Chương 19: Giai Nhân Có Chuyện
Mã phòng (phòng nuôi ngựa) của Hàn gia có hơn hai mươi thớt tuấn mã Yên quốc được nuôi dưỡng rất tốt, công bằng mà nói, chúng cũng là loại ngựa thượng phẩm của nước Yên. Mã phòng dù không lớn, nhưng lại có đến năm mã phu đặc biệt chịu trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng đám ngựa này, ngoài ra còn có một tên Tổng quản mã phòng.
Chu Tiểu Ngôn cũng không quản chuyện Hàn Mạc an trí hắn ở mã phòng. Nơi đây chẳng những có ăn uống hơn nữa còn có một khoảng sân rộng rãi, để hắn cơ hội thỉnh thoảng luyện ngựa, mà Tổng quản mã phòng và mấy tên mã phu đối với tên lính mới này, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có ý bài xích. Dù sao, đây là chuyện Ngũ thiếu gia an bài, thêm một chuyện trọng yếu nữa là hắn ta lại mang đến một thớt tuấn mã nước Ngụy, còn là hàng cực phẩm trong cực phẩm. Tất cả mọi người, ai cũng là người có nhãn lực, nhìn thấy bộ dạng con tuấn mã này cung cung kính kính với Chu Tiểu Ngôn như vậy, trong lòng đều rõ ràng, tên khất cái này chính là một hảo thủ trong giới thuần ngựa.
Ngũ thiếu gia an bài thêm một hạ nhân, là chuyện giống như một giọt nước rơi xuống đại dương, chẳng có chút chấn động nào.
Khi dàn xếp ổn thỏa cho Chu Tiểu Ngôn, Hàn Mạc đi khỏi mã phòng. Bây giờ, chuyện hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là Huyết Đồng Âm Dương Côn và bí quyết "Bát Bộ Côn Thuật" trong ngực, bèn nhanh chóng trở lại hậu hoa viên thanh tịnh của mình, nghiên cứu cẩn thận một phen, ít nhất phải hiểu được cái gọi là "Bát Bộ Côn Thuật" này chính là tám bộ côn pháp như thế nào?!
Khi vừa đến cây cầu nhỏ tinh xảo, còn chưa đến phòng mình, đã thấy Đại quản gia Hàn bá ngồi trên một tảng đá, nhịp chân quấn thuốc lá sợi hút phì phèo, ngắm cảnh hoàng hôn, tiêu diêu tự tại. Dưới ánh chiều tà bao phủ, từng cành cây, khóm hoa, đến những tảng đá trong Hậu hoa viên đều được nhuộm một màu vàng óng ánh, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bóng lưng của Hàn bá xiên xiên cô độc dưới ráng chiều lại toát ra một ý cảnh liêu tịch cô đơn.
Hàn bá thấy Hàn Mạc hí hửng mang cây côn trở về, lập tức đứng lên. Mặc dù là lão làng của Hàn gia, nhưng lão đối với Hàn Mạc vẫn bảo trì sự khiêm cung, nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu đã trở về rồi!
Hàn Mạc thấy vẻ lo lắng trên mặt Hàn bá, không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
- Hàn bá, có việc gì làm ông một mực đợi ta vậy?
Hàn bá cũng không nói nhiều, lập tức nói vào chính đề:
- Ngũ thiếu gia, Liễu Như Mộng có chuyện!
- Có chuyện gì không đúng à?
Hàn Mạc sửng sốt, đoạn nghĩ đến mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành đang trong phòng, hỏi tiếp:
- Thế nào, có chuyện gì rồi sao? Bà chị đó lại gây ra nháo sự gì nữa?
Hàn bá lắc đầu giải thích:
- Buổi sáng, lão nô đưa bữa sáng tới, Ngũ thiếu gia ăn xong rồi đi. Đến buổi trưa, lão lại mang cơm đến, mới phát hiện ra Liễu Như Mộng không có ăn điểm tâm, không những vậy, đến bây giờ lão đến đây nhìn qua, cũng chẳng thấy nàng dùng bữa trưa. Đây chính là chuyện một cô nương thân thể yếu đuối mà nhịn ăn cả ngày đó! Một ngày không ăn uống gì, tất sẽ không chịu được!
- Bà chị đó vẫn ở lỳ bên trong à?
Hàn Mạc hỏi, ý đã có điều nghi ngờ.
Hàn bá gật đầu, đáp:
- Vẫn còn bên trong a! Lão nghĩ chắc trong lòng cô ta vẫn còn tức giận! Nhưng lão chỉ là một hạ nhân, muốn vào xem tình huống ra sao nhưng thật là không tiện, cho nên mới ngồi đây đợi Ngũ thiếu gia trở về, nói cậu vào trong nhìn qua một cái, xem chuyện gì xảy ra a!
Hàn Mạc vội đáp:
- Hàn bá, không phải bà chị ấy nói nếu nàng ta không cho phép thì ta không thể vén rèm lên hay sao?
