Chương 3: Tự an ủi

Vào tháng thứ tư sau khi kết hôn, Bạch Tô giành được suất đi học ở Paris.

Hắn nói với Thiền Y, lần này cơ hội khó được, hắn không thể bỏ lỡ. Thiền Y hỏi hắn muốn đi bao lâu, hắn nói trong hợp đồng là nửa năm.

Thiền Y có chút tức giận: "Anh nếu đã ký hợp đồng, còn cần thông báo cho em sao?"

Bạch Tô cũng biết bản thân sai, quỳ gối trêи giường dỗ cô: "Bà xã, anh biết sai rồi. Nhưng lần này công ty anh chỉ có ba suất, anh là người mới, có thể nhận được thật không dễ dàng, quá vui vẻ nên quên mất thương lượng với em."

Thấy hốc mắt cô đỏ lên, hắn gấp gáp ôm cô vào ngực, "Bà xã ngoan, anh cũng là vì tương lai của chúng ta phấn đấu, em đừng khóc được không... Nếu không anh không đi nữa, em đừng khóc..."

Thiền Y tất nhiên sẽ không ngăn cản ước mơ của hắn hắn. Tức giận mấy ngày cũng để hắn đi đến đất nước lãng mạng xa xôi kia.

Buổi tối trước ngày đi, cả hai đều rất điên cuồng. Thiền Y ngồi trêи eo hắn, dùng nộn huyệt yếu ớt vuốt ve thô căn đang phập phồng kịch liệt.

Bạch Tô nhìn chằm chằm địa phương kết hợp của hai người, "Bảo bối, ăn ngon không em?"

Thiền Y hai tay chống trêи vai hắn, "A, ông xã..." Cô điên cuồng đong đưa, "Sau này, còn lâu mới được ăn lại..."

Nghe cô nói đáng thương, Bạch Tô vội hôn cô, "Ngoan, hôm nay sẽ đút no em." Hắn nói xong xoay người cô đè trêи giường, đẩy đôi đùi tinh tế lên, đong đưa hạ thân, hung hăng thao lộng huyệt nhỏ lan tràn chất lỏng.

"Nhanh chút... A, tuyệt quá..." Thiền Y mất khống chế hét lên: "Ông xã, mạnh chút! Thật thoải mái a..."

Trong phòng ngủ tràn ngập âm thanh giao hoan "bạch bạch", hai người dây dưa cả đêm, đạt đến đỉnh điểm chưa từng có, kiệt sức.

Thiền Y suy yếu nằm trong ngực Bạch Tô, cảnh cáo hắn nói: "Không cho phép thông đồng với những cô nàng Pháp tóc xanh mắt vàng."

Hắn cười: "Anh mỗi ngày đều gọi thông báo cho em ba lần, được không?"

"Ba lần? Không đủ."

"Vậy mỗi nửa giờ gọi cho em nhé?"

Thiền Y cười rộ lên: "Được, giỡn anh thôi, bất quá... Nếu em nhớ anh thì sao giờ?"

Bạch Tô hôn hôn trán cô, "Nửa năm qua rất nhanh, nhớ anh thì gọi điện cho anh, nhé?"

Ly biệt ý nùng, Thiền Y bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Lúc này, nghe thấy hắn nói: "Nếu em không muốn ở đây thì có thể quay lại nhà mẹ đẻ em.."

"Vì sao?"

"Anh sợ em không ứng phó được với ba anh, đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó xử, anh thấy quan hệ ba chồng con dâu cũng không dễ dàng ở chung," Bạch Tô nói: "Ba anh, chỉ hầu hạ thuốc của ông ấy cũng đã đủ phiền."

Thiền Y đấm nhẹ vào người hắn, "Nếu em về nhà mẹ đẻ thật, mọi người đều cho rằng em và ba bất hòa, đồ ngốc."

Bạch Tô thấy cô như vậy không khỏi cảm thán, "Bà xã anh sao lại hiểu chuyện như vậy, anh thật nhọc lòng."

Ngày hôm sau, Bạch Tô bay qua đại dương bên kia, Thiền Y tiếp tục cuộc sống sinh hoạt bình thường, không có hắn bên cạnh có chút cô đơn. Nhưng sau đó, cảm giác khẩn trương khi một mình sống với Bạch Quyết Minh cũng tiêu tan sự tịch mịch này, mỗi ngày đều cảm thấy mới mẻ.

Thư viện là một hệ thống làm việc theo lịch trình. Thư viện đóng cửa lúc chín giờ tối. Thỉnh thoảng có tăng ca tối, Bạch Quyết Minh sẽ lái xe đón cô về, điều này đã không xảy ra trước đây.

Có hôm nhàn nhã ở nhà,Thiền Y thấy Bạch Quyết Minh trong sân phơi trung thảo dược, ánh dương vừa lên, hắn mặc áo màu lông màu xanh biển, tay áo kéo lên, biểu tình chuyên chú, ánh mắt cực kỳ mê người.

Bạch Tô rời đi được một tháng, Tết Âm Lịch tới gần, thư viện cũng được nghỉ, dựa theo lệ thường, lãnh đạo tổ chức liên hoan cuối năm. Đêm đó Thiền Y uống có chút say, khi về đến nhà đã là 10h đêm.

Trong nhà không có ai, Bạch Quyết Minh khả năng còn ở bệnh viện trực ban.

Trong phòng khách có một ngọn đèn sàn, cô loạng choạng cởi giày, đi vài bước, rỗi ngã người lên sofa.

Tùy tay bắt lấy điều khiển mở máy sưởi lên, cởϊ áσ khoác nặng trêи người, đầu óc choáng váng nằm im, khó chịu mà hồ ngôn loạn ngữ.

Đúng lúc này, di động vang lên.

Thiền Y vươn cánh tay tìm trong túi xách, tìm nửa ngày, tiếng chuông đã vang lên lần thứ ba, cô mới tìm thấy, "Ưʍ..."

"Bà xã," Bạch Tô như có thiên lý nhãn, "Uống say à?"

Thiền Y rầm rì, đá gối ôm trêи ghế sofa xuống, "Dạ, khó chịu..."

Tửu lượng cô cực kém, say rượu trở nên vô cùng dính người.

"Ông, xã" giọng điệu dịu lại như vũng nước, "Người ta rất nhớ anh..."

Bạch Tô khụ một tiếng, "Ừm, anh vừa mới về kí túc xá, em về nhà chưa?"

Thiền Y cho rằng mình đang ở trong phòng ngủ, "Em về nhà rồi, đang nằm trêи giường không muốn động... Ông xã anh mau về đi, em khó chịu quá..."

Bạch Tô đau lòng cực kỳ, "Bảo bối, ngoan, coi như anh đang ở bên em, đừng khổ sở."

Thiền Y nói: "Em muốn anh hôn em, còn muốn, còn muốn..."

"Còn muốn cái gì?" Bạch Tô nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi cô, "Hôm nay em mặc gì?"

Thiền Y choáng váng, không rõ hắn hỏi làm gì vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Váy ngắn, còn có áo lông."

"Trời lạnh như vậy mà em mặc váy ngắn sao?"

Nàng nói: "Ừm, còn có tất chân."

Bạch Tô ở bên kia trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nói: "Bảo bối, cởi tất ra đi."

Thiền Y mở loa, đặt điện thoại trước ngực, hai tay cởi lớp tất đen, nhìn hai chân trắng như tuyết của mình chầm chậm lộ ra, "Ông xã, em cởi rồi, có hơi lạnh."

Bạch Tô nói: "Cởi cả qυầи ɭót đi em."

Thiền Y mơ mơ màng màng, "Không cần..."

"Nếu anh ở đó nhất định sẽ lột sạch em." Hắn dỗ cô, "Ngoan, nghe lời."

Thiền Y tim đập bay nhanh, nội tâm hưng phấn, nghe lời cởi qυầи ɭót, không nghe thấy âm tanh chuyển động của chìa khóa ngoài cửa.

"Ông xã... Lạnh..."

"Muốn nóng lên sao?"

"Muốn."

"Nơi nào muốn nhất?"

"Chính là... Nơi đó..."

Bạch Tô nặng nề cười: "Nơi nào? Mở chân ra, lấy tay sờ lên."

Thiền Y cắn môi, gác một chân lên tựa lưng, co một chân vào cánh tay kẻ gian, tay kia sờ dọc đùi, sờ vào giữa chân, "Nha..."

Thời điểm Bạch Quyết Minh đi vào liền thấy một màn như vậy

Hia chân dang rộng, cùng với biểu tình câu hồn đoạt phách của cô.

Hắn đứng ở huyền quan [1], nghiêng dựa vào trêи tường, không nhúc nhích nhìn cô, mỗi cái động tác, biểu tình, đều không buông tha.

[1] Huyền quan: khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào phòng khách

Trong điện thoại, Bạch Tô nghe được âm thanh kiều suyễn, hỏi, "Làm sao vậy?"

Thiền Y ngón tay động hai cái, "Mềm quá..."

"Có sờ đến lông xù xù không?"

"Có..." Má cô nóng bỏng, hai tay ở nhụy hoa hoạt động, "A, nước chảy..."

Giọng Bạch Tô khàn khàn, "Nhanh như vậy liền nước chảy?"

"Ân, ngứa quá, ông xã... Người ta ngứa..."

Bạch Tô có chút phát run: "Cắm ngón tay vào khe thịt đi, bảo bối, cắm vào sẽ không ngứa."

Thiền Y đưa ngón giữa vào dưới huyệt khẩu ướŧ áŧ, "A, a..." Cô khó nhịn mà vặn vẹo, "Không đủ, ông xã, còn muốn..."

Bạch Tô: "Cắm thêm một ngón nữa vào, bảo bối, kêu lớn lên chút cho anh nghe!"

Thiền Y nhét ngón áp út chen vào u huyệt, bắt chước động tác ra vào của ƈôи ȶɦịt, nhanh chóng di chuyển, một tay khác không ngừng vuốt ve đùi và ʍôиɠ mình, âm thanh rêи rỉ ɖâʍ mĩ từ cổ họng truyền ra.

"Ông xã, em muốn côn ŧᏂịŧ anh... A, a... Tê quá, ông xã sắp rồi..."

Đi được mười bước, Bạch Quyết Minh chậm rãi nheo mắt, đồng tử sâu thẳm mịt mờ. Hắn nhìn khuôn mặt trứng ngỗng [2] tiểu xảo đang ửng đỏ kia, đôi mắt hạnh nhắm chặt, áo trêи hỗn độn, nửa người dưới phong cảnh vô hạn, nằm ở trêи sô pha lãng cho hắn xem, vừa tao vừa mị.

[2]bKhuôn mặt trứng ngỗng (Oval Shape): Có hình bầu ɖu͙ƈ như trứng ngỗng, có tỷ lệ khuôn mặt, chiều rộng và chiều dài trung bình.

Trong điện thoại, Bạch Tô thở dốc, "Thiền Y, anh hiện tại rất muốn làm em."

"Ông xã, muốn anh làm em, tiểu huyệt ngứa..." Cô ngẩng cổ thét chói tai, ngón tay hoàn toàn đi vào, quấy mạnh, "A, a, sắp tới rồi..."

"Anh cũng, sắp tới rồi..." Bạch Tô cắn răng, "Thiền Y, bảo bối, anh bắn, bắn cho em..."

Kɧօáϊ cảm tích lũy lêи đỉиɦ, Thiền Y hạ thể co giật, ngón tay bị hút mạnh, đại não thoải mái đến mức tê liệt, eo cứng đờ vài giây, nặng nề ngã xuống sofa.

"Bà xã?" Thở dốc hồi lâu, Bạch Tô hơi ngừng lại, nhẹ nhàng gọi cô vài tiếng, cô vậy mà ngủ rồi, Bạch Tô không thấy có người đáp liền tắt điện thoại đi.

Thiền Y theo bản năng rút ngón tay ra, hô hấp dần dịu lại, đôi mắt liên tục chớp chớp, ngủ mất.

Phòng khách tối tămtrở nên yên lặng.

Bạch Quyết Minh từ trong bóng đen đi ra, từng bước một đi đến trước sofa, đứng yên bất động.

Hắn rũ mắt nhìn hai chân còn dạng ra của cô, hoa tâm không hề che đậy lộ ra trước mắt hắn, hồng nhuận kiều diễm, ɖâʍ thủy sáng lấp lánh chảy tới rãnh ʍôиɠ, thấm ướt sô pha.

Hắn ngồi xổm người xuống, hơi cúi người lại gần, ngửi thấy mùi thơm của ɖâʍ dịch, hoa huyệt kiều nộn tinh xảo khép chặt, tựa như chưa từng được mở ra.

Bạch Quyết Minh khép hai chân cô lại, để hai tay cô lên cổ mình, ôm cô lên lầu, vào phòng cô và Bạch Tô phòng, đặt cô trêи giường, bật máy sưởi lên, không tiếng động lui ra ngoài.