Tô Minh Phượng chỉ cảm thấy mình uống một bụng nước đến căng đầy.
Rốt cuộc đám "cứu binh" cũng khoan thai mà đến, tiếng quạt nước không ngừng vang lên bên tai.
Tô Cẩm Lạc nhướng mày, kiếp trước nàng cho rằng đám "cứu binh" tới quá muộn, nhưng đời này lại cảm thấy động tác của bọn hắn quá nhanh rồi.
Tô Cẩm Lạc nhanh chóng bao bọc kín thân thể, bày ra dáng vẻ sắp chết đuối chờ người tới cứu.
Nhưng vừa nghĩ tới sẽ bị những gia đinh xa lạ kia đυ.ng chạm vào thân thể, Tô Cẩm Lạc đã thấy không thoải mái.
Còn chưa đợi Tô Cẩm Lạc nghĩ rõ ràng, một bàn tay to đã quấn lấy cổ nàng.
Một mùi hương nhàn nhạt xen lẫn son phấn xộc vào mũi Tô Cẩm Lạc, nàng nhất thời cảm thấy ngứa mũi, hơi có ý giãy dụa.
“Không muốn bị người khác nhìn thấu thì đừng có lộn xộn nữa.”
Một giọng nói khàn khàn có lực chui vào lỗ tai Tô Cẩm Lạc.
Tô Cẩm Lạc chấn động, hai mắt lập tức nhắm nghiền giả chết...
Rất nhanh sau đó, Tô Cẩm Lạc và Tô Minh Phượng đều được cứu lên. Tô Cẩm Lạc mới vừa lên thuyền đã có quần áo khô ráo che lên người nàng.
Nhưng dù là như thế, gió xuân mang theo hàn ý nhè nhẹ thổi lên người Tô Cẩm Lạc cũng khiến thân thể nàng run lên, “sảng” đến cực kỳ.
Nghĩ đến Tô Minh Phượng thảm hại hơn mình, Tô Cẩm Lạc chẳng những tâm lý cân bằng mà còn thấy sảng khoái.
Người cứu Tô Cẩm Lạc lên nhẹ nhàng ấn vào vị trí dạ dày của nàng. Tô Cẩm Lạc cảm nhận được áp lực ở bụng bèn há miệng phun ra ngụm nước đã chuẩn bị từ trước.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên mặt có dòng nước ấm áp, nước hồ đi kèm nước miếng của Tô Cẩm Lạc cứ thế phun đầy mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lẳng lặng sờ mặt, thánh nhân nói: Thiên hạ này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó ở chung nhất, ta phải ráng nhịn.
"Khụ khụ..." Tô Cẩm Lạc tỉnh lại, vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Là vị tỷ tỷ này cứu ta sao?"
“Đúng vậy.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy niềm vui sướиɠ nho nhỏ hiện lên trong mắt Tô Cẩm Lạc, rất rõ ràng, Tô Cẩm Lạc đang lén báo thù lời uy hϊếp vừa rồi của "nàng".
“Tỷ tỷ quả nhiên là người đẹp tâm hồn đẹp, sau này tỷ tỷ ráng “bồi bổ thân thể” thêm một chút, nhất định sẽ trở thành mỹ nhân vạn người mê.”
Tô Cẩm Lạc nhìn chằm chằm vào ngực Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà nói một câu.
Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cứu Tô Cẩm Lạc, Tô Cẩm Lạc trong lúc vô tình đã sờ trúng ngực Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện nơi đó là một vùng đất bằng phẳng, còn phẳng hơn cả sân bay.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hơn Tô Cẩm Lạc, tuổi cũng lớn hơn Tô Cẩm Lạc, Tô Cẩm Lạc bây giờ đã là vùng đồi nho nhỏ, mà nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì xem ra còn "phát dục" muộn hơn nàng.
Sau khi cảm tạ ơn cứu mạng của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Tô Cẩm Lạc quay đầu nhìn về phía Tô Minh Phượng.
Chỉ thấy Tô Minh Phượng nằm oặt ở nơi đó, suy nhược không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên để lộ cái cổ trắng nõn, áo ngoài màu xanh nhạt chẳng biết từ lúc nào đã bị cởi ra để lộ áσ ɭóŧ màu trắng và cái yếm màu hồng, dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ hút mắt.