Chương 4: Nhận nhầm người

Ngày hôm sau Thiền Y tỉnh lại, thấy tất chân ở dưới giường cùng với, di động, túi xách, xác nhận mình tối hôm qua mình ở nơi an toàn. Nhưng sau khi xác nhận lại, cô không khỏi sợ hãi nghĩ, bộ dáng đó mà bị ba Bạch Tô bắt gặp, quả thực không dám tưởng tượng.

Cô đã một lần mất mặt trước Bạch Quyết Minh, nếu xảy ra một lần nữa, cô không biết đối mặt với hắn như nào.

Tết Âm Lịch được nghỉ, Thiền Y về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, đêm giao thừa hai nhà cùng nhau ăn cơm tất niên, ông bà nội Bạch cũng có mặt, cả gia đình hoà thuận vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Thiền Y và Bạch Quyết Minh đưa đưa hai ông bà về nhà, trêи đường đi phải nghe lời họ nhắc nhở, Thiền Y ngoan ngoãn đáp lại, nhưng lặng lẽ lấy tay che bụng, mặt tái xanh.

Bạch Quyết Minh liếc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"

Cô lắc đầu, "Không có việc gì."

Đưa hai người về nhà, họ về thành phố, Bạch Quyết Minh hỏi: "Con về nhà bố mẹ con sao?"

"Dạ." Thiền Y hữu khí vô lực mà nói: "Cho con xuống ở phía trước đi, không còn sớm nữa, ba cũng về sớm nghỉ ngơi, con gọi xe về."

Hắn không nói chuyện, lập tức ngừng ce ở ven đường, sau đó kéo tay trái cô qua, hai ngón tay ấn xuống bắt mạch.

Thiền Y sửng sốt, nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn sâu như mực, cô cắn đến trắng bệch môi, "Ba, không có việc gì, chính là cái kia... Kỳ sinh lý tới, bụng hơi đau..."

Bạch Quyết Minh thấy mặt cô không còn chút máu, trán đầy mồ hôi, thở dốc không ngừng. Hắn đột nhiên sờ cằm cô nhấc lên, cau mày nói: "Con đừng mở miệng thế này, không khí vào bụng sẽ nôn ra."

Cô sợ ngậm chặm miệng lại, đầu dựa cửa sở, đau muốn rêи rỉ.

"Chịu đựng một chút, ta đưa con trở về." Hắn nói.

Thiền Y đè lại bụng, nghẹn ngào lên: "Ba, bụng đau quá... Có cách nào để con hết đau ngay không? Hay là ba đánh mẹ ngất đi ..."

"Không được nói bậy." Hắn cau mày, cánh tay dài với qua, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, "Ngoan một chút, sắp đến rồi."

Xe quả thực về rất nhanh. Về đến nhà, hắn mở cửa xe cho cô, "Thế nào, con đi được không?"

Cô cúi vùi đầu xuống, không nói nên lời.

Bạch Quyết Minh bế ngang cô lên, bước nhanh vào phòng, đặt cô lên sofa, xoay người lên lầu.

Thiền Y bất lực mà kêu thảm, "Ba... Đau quá... Đau muốn chết..."

Chỉ chốc lát sau hắn cầm một hộp xuống, lấy ra mấy cây châm, có dài có ngắn, "Cởϊ qυầи áo ra, xoay người, quay lưng về phía ta."

Cô vừa thấy châm liền muốn khóc, "Con sợ..."

Bạch Quyết Minh thở dài, tự tay cởϊ qυầи áo cô ra, chỉ còn lại nội y, ôm người cô xoay người, dùng cồn tiêu độc sau đó, mũi kim đầu tiên xuyên vào huyệt Thừa Tương [1], sau đó là huyệt Đại Chùy [2] dưới mười bảy đốt sống. Thiền Y đau đớn, nước mắt rơi xuống, nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: "Sắp tốt rồi, ngoan."