Hàn bá cười hắc hắc, lộ vẻ rất giảo hoạt, bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia, chủ tử mà vào phòng nha hoàn cũng chẳng phải chuyện lớn gì cho cam a!
- Mới đây đã là nha hoàn a?
Hàn Mạc cười khổ, nhưng vẫn có ý quan tâm đến tình trạng của Liễu Như Mộng, muốn xem có chuyện gì với nàng ta. Đại tông chủ đã phân phó qua, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ an nguy cho Liễu Như Mộng. Hôm nay, nếu muốn biết sự tình của nàng ta, tự nhiên là phải bỏ những thứ lễ tiết tào lao kia qua một bên, đi vào phòng nhìn một chút.
Hắn đi vào phòng, để Âm Dương Côn qua một bên, xong mới đi đến trước rèm, thấp giọng hỏi:
- Như Mộng tỷ, có tỉnh hay không vậy? Làm sao mà không ăn cái gì thế a? Nếu có đói bụng thì cũng nên ăn một chút chứ! Thức ăn cũng ngon lắm nha!
Trong phòng lại truyền ra một tiếng rên nhẹ mang theo âm sắc kiều mỵ của Liễu Như Mộng, nhưng rất nhỏ, còn mang theo một âm hưởng như mộng như ảo lan ra trong không gian. Lúc này, tim Hàn Mạc cũng đập thình thịch. Hắn quay đầu lại nhìn Hàn bá, thấy lão vẫn chắp tay cúi đầu, làm ra bộ dáng không hề quan tâm.
Hàn Mạc lắc đầu, giả ngu ư? Hàn bá so với bất luận kẻ nào cũng đều cao minh hơn nhiều a! Nhưng hắn cũng không thèm để ý nữa, nhẹ nhàng vén rèm lên, lập tức hít vào một luồng hương thơm thanh khiết, vương vấn trong mũi không ngớt, liền nghĩ đến đây là mùi hương tỏa ra từ cơ thể Liễu Như Mộng. Chỉ có mùi thơm xử nữ trên cơ thể này mới có thể câu hồn đọat phách nam nhân đến như vậy.
Bên trong phòng rất tối, Hàn Mạc khẽ bước tới bên giường, chỉ thấy Liễu Như Mộng đang nằm nghiêng trên giường bằng một tư thế vô cùng ưu nhã, áo ngủ bằng gấm đắp hờ đến ngang eo, không che kín toàn bộ cơ thể. Nàng đã thay một bộ váy mới, toàn bộ cảnh tượng nhìn qua như mộng như ảo. Bởi vì nàng nằm nghiêng nên song phong (đỉnh núi) kiêu hãnh của nàng hơi chèn lên nhau tạo thành một khối núi tuyết tuyệt mỹ và to lớn nhô cao, hai cánh tay trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng áp lên má, làm tư thế này chẳng những tao nhã mà còn động lòng người.
Hàn Mạc cảm giác tim mình đang đập nhanh đến nổi muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, lỗ mũi sắp phun máu thành vòi đến nơi rồi. Nguồn truyện:
Đọc TruyệnNàng quả thật là một cực phẩm mỹ nữ hiếm thấy trong ngàn vạn mỹ nhân có phong vận thành thục. Dù chỉ là một tư thế ngủ đơn giản như vậy, đã làm cho Hàn Mạc, luôn tự nhận định lực của mình không tệ, phải sôi trào máu huyết, thú tính sắp bộc phát. Sức hấp dẫn của nàng so sánh với mọi người tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đôi mắt hồ mị thường ngày của nàng đang nhắm chặt, hơi thở dù rất nhẹ nhưng lại dồn dập, khuôn mặt ôn nhu như nước lúc này lộ vẻ tái nhợt khác thường, tựa như người bệnh. Bằng kinh nghiệm y thuật của kiếp trước, Hàn Mạc nhìn thoáng qua lập tức đoán được Liễu Như Mộng đã ngã bệnh rồi. Hơn nữa, từ hơi thở của nàng mà nói, tựa hồ bệnh trạng cũng không nhẹ.
Hàn Mạc không tự chủ được đi tới hai bước, nhẹ giọng hỏi:
- Như Mộng tỷ, phải chăng ngươi đã ngã bệnh rồi?
Thanh âm của hắn rốt cuộc đã làm Liễu Như Mộng tỉnh dậy. Nàng chậm rãi mở đôi mắt quyến rũ hút hồn như hồ ly ra, khi thấy được Hàn Mạc, lập tức giống như chú thỏ non gặp con sói xám hung ác, trong đôi mắt mỹ lệ này tràn đầy sự hoảng sợ. Loại ánh mắt này làm cho Hàn Mạc không thể nào chịu nổi! Chẳng lẽ bản thân mình lớn lên lại có tiềm chất trở thành sắc ma đến như vậy a?
- Ngươi…!!!
Ánh mắt hoảng sợ của Liễu Như Mộng rất nhanh chóng đã biến thành giận dữ. Nàng muốn dãy dụa nhưng toàn thân đều bủn rủn vô lực. