Chương 27: Không chiều hư em
Quyển Nhĩ mở máy đợi một lúc, vẫn không có động tĩnh gì, dù sao Sách Lang cũng gọi vào điện thoại phòng.
"Cô ấy có về nhà không?" Sách Lang không nghĩ đến việc giải thích với Quyển Nhĩ, những gì anh nghĩ lúc này chỉ là muốn nhanh chóng tìm thấy Tiểu La.
"Không biết. Để em nhờ người gọi điện về nhà cô ấy hỏi xem sao. Anh đợi tin của em nhé." Quyển Nhĩ cũng không truy hỏi xem có chuyện gì xảy ra, giờ không phải là lúc truy hỏi, quan trọng hơn cả là tìm được cô ấy về, biết được cô ấy có ổn hay không. Quyển Nhĩ đương nhiên cũng không thể
tùy tiện gọi điện về nhà Tiểu La, như thế chỉ khiến ba mẹ cô ấy cảm thấy khác lạ, rồi lại lo lắng theo. Cô có cảm giác mười phần thì tới bảy, tám phần Tiểu La không về nhà, gần đây cô ấy cũng rất ít khi liên lạc với Quyển Nhĩ. Quyển Nhĩ biết Tiểu La đã ở chỗ Sách Lang được một thời gian ri nhưng cô ấy không nói, cô cũng làm như mình không biết. Hai người họ ngọt ngào bên nhau những ngày tháng ngắn ngủi, cho dù cô có hứng thú thế nào cũng sẽ không thăm dò và làm phiền tới bạn. Nhưng giờ xem ra, tình yêu của họ không thuận buồm xuôi gió như cô vẫn mong đợi, đáng lẽ cô phải quan tâm tới Tiểu La hơn.
Sắp mười giờ đêm rồi, tìm ai để gọi cuộc điện thoại này đây? Quyển Nhĩ sớm đã có dự định, lựa chọn tốt nhất vẫn là Đinh Mùi. Anh ấy quen với người nhà của Tiểu La, gần đây lại không thường xuyên liên hệ với cô ấy, anh ấy gọi tới, mặc dù hơi mạo muội, nhưng sẽ không khiến ba mẹ Tiểu La nghi ngờ.
Quyển Nhĩ sau khi quyết định xong, không đợi cho tới khi pin xạc đầy, liền đổi sang pin phụ rồi ra ngoài. Cô không thể ngồi đợi mãi được, phải ra ngoài tìm xem sao.
"Đinh Mùi, giúp em gọi về nhà Tiểu La, xem cô ấy có ở nhà hay không." Không phải là việc của mình nên Quyển Nhĩ dõng dạc sai bảo Đinh Mùi.
Đầu dây bên kia, Đinh Mùi im lặng một lúc rồi hỏi lại: "Em đang ở đâu?".
"Em đang định đến chỗ Sách Lang sau đó cùng đi tìm cô ấy." Cô vội vàng ra khỏi phòng, một mặt là vì nếu còn chần chừ không ra thì ký túc xá sắp đến giờ đóng cửa. Mặt khác, theo lời Tinh Mang thì Tiểu La đã dời khỏi Sách Lang được gần hai tiếng rồi, thời gian càng dài thì nguy hiểm càng lớn.
"Nếu cô ấy ở nhà thì em còn định đi tìm gì nữa. Em đứng ở cửa ký túc xá đừng đi đâu, đợi anh gọi lại." Đinh Mùi chỉ thị xong một câu liền ngắt máy.
Quyển Nhĩ nghĩ, anh ấy nói cũng có lý, bèn tìm chỗ ngồi xuống, vừa gửi tin nhắn cho Tiểu La vừa đợi. Cô mong khi Tiểu La mở máy, đọc được tin nhắn sẽ liên lạc với cô ngay.
Cô ngồi đó đợi, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua. Cô định gọi cho Đinh Mùi nhưng tín hiệu báo máy bận liên tục. Sách Lang cũng lo lắng, gọi cho Quyển Nhĩ mấy lần nhưng lần nào cũng chỉ vội vàng nói được một hai câu rồi cúp máy, chỉ sợ chiếm đường dây người khác không liên lạc được. Quyển Nhĩ đã không thể ngồi yên một chỗ, đang đi đi lại lại bên đường, liền nghe thấy phía đối diện có người gọi: "Lục
Quyển Nhĩ, mau lên đi!".
