Chương 1

Choáng váng, cảm giác khi tỉnh dậy chính là như vậy. Cô mơ màng nhìn xung quanh, đây là căn phòng sang trọng, rèm cửa hơi hé lộ ra tia mặt trời vào sáng sớm. Trong tâm cô hơi sợ hãi.

Hôm qua cô đang trên đường đi từ đoàn làm phim về, cô là diễn viên đóng thế trong công ty giải trí Tinh Hoa, vì 3 năm trước, trong lúc 18 tuổi công ty nhà cô bị phá sản, cha cô áp lực nên nhảy lầu tự vẫn, còn mẹ cô bỏ lại cô tái giá với người khác. Cô không oán hận bà, vì tình cảnh khi đó thật không thể nào tả, đang sống trong sự giàu sang, sao có thể đi làm thuê gì đó được.

Đang trên đường về nhà thì có người từ phía sau đến, lấy khăn có thuốc mê bịt miệng cô, sau đó cô không còn biết gì. Giờ tỉnh lại nơi này.

Này???

Đang ngẩn người thì có tiếng bước chân bên ngoài tiến lại gần.

Cốc! Cốc! Cốc!

Sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hiền từ, tiến vào nói:”Cô Ninh, cô đã tỉnh, rất xin lỗi cô vì gặp cô bằng cách này, cậu chủ đang dưới lầu đợi cô. À, tôi sẽ cho người đem trang phục lên cho cô”. Nhìn cô gái vẫn còn ngơ ngác trong phòng, ông mỉm cười, ra ngoài rồi đóng cửa.

Bước chân dần đi xa, đến lúc không nghe thấy gì nữa, cô mới giật mình hoàng hồn. Vội vàng bỏ hết mọi chuyện ra đằng sau, lắc đầu rồi vào phòng vệ sinh.

-*-*-*-

Tại phòng khách, biệt thự nhà họ Mộ

Trong phòng khách xa hoa, lộng lẫy, trang trí nhiều vật phẩm quý giá. Ngồi trên sô pha, một người đàn ông tầm 26 tuổi, vóc người cân đối, khoác lên người bộ đồ vét đắt tiền, trên khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị, mũi cao, môi mỏng mím thành đường thẳng, cầm Ipad xem lịch trình trong ngày. Đây là thói quen của anh mỗi ngày vào buổi sáng. Anh là Mộ Lãnh Hàn, tên như người, lạnh từ trong ra ngoài.

Đứng đằng sau thư kí đang báo cáo, nêu lịch trình công việc. Người này là Sanh Kỳ, theo Mộ Lãnh Hàn được 6 năm, là phụ tá đắc lực, thường mọi công việc đều do anh xử lý.

Đang nói chuyện thì Mạc quản gia sau khi báo với Diệp Ninh Kiều ra đứng trước mặt người đàn ông báo cáo:

“Thưa ngài, tôi đã truyền lời tới tiểu thư Diệp, lát nữa cô ấy sẽ xuống”. Không thấy Mộ Lãnh Hàn nói gì, trong lòng ông thở dài, mặc niệm cho cô gái kia, chắc chỉ có cậu chủ của ông mới mời người ta đến nhà như vậy, haizz.

Sau một lúc, từ trên lầu xuất hiện một cô gái tầm hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn như trắng vỏ bóc, lông mi cong vυ"t, môi căng mọc vì lo sợ mà mím chặt, nhưng thân mình hơi gầy do làm việc vất vả mà ra, mặc một chiếc đầm màu trắng xuông sang trọng, nhìn cô như tinh linh. Cô rụt rè đi chầm chậm đến trước mặt người đàn ông đang ngồi ở ghế, nhìn người đàn ông đẹp như tượng tạc, nhưng quanh thân tản ra lạnh lẽo như vậy, cô thật sự không dám đến gần. Ông quản gia nháy mắt ra hiệu cho cô, cô đành mau tiến đến. Đến gần, nhìn người đàn ông đẹp đến ngạt thở, một bộ âu phục phẳng phiu ôm sát người. Người này???

Cô đứng một bên không dám nói gì? Trước đây khi còn sống trong sự giàu sang, cô kiêu căng, ưa nghạnh, sau biến cố kia, tất cả đều sụp đổ. Cuộc sống dạy cho cô, phải biết cúi đầu trước cường quyền, không thì bản thân chịu thiệt. Đó chỉ là tạm thời.

Sau một lúc im lặng, người đàn ông sau khi nói chuyện với thư ký, đặt Ipad lên bàn nhìn cô gái trước mặt, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Kết hôn với tôi”. Đây không phải câu hỏi, là ra lệnh, đúng vậy. Biểu cảm mọi người khá là vặn vẹo, sao cậu chủ bá đạo vậy, ‘Kết hôn với tôi" giống như ăn cơm thôi không vậy.

Cô co rút khoé miệng, biểu cảm không thể tin nhìn người đàn ông, anh ta nói gì chứ, kết hôn sao.

Không để cô kịp nói anh nói tiếp: “Diệp Ninh Kiều, tôi cần một người vợ, mà người đó không can thiệp vào cuộc sống cá nhân tôi, tuyệt đối không được có tình cảm với tôi, với lại tôi có thể chu cấp, thoả mãn điều kiện của đối phương. Đây là bản hợp đồng hôn nhân, cô xem qua xem còn sửa đổi bổ sung gì không,...”.

“Khoan đã, kết hôn, tôi với anh?”

“Đúng vậy, không phải cuộc sống của cô đang khó khăn sao, với lại sau khi xem lí lịch của cô, với biểu cảm hiện tại của cô tôi rất hài lòng”. Anh không nói tiếp.

Cô nhìn anh, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, muốn nói cái gì mà không thể phát ra âm thanh. Quá đáng sợ rồi, anh bắt cô đến đây không nói năng gì, giờ lại không xấu hổ bảo kết hôn hợp đồng. Sao... Sau một lúc cô bình tĩnh lại, nói: “Chúng ta không quen, không hiểu biết về đối phương, tôi là cô gái không có gì cả, anh lại sống trong hào môn này, tôi nghĩ không được”. Biểu tình chân thành, cầu xin nhìn về phía anh.

“Không quan hệ, tôi thấy hợp là được”.

“Anh không có quyền ép tôi, anh là ai chứ, quá đáng”.

“Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, quản gia, tiễn cô Diệp”.

“Vâng”. Ôi cái thân già của ông. A

“Anh...”. Hừ, cô mới không thèm.