[1] Huyệt Thừa Tương (Huyền Tương, Qủy Thị): Huyệt ở chỗ lõm, nơi thường nhận (thừa) nước miếng (tương) từ miệng chảy ra, vì vậy gọi là Thừa Tương.

[2] Huyệt Đại Chùy: Huyệt ở dưới xương to (đại) ở cổ, có hình dáng giống quả chùy (chùy) vì vậy gọi là Đại Chùy.

Sau chủ huyệt, hắn lấy kim đâm vào Thừa Sơn [3], Tam Tiêu Du [4], Khí Hải Du [5], thủ pháp hắn thuần thục, chỉ là nhìn ánh mắt nhíu chặt của cô, khi hạ châm lại có tia do dự. Thân thể kiều nộn như vậy, hắn luyến tiếc đâm xuống.

[3] Huyệt Thừa Sơn (Ngọc Trụ, Ngư Phúc, Nhục Trụ, Trường Sơn): Huyệt ở vị trí cuối bắp chân (có hình dạng hình chữ V, như cái núi). Huyệt lại ở vị trí chịu (tiếp) sức mạnh của toàn thân, vì vậy gọi là Thừa Sơn (Trung Y Cương Mục).

[4] Huyệt Tam Tiêu Du: Huyệt có tác dụng đưa (du) kinh khí vào Phủ Tam Tiêu, vì vậy gọi là Tam Tiêu Du.

[5] Huyệt Khí Hải Du (Đơn Điền Du, Ký Hải Du): Huyệt có tác dụng đưa (du) khí vào huyệt Khí Hải, vì vậy, gọi là Khí Hải Du.

Ước chừng hai mươi phút sau, Thiền Y cuối cùng hết đau, huyết sắc trêи mặt dần dần trở về, Bạch Quyết Minh lấy châm ra, dùng rượu sát trùng tiêu độc, sau đó đặt lại vào trong hộp.

Thiền Y ngồi dậy, xấu hổ mặc quần áo, trong lòng không ngừng mặc niệm: Anh là bác sĩ, mình là người bệnh, anh là bác sĩ, mình là người bệnh...

Bạch Quyết Minh thấy cô đỏ mặt, nghiêm trang nói: "Hai ngày này uống nhiều nước đường đỏ, đuổi hàn bổ huyết."

"Dạ." Cô gật đầu, hỏi: "Con trước đây ít khi đau như vậy, có phải có vấn đề gì không?"

Hắn nói: "Ngày thường nghỉ ngơi không tốt, hoặc là trước kì ăn nhiều đồ nguội sống, đều có khả năng đau bụng."

Thiền Y đáp nhẹ, cảm thấy đề tài này quá xấu hổ, theo bản năng chuyển chuyện, "Con nghe nói sau tính hoạt sẽ không đau nữa?" Ặc, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình... Đây là cái gì!!! Giang Thiền Y đầu óc ngươi bị úng nước sao?!!

Bạch Quyết Minh thấy cô cúi đầu, gương mặt thiêu cháy như ʍôиɠ khỉ, cảm thấy buồn cười, khụ một tiếng, chỉ nói một câu: "Không nhất định." Nói xong cầm hộp đi lên lầu. Thiền Y che lại mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

***

Cỏ đàn mọc lên, nhiệt độ ấm áp, mùa xuân là mùa động ɖu͙ƈ, mèo cái kêu réo rắt khi chúng rụng trứng. Phụ nữ cũng vậy, thời kỳ rụng trứng, dụng vọng cũng trở nên mãnh liệt.

Thiền Y tính toán, Bạch Tô đã đi được ba tháng.

Thời gian trôi qua không chậm, nhưng mấy ngày gần đây, buổi tối nằm trong chăn, nhớ đến buổi giao triền đêm tân hôn, có chút tâm viên ý mã [6].

[6] Tâm ý viên mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, chỉ cho tâm ý của chúng sinh luôn hướng về ngoại cảnh để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.

Có khi Bạch Tô muốn nói chuyện điện thoại với cô, cô không dám bắt máy. Thời điểm thần trí thanh tỉnh, cô cũng được xem là tương đối truyền thống, lần hỗn loạn vừa rồi là do ảnh hưởng của rượu, nếu là bình thường cô không dám làm.

Tuy rằng không dám, nhưng lại nghĩ đến.

Thiền Y vượt qua xấu hổ, hẹn nói chuyện với Bạch Tô vào tối thứ bảy, làm một lần "giao lưu chuyên sâu".

Thứ bảy, cô sau khi tan tầm cố ý mua một chai rượu Baileys [7] về nhà, tắm rửa thoải mái dễ chịu rồi thay nội y tình thú mới mua.

[7] Rượu Baileys: Một loại rượu sữa Ailen.

Thứ đồ kia không dễ mặc lắm. Vì là áo lưới một mảnh, hở đáy quần, trêи ngực có hai lỗ lớn chỉ để lộ bộ ngực căng tròn, thân thể lả lướt được bọc trong lưới đen mịn, hơi chật, nhìn mất hồn thực cốt. Cô ngượng ngùng không dám liếc nhiều hơn một lần.

Đêm nay Bạch Quyết Minh trực ban, sớm nhất rạng sáng 1 giờ mới trở về, cô và Bạch Tô có rất nhiều thời gian.

Một mình ở nhà, rót cho mình hai ly rượu, đã bắt đầu cảm thấy say say, tưởng tượng chút nữa phóng đãng, trong lòng ngượng ngùng, cô uống thêm vài ly nữa thêm can đảm. Cứ như vậy, nửa bình rượu xuống bụng, Thiền Y say đến không được, ngã đầu liền ngủ. Mà Bạch Tô cũng không có thấy điện thoại đến.

Không ngủ được bao lâu, nửa đêm tỉnh lại, miệng lưỡi khô, cô muốn uống nước, đầu đau muốn nứt ra.

Trêи đường về phòng bị đυ.ng phải ba lần, lúc lên cầu thang thì nằm cầu thang không muốn dậy, cuối cùng hai tay hai chân mà bò lên lầu hai, vô phương hướng, tìm được cửa liền đẩy vào.

Trong phòng tối đen như mực, cô gục ngay trêи giường, cơ thể gần như không mặc gì dựa vào tấm trải giường mát mẻ, cô lại nổi lên sinh lý phản ứng.

Cô cong ʍôиɠ quỳ lên, hạ thân giơ lên cao, lắc lư trái phải trêи không, tâm ngứa khó nhịn, "A, em muốn..."

Cô nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm dừng lại, trong chốc lát, một bóng người tuấn tú bước ra, dung mạo đẹp trai có phần giống với Bạch Tô, cô cho rằng đó chính là Bạch Tô, gấp không chờ nổi lắc ʍôиɠ, "Ông xã, mau tới đây..."

Bạch Quyết Minh đầu tiên là sửng sốt, đứng ở nơi đó nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Thiền Y cắn môi, đưa tay phải ra sau, chạm vào cánh ʍôиɠ mình, vội vàng xoa nắn, đem nó bẻ ra, "Nơi đó, nơi đó muốn..."

Bạch Quyết Minh chậm rãi đi qua, vòng qua phía sau sau, bàn tay to phủ lên cánh ʍôиɠ vểnh, "Làm sao vậy?"

Thiền Y thoải mái nhỏ giọng rêи rỉ, nửa người lắc lư càng mạnh, "A, a... Còn muốn..."

Môиɠ nhỏ trơn trượt, vừa nộn vừa trắng, vừa mới lắc lư với hắn, Bạch Quyết Minh hai tròng mắt nheo lại, hai tay cùng nhau nắm lấy, dùng sức xoa bóp, hoặc gãi hoặc xoa, nghe cô la hét, chất lỏng ɖâʍ mĩ trong chốc lát theo đùi chảy xuống dưới.