Đinh Mùi đang ngồi trên một chiếc xe con vẫy tay gọi.
Quyển Nhĩ chạy tới, lên xe, cố gắng trấn tĩnh mình, xem ra Tiểu La đã không về nhà. Cô còn chưa cảm thấy gì, Đinh Mùi đột nhiên quát một câu: "Khóc gì mà khóc, toàn là đồ bỏ đi".
Quyển Nhĩ vô ý thức đưa tay quệt nói mắt, "Ai khóc, ai khóc?", trên tay vẫn còn ươn ướt.
"Nghĩ đi, La Tư Dịch có thể đi đâu?" Quyển Nhĩ mở to mắt, cố gắng hết sức
suy nghĩ, nhưng càng cố gắng càng không nghĩ ra được điều gì, "Em không biết, trước kia bọn em cũng chỉ ở trong trường...". Sợ bị Đinh Mùi mắng nên giọng cô càng nói càng nhỏ dần.
Đinh Mùi không nói gì, lái xe về hướng
Đại học C.
"Em mau gọi cho Sách Lang đi, bảo cậu ta cũng đến Đại học C, đừng có ở nhà mà cuống lên nữa."
"Vâng." Quyển Nhĩ không nói thêm, Đinh Mùi trở thành chỗ dựa của cô, anh ấy đã đưa ra ý kiến, chắc chắn là tốt hơn cô.
Lái xe được một lúc, tâm trạng của Đinh Mùi có vẻ trở nên tốt hơn, mới nói: "La Tư Dịch không mang theo tiền, không mang theo điện thoại, đến áo khoác cũng không mang luôn." Ý của câu đó, không cần Đinh Mùi nói toạc ra cô cũng hiểu, không nhanh tìm thấy cô ấy thì chắc chắn là có chuyện.
"Không hiểu tại sao bọn họ lại cãi nhau tới mức ấy..." Quyển Nhĩ không kìm được buông tiếng thở dài.
Đinh Mùi rất thông thuộc Đại học C, nhanh chóng vòng xe về cửa phía bắc, lái thẳng xe vào trong trường.
"Bọn em thường đi đâu?"
"Thỉnh thoảng ra sân vận động ngồi hoặc
đi lại trong đó."
Không biết do Đinh Mùi may mắn hay là vì Tiểu La không đủ sáng tạo, Quyển Nhĩ đúng là tìm được Tiểu La ở sân vận động.
"Tiểu La, Tiểu La." Quyển Nhĩ muốn gọi
La Tư Dịch như đang ngủ rất say dậy.
Đinh Mùi sán lại, ngửi ngửi, "Cô ấy uống rượu?".
"Hình như có uống."
Anh bế Tiểu La lên, "Em mau mở cửa xe, phải đưa cô ấy vào viện ngay".
Quyển Nhĩ biết là có chuyện không hay, cố gắng chạy nhanh ra xe.
Chưa tới năm phút, Đinh Mùi đã lái xe tới bệnh viện thuộc Đại học C. Không cần lấy số, anh cứ thế chạy thẳng vào phòng cấp cứu: "Bác sỹ, bác sỹ! Uống rượu say trúng gió, uống rượu say trúng gió, đã hôn mê bất tỉnh". Những việc tiếp theo đó, các bác sỹ và y tá làm nốt. Rửa dạ dày, thở oxy, phải gần nửa tiếng sau mới có người đến nói với họ rằng, người bệnh đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải ở lại viện để theo dõi một ngày.
Không lâu sau Sách Lang cũng tới. Lúc đó Đinh Mùi đang đứng làm thủ tục nộp viện phí cho La Tư Dịch, gặp Sách Lang, không nói không rằng, tặng cho anh ta một thụi. Quyển Nhĩ đứng bên cạnh cũng chẳng can ngăn, vì thực sự quá thương Tiểu La, nếu có thể cô cũng muốn đánh cho anh ta một trận. Sách Lang không có ý né tránh hay chống đỡ, anh thẫn thờ đứng đó, "Để tôi vào gặp cô ấy trước đã, quay lại sẽ để cho hai người tùy ý muốn làm gì thì làm".
"Định giở trò gì nữa?" Đinh Mùi trừng mắt, rồi mới buông anh ta ra, nhìn theo anh ta cuống cuồng chạy vào trong.
"Chắc anh ấy cũng không cố ý." Quyển Nhĩ luôn cảm thấy La Tư Dịch và Sách Lang chỉ là tranh cãi vụn vặt mà thôi, mặc dù hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng chưa chắc đã có ảnh hưởng thực sự đến quan hệ của hai người. Nếu hai người đó không chia tay thì cô cũng nên giữ cho Sách Lang chút thể diện, để tránh sau này Tiểu La phải khó xử.
"Hai người đó chuyện gì cũng có thể làm. Em đừng có học Tiểu La. Anh có thể ra ngoài tìm cô ấy, nhưng nếu em giở chiêu này với anh thì cứ ở đó mà đợi trời sáng đi. Anh sẽ không chiều hư em đâu."
Quyển Nhĩ còn đang lo lắng cho La Tư Dịch nằm trong phòng bệnh, đột nhiên nghe câu nói đó của anh, chỉ thấy cảm xúc trong tim, trong miệng mình thật hỗn loạn, không luận ra được là hương vị gì. La Tư Dịch bỏ ra ngoài, là vì biết có Sách Lang lo lắng, biết Sách Lang sẽ đi tìm mình. Sao cô lại học theo mà làm như thế với Đinh Mùi chứ? Người khác không biết chân tướng mối quan hệ của hai người, nhưng cô thì biết rất rõ. Đừng nói mong anh ấy ra ngoài tìm, đến giận hờn cô còn không dám, chỉ vì sợ mối quan hệ của hai người sẽ chấm dứt. Hơn nữa với khoảng cách như thế thì làm gì để xảy ra xung đột, làm gì để xảy ra tranh cãi?
Đến sự tranh cãi của người khác cô còn ngưỡng mộ, Quyển Nhĩ cảm thấy mình đúng là sai thật rồi. Cô cẩn thận, làm như vô tình đưa tay lên quệt những giọt nước mắt đang chuẩn bị ứa ra trên khóe mắt, "Sao em lại làm thế, nếu anh khiến em giận thì em sẽ đánh cho anh một trận, bỏ đi đâu phải phong cách của em", cô nói rất nhẹ nhàng, rồi quay lưng, đi về phía phòng bệnh.
"Anh đi trả xe, sang mai còn có buổi phỏng vấn." Đinh Mùi nói.
Quyển Nhĩ dừng lại, quay người, mắt vẫn chỉ nhìn vào vai anh, "Vậy anh mau về nghỉ sớm đi, cám ơn anh, hẹn gặp lại".
Đinh Mùi đưa tay lên vẫy vẫy, rồi đi. Quyển Nhĩ cứ đứng đó cho tới khi Sách Lang ra tìm cô.
"C tỉnh rồi, muốn gặp em."
Quyển Nhĩ gật gật đầu, cô không muốn nói chuyện với Sách Lang, không muốn để ý tới anh ta. Giao cho anh ta một La Tư Dịch khỏe mạnh như thế, sao giờ cô ấy lại nằm trong bệnh viện? Mà cũng nhờ cô và Đinh Mùi tìm thấy cô ấy đưa tới đây, bạn trai kiểu anh ta đúng là quá vô trách nhiệm.
Sắc mặt La Tư Dịch trắng xanh, cô đang được truyền nước, nằm ở đó yếu ớt như một sợi tơ.
Quyển Nhĩ bước vào, lặng lẽ nắm chặt tay bạn, "Cậu ngủ một lát đi, mình sẽ ở bên cậu, có gì thì để khỏe rồi hãy nói."
La Tư Dịch nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
"Chẳng có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu cả, khi cậu tốt lên thì tất cả những thứ khác cũng sẽ tốt lên thôi."
Quyển Nhĩ không kìm được cũng khóc theo. Nhưng lại sợ Tiểu La đau lòng hơn, cố gắng hết sức để khống chế giọng của mình, không để lộ vẻ gì khác thường.
Một lúc sau, hơi thở của La Tư Dịch dần dần chậm lại, chìm vào giấc ngủ say. Quyển Nhĩ lấy khăn ra, lau sạch những vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt bạn, rồi mới rón rén đi ra, đóng cửa phòng lại.
Sách Lang tay ôm chặt đầu ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, không hề nhúc nhích, không biết anh đã ngồi như thế bao lâu rồi.
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
"Rất nhiều chuyện, không chỉ là một, hai chuyện. Đều là anh sai, là lỗi của anh." Sách Lang hoàn toàn không thay đổi tư thế khi nói chuyện với Quyển Nhĩ, anh vẫn ngồi xổm ở đó, không chịu đứng dậy.
"Giờ anh buồn phiền, hối hận thì có ích gì, cuối cùng thì có cách gì để giải quyết không?"
"Nếu nói tới chuyện gần đây nhất thì đã giải quyết xong. Cô ấy đã giải quyết đứa con của anh rồi." Sách Lang nói đến đây, không kiềm chế được bắt đầu sụt sùi khóc.
"Cô ấy không nói với anh? "Tối nay mới nói."
"Xong việc rồi mới nói, như thế là sao? Sao trước khi mọi chuyện xảy ra anh không chăm sóc tốt cho cô ấy?"
Quyển Nhĩ ngồi bệt xuống đất, một chuyện lớn như thế, chẳng trách hai người đều rất kích động. Trách mắng Sách Lang một câu rồi Quyển Nhĩ không nói gì thêm nữa. Chỉ nhìn Sách Lang thôi cũng biết giờ anh ấy hoàn toàn quẫn bách rồi, người có thể nói rõ hơn chính là người đang nằm trong kia, đau đớn hơn bất kỳ ai khác. Thật không thể hiểu, rốt cuộc là sao vậy? Tình cảm quá nóng bỏng, để rồi tổn thương người khác và cũng tổn thương chính bản thân mình?
Nửa tháng sau La Tư Dịch mới kể cho Quyển Nhĩ nghe toàn bộ câu chuyện và những gì cô đã trải qua. Đúng là, bên trong có quá nhiều chuyện đáng nói.
Sau khi dọn về ở cùng Sách Lang, La Tư Dịch bắt đầu suy tính thiệt hơn, bởi vì anh không hề nhắc tới việc sau này hai người sẽ chung sống, đến ám hiệu ngầm cũng không có. Cứ như thế Tiểu La tự động cho rằng, anh ấy nhất định sẽ quay về
Tây Tạng. Vì vậy khi về nhà, cô cũng có nhắc tới anh với người lớn trong nhà. Anh không có cách nào, chỉ biết đứng nhìn mình cô đấu tranh. Nhưng chuyện này vấp phải sự phản đối quyết liệt không ngoài dự kiến của gia đình Tiểu La. Bị gia đình phản đối, cô không kể lại với Sách Lang. Dù sao đó cũng chỉ là dự định của một mình cô. Nếu thật sự sau này hai người xây dựng với nhau, nói nhiều về chuyện này chỉ khiến Sách Lang gặp khó khăn khi tiếp xúc với gia đình cô hơn mà thôi. Nếu hai người cứ thế mà tan, nói hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đúng vào lúc La Tư Dịch bị kìm kẹp trong nỗi đau khổ giày vò đó, cô phát hiện mình đã có thai. Công ty cô công bố danh sách những nhân viên được chọn gửi sang Đức học, trong đó có cô. Trước mặt có hai con đường, nếu vì mình có thai mà cưới, cô tin Sách Lang sẽ đứng ra gánh vách trách nhiệm này, cho dù cô không muốn dùng cách đó để trói buộc anh. Nếu chia tay, cô sang Đức để điều trị vết thương lòng, không hao tâm tổn trí vì mối tình này thêm nữa.
Cô không bàn bạc với bất ký ai, chỉ là ngầm đưa ra thời hạn cuối cùng cho Sách Lang. Một ngày, hai ngày, một tuần, cuối cùng cô vẫn không đợi được câu nói mà cô muốn nghe, không đợi được để thấy anh có bất kỳ nỗ lực nào cho dự định tương lai của hai người. Vì thế, cô tới bệnh viện phá thai">
"Ngày hôm đó mình đã muốn nói lời chia tay với anh rồi, nhưng nghĩ mãi rồi cảm thấy nếu đột nhiên chia tay thì mình sống cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Rượu là do mình đòi uống, anh ấy sợ làm tổn thương mình, vì vậy cũng không giằng lại. Tại sao đột nhiên lại bỏ chạy ra ngoài, giờ mình cũng quên rồi. Chỉ nhớ mình cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng thì mê man, rồi ngã xuống ngủ gục."
Quyển Nhĩ nghe thấy câu nào cô ấy cũng bảo vệ Sách Lang, cô biết vướng mắc giữa hai người đã tiêu tan, lại làm lành với nhau rồi.
"Nào, có thông tin thì chia sẻ đi, để mọi người cùng vui vẻ." Phạm Tinh Mang cũng có mặt, nhìn thấy tâm trạng của La Tư Dịch đang rất tốt, liền mở miệng trêu đùa.
"Anh ấy nói sẽ ở lại đây, mình cũng không đi nữa. Tuần này, anh ấy về nhà với mình."
"Công việc của anh ấy thì làm thế nào? Nếu gia đình cậu không đồng ý thì sao?"
"Anh ấy nói sẽ thi lên Thạc sỹ hoặc thi vào làm nhân viên công vụ. Việc này chắc không thành vấn đề. Nếu không được nữa thì mở cửa hàng bán đặc sản. Gia đình nhà mình chắc cũng không có vấn đề gì. Bọn mình sẽ không đi khỏi thành phố A, có thì cũng đợi một thời gian để ba mẹ thay đổi cách nhìn đã." Có được thái độ rõ ràng của Sách Lang, La Tư Dịch vui vô cùng.
"Nếu gia đình đồng ý, cậu sẽ kết hôn phải không?"
"Ừ, bọn mình đều muốn nhanh chóng có một đứa con, trước đó mình đã quá vội vàng. Đến bây giờ Sách Lang vẫn trách mình không biết quý trọng bản thân, xảy ra chuyện mà không chịu bàn bạc với anh ấy."
Quyển Nhĩ dùng hai bàn tay ôm lấy mặt, nhìn bạn qua các kẽ ngón tay, "Tùy cậu thôi, vẫn còn chưa lấy chồng mà khí thế đã ngùn ngụt rồi."
"Khí thế gì chứ?" La Tư Dịch và Phạm
Tinh Mang cùng hỏi.
"Khí thế của một cô vợ nhỏ!" Quyển Nhĩ không đợi nói xong, đã chạy ra ngoài cửa, biết là chắc chắn La Tư Dịch đang đuổi theo để đánh.
Hôn sự của La Tư Dịch và Sách Lang đương nhiên không được thuận lợi như họ mong muốn. Bởi vì gừng càngà càng cay, già trẻ lớn bé nhà Tiểu La không ai kiên quyết phản đối Sách Lang tới cùng, nhưng lại đưa ra một điều kiện rất khó, khi nào mua được nhà mới cho kết hôn.
Vì vậy họ đành phải đợi, vừa tiết kiệm tiền vừa đợi. Hoặc là bọn họ tiết kiệm đủ tiền, mua được một căn hộ, hoặc là các bậc phụ lão sốt ruột không thể đợi được
nữa, tặng cho một căn. Họ đạt được mục tiêu của mình, dù sao cũng vui vẻ vô cùng.
Hôm nay, Quyển Nhĩ đang ở chỗ Đinh Mùi thì nhận được điện thoại của Tiểu La, đang bàn bạc chút nữa cùng nhau ra ngoài mua đồ thì bị Đinh Mùi giật lấy điện thoại nói, "Cô ấy không rảnh, em đi một mình đi".
Quyển Nhĩ cướp lại điện thoại nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
"Tại sao anh lại tùy tiện quyết định thay em thế?"
"Bọn em ngày nào cũng ở cùng nhau, giờ đến cuối tuần cũng hẹn là sao?" Họ đã không gặp nhau một tháng nay rồi, những lúc anh rảnh rỗi, Quyển Nhĩ đều lấy cớ đang hẹn với Tiểu La để từ chối gặp anh. Quyển Nhĩ vừa đến chỗ anh chưa được một tiếng, việc chính còn chưa làm, thế mà còn định đi.
"Hàng ngày em thường tới nhà cô ấy ăn cơm, không có thời gian để đi dạo phố cùng nhau đâu." Quyển Nhĩ giờ chỉ mong họ không kết hôn, như thế họ sẽ mãi ở trong căn phòng hiện tại, và cô có thể tới đó ăn uống bất cứ lúc nào.
"Em sống thoải mái quá nhỉ?" Đinh Mùi nói xong liền động tay. Lục Quyển Nhĩ gần đây khiến người khác không thể đoán biết được, vẫn cứ nên ôm vào lòng mới thấy thực tế, "Chẳng phải đã bảo em đừng tham gia nhiều vào việc của bọn họ nữa sao?".
"Họ bây giờ đúng là hình mẫu lý chuẩn rồi, chỉ có thể ảnh hưởng tốt đến em thôi."
"Không cãi nhau nữa?" Đinh Mùi không tin, hai người thích cãi nhau tới mức kịch liệt ấy sao có thể dễ dàng hòa thuận thế.
Quyển Nhĩ cười, "Vẫn cãi, nhiều lúc còn cãi nhau trước mặt em, nhưng hình như họ càng cãi nhau lại càng yêu nhau, không ai chịu ai, cũng không ai thật sự muốn thuyết phục người kia, dường như cãi nhau... chỉ đơn thuần là một hoạt động khua môi mép thôi".
"Thế cũng gọi là ảnh hưởng tốt sao? Sau này em học họ, gặp anh để khua môi múa mép, liệu anh có thể chịu nổi không?"
"Sao em dám chứ." Quyển Nhĩ không dám thật. Cô có thể nhìn thấy, giữa La Tư Dịch và Sách Lang giờ đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa. Cả hai không còn giữ kẽ gì, càng giúp cho cuộc sống của họ thêm thú vị. La Tư Dịch thường sẽ nổi trận lôi đình khi ngửi thấy mùi hôi của những đôi tất mà Sách Lang giấu khắp nơi, nhưng chỉ cần Sách Lang nói một câu, "Chẳng phải vì anh sợ em ngày nào cũng phải giặt vất vả hay sao?", thì cơn giận của cô lập tức tiêu tan, chỉ cằn nhằn vài câu, sau đó lại chịu thương chịu khó mang tất đi giặt sạch. Còn Sách Lang thì sao, anh ấy thường bực mình với thói quen vây vo cậy khỏe của La Tư Dịch. Mỗi lần cô ấy bận rộn vì việc gì đó, anh liền ở bên cạnh lải nhải không ngớt. "Một kẻ lắm mồm!", đấy chính là đánh giá của La Tư Dịch dành cho anh, thực ra càng lấp liếʍ lại càng để lộ niềm hạnh phúc vô bờ của mình.
Cô có thể tùy tiện như thế với Đinh Mùi sao? Khi anh cần tới cô, chắc chắn không chịu buông tha. Mặc dù không đến nỗi việc gì cũng phải nhìn sắc mặt anh, nhưng không tránh khỏi phải tỏ ra thận trọng, rón rén. Thường nghe người ta nói, được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, ấy là phải được sủng ái đã, mới có thể túy ý thích làm gì thì làm.
Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ biết điều không đòi đi nữa, có ý muốn khen thưởng, xoa xoa đầu cô: "Chút nữa mời họ cùng đi ăn cơm, xem có đúng là bây giờ họ đã trở thành một cặp mẫu mực không".
"Thật không?"
"Thật. Em gọi điện hẹn họ đi. Ăn xong, em muốn đi đâu thì đi."
"Thời gian, địa điểm?"
Đinh Mùi lấy ra một tấm danh thϊếp nhét vào tay Quyển Nhĩ, "Ở đây, sáu giờ tối nay".
Quyển Nhĩ cũng cầm tấm danh thϊếp lên, lập tức bấm số gọi cho La Tư Dịch, đọc cho cô ấy nghe địa chỉ. "Sáu giờ tối, hai người có rảnh không?"
La Tư Dịch cảm thấy có chút tức giận, cô hoàn toàn không biết Quyển Nhĩ đang ở chỗ Đinh Mùi, nếu không làm sao có thể mạo muội gọi cho cô ấy. Nhưng cho dù có vô tình phát hiện ra việc tốt mà cậu ta đang làm, cũng không thể dùng ngữ khí đó để xua đuổi cô chứ! Hơn nữa, sau khi cô và Sách Lang xác định mối quan hệ của mình, hẹn Đinh Mùi mấy lần nhưng anh ta đều
không nhận lời, vậy thì hôm nay cô cũng
chẳng việc gì phải nể mặt cả. "Không rảnh! Cậu nói với Đinh Mùi, nếu là anh ta mời, bao nhiêu lần mình cũng không rảnh."
Quyển Nhĩ tay cầm điện thoại, đang cảm thấy bối rối khó xử thì Đinh Mùi đón lấy điện thoại từ tay cô, "Không đến?".
"Không."
"Anh chỉ muốn chúc mừng em đã tìm được người tốt để nương tựa cả đời, một lang quân như ý, nếu em không nhận ý tốt đó, xem ra người kia vẫn chưa thật chuẩn, vậy để sau này rồi nói."
Đầu dây bên kia, La Tư Dịch lạnh lùng đáp lại, "Anh làm như tôi cũng giống anh vậy, thích mập mờ phải không?".
Đinh Mùi không để ý, "Vậy em tới chứ?". La Tư Dịch suy nghĩ nhanh, nếu có thể
khiến Đinh Mùi bị đả động, thuận theo anh ta một chút cũng không phải là ý xấu, "Anh chuyển máy cho Quyển Nhĩ đi".
Hơn nữa, không chỉ là đả động đơn giản, nếu làm tốt thì có thể coi là tính định hướng. Một nhóm bạn chơi với nhau, thường xuyên liên hệ, không chỉ tăng thêm cơ hội, mà cũng có thể giúp Quyển Nhĩ có thêm phân lượng và sự thừa nhận trong trái tim Đinh Mùi.
Đầu dây bên này, Quyển Nhĩ vừa đón lấy điện thoại thì nghe La Tư Dịch nói, "Cậu đừng cứ anh ta nói gì thì chỉ biết nấy, mình giữ thể diện cho anh ta đều là vì nể cậu. Sáu giờ gặp nhau!".
Giọng cô ấy nghe không được ôn hòa lắm, nhưng Quyển Nhĩ nghe xong cười tít cả mắt. Mặc dù La Tư Dịch và Đinh Mùi quen nhau trước nhưng rõ ràng bây giờ cô ấy lại thân với Quyển Nhĩ hơn, làm gì cũng thiên về phía cô, thỉnh thoảng còn đặt Đinh Mùi vào vị trí đối lập để nói cạnh nói khóe. Cũng chỉ là nói cạnh khóe thôi, chứ cô ấy chưa bao giờ dùng phương thức khuyên nhủ để can thiệp vào việc của Quyển Nhĩ.
Có lúc Quyển Nhĩ đã hỏi: "Sao cậu không khuyên mình rời xa anh ấy, cậu cho rằng bọn mình có tương lai sao?".
"Tại sao lại khuyên cậu rời xa anh ta? Cậu thích ma thuật của anh ta, cậu thấy vui là được rồi. hay không có hy vọng cũng là do hai người quyết định, mình đã không giúp gì được thì cũng sẽ không làm mọi chuyện thêm rối."
Quyển Nhĩ cảm thấy tình cảm của mình dù không đủ để gọi là tình yêu, cũng không có bất kỳ hình thức thừa nhận và công khai nào, cũng chẳng có cái gọi là chiến tranh giữa nam và nữ, chẳng có những nhân tố như đạo lý ẩn chứa bên trong, cho nên thực tế không cần phải nhớ tới người khác giúp đỡ. Nhưng có được người bạn hết sức ủng hộ mình như vậy, thật sự khiến cô cảm động vô cùng.