Hắn bẻ hai cánh ʍôиɠ ra, nhìn nhụy hoa xinh đẹp ướt hồng, khe thịt nho nhỏ, giống như trái đào vừa chín đang chờ hái.

Bạch Quyết Minh cởi khăn quấn quanh eo, tay cầm lấy cự vật thô to đã thức tỉnh, giải khai bên hông khăn lông, tay cầm thức tỉnh thô hành, do dự có nên cắm vào hay không.

Lòng bàn tay to rời khỏi ʍôиɠ cô, Thiền Y ủy khuất khóc lên. Cô xoay người ôm lấy cổ hắn, "Ông xã, người ta muốn."

Bạch Quyết Minh nói: "Em nhìn rõ ràng, anh là ai?"

Thiền Y chớp mắt to, hôn hắn một cái, ngây ngô cười: "Càng nhìn càng soái." Nói xong, vội vàng lấp kín miệng hắn, đầu lưỡi vói vào ɭϊếʍ loạn. Bạch Quyết Minh nắm cằm cô, hàm chứa cái lưỡi thơm, hung hăng ʍút̼ vào.

Khỏa иɦũ ɦσα tròn trịa kề sát ngực hắn, bất an cọ xát, hắn bắt lấy, xoa vài cái, hỏi: "Nơi này sao lại lớn vậy?"

Cô nuốt xuống nước miếng, cúi đầu đi xem, "36D... A, nhẹ chút... A..."

Bạch Quyết Minh gợi lên khóe môi, "Khó trách, một bàn tay anh đều cầm không hết." Hai ngón tay hắn nhéo đầu иɦũ ɦσα mềm mại, nhanh chóng xoay tròn, Thiền Y không chịu được rêи rỉ, nhu nhược đáng thương, "Đừng như vậy, a, đừng như vậy..."

Nam nhân cười rộ lên, nhéo cô một lúc, mới dời tay đến khu tam giác huyền bí.

Vuốt nhẹ một cái, dính nước đầy tay, hắn nhướng mày nhìn cô, "Chảy nhiều nước vậy, ngứa lắm sao?"

Thiền Y phảng phất không nghe được hắn nói gì, lực chú ý đến bị vật giữa háng nam nhân hấp dẫn.

"Muốn sao?" Người đàn ông trêu chọc cô.

Thiền Y nuốt xuống nước miếng, ngẩng đầu lên đặt môi mình lên, ʍút̼ một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Vào đi..."

Hắn một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy chính mình, ở hoa tâm kiều nộn cọ vài cái, "Em nhỏ như vậy sao có thể vào được?"

Thiền Y bĩu môi, nằm trêи giường, mở ra hai chân, tay nhỏ lột nhụy hoa đỏ bừng ra, "Có thể, anh cắm vào đi."

Bạch Quyết Minh miệng lưỡi khô rát, lên giường quỳ giữa hai chân cô, nắm côn ŧᏂịŧ, dùng qυყ đầυ gãi gãi nụ hoa, cô run rẩy rêи rỉ không thôi.

Du͙ƈ vọng sưng to, vô pháp nhẫn nại, chống ở khe hở, chậm rãi đẩy vào.

"A..." Thiền Y kinh hách cuộn đầu ngón chân, "Không được, quá lớn..."

"Hiện tại nói không được cũng muộn rồi." Bạch Quyết Minh nhìn chằm chằm chỗ hai người kết hợp, tiếp tục gian nan đẩy đưa, trán chảy ra mồ hôi mỏng, ƈôи ȶɦịt bị hút chặt tê dại, "Thả lỏng chút... A, chặt quá..."

Thiền Y sợ hãi khóc lên, "Không cần, quá thô... A, cứu mạng..."

Người đàn ông nghiến răng tách cái chân trắng như ngọc đến rộng ra, dần dần một tấc một tấc cắm vào hơn phân nửa căn.

Hắn cúi xuống, ʍút̼ đôi môi đỏ, "Cái lỗ chặt chẽ như vậy, em muốn cắn đứt anh sao?"

Môi lưỡi giao triền, khiến ɖu͙ƈ vọng bộc phát, hắn bắt đầu chậm rãi đẩy đưa, bàn tay không ngừng niết иɦũ ɦσα cô, cô hiện tại chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, "A, a, thật là lợi hại... To quá a..."

Bạch Quyết Minh bị cô hút đến tê dại, động tác ôn nhu dần dần nhanh hơn, trở nên kịch liệt điên cuồng.

"A, a..." Thiền Y câu lấy cổ hắn, mị nhãn như tơ, "Thật thoải mái, nhanh chút... A! A!"

Côn ŧᏂịŧ thô to hung hăng thọc vào rút ra ở âm huyệt yếu ớt, huyệt nhỏ bị hắn căng thành một cái động, ngang ngược đối đãi, chất lỏng tung tóe, dính ướt lông tóc hai người, ɖâʍ mĩ đến cực điểm.

Thiền Y kêu đến khàn giọng, ngày càng khıêυ khí©h, cô không thể tin được sao lại thoải mái như vậy, cúi đầu nhìn, đầu quả tim như tan thành nước.

"Côn ŧᏂịŧ thật là lợi hại... A, quá thô, tiểu huyệt sẽ hư mất... A, a, a! Thoải mái muốn chết..."

Người đàn ông ôm cô ngồi trêи đùi, nhanh chóng lên xuống, khuôn miệng nhỏ đang khóc bị hắn giữ chặt, đầu lưỡi thô bạo ɭϊếʍ vào, nghiền nát tiếng rêи rỉ kiều mị mê người.

"A -- a a --"

Người đàn ông áp lực mà gọi cô, "Tiểu Y, nơi đó của em thật ɖâʍ đãng."

Thiền Y có chút nghi hoặc mà nhìn hắn, bởi vì chỉ có Bạch Quyết Minh mới gọi cô là Tiểu Y.

Phía dưới càng ngày càng tê dại, theo bản năng, cô rêи rỉ, "Ba, từ bỏ... A, muốn cao trào..."

Bạch Quyết Minh run rẩy toàn thân bởi tiếng rêи rỉ "Ba" tô mị đến tận xương, nảy sinh ác độc mãnh liệt đỉnh, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của cô, mật huyệt co rút, hắn kêu lên một tiếng, cùng cô lêи đỉиɦ, kɧօáϊ cảm cực độ lan tràn đến từng lỗ chân lông trêи cơ thể.

Thiền Y há miệng nhỏ nhắn, hồi lâu không được.

Bạch Quyết Minh rút ra côn ŧᏂịŧ, chất lỏng vẩn đυ.c từ mật huyệt đỏ bừng trào ra, cô run rẩy, lẩm bẩm làm nũng.

Hắn hôn cô, "Thoải mái?"

Thiền Y mềm như bông mà ghé vào vai hắn, "Lần sau còn muốn."

Lần sau? Bạch Quyết Minh nhẹ nhàng ôm cô, nghĩ thầm, lần sau nhất định phải làm ở thời điểm cô thanh tỉnh, nghe cô kêu "Ba", nhất định càng kϊƈɦ thích hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy rằng nam chính không có già, nhưng vẫn hy vọng đại gia đừng nghĩ hắn quá trẻ, dù sao cũng là nam nhân 40, cùng nữ chính chênh lệch 17 tuổi.

Ma ma cảm thấy chuyện ba chồng con dâu chính là phải có cảm giác như đại nhân khi dễ tiểu hài tử mới kϊƈɦ thích ~~ oa rống rống (^o^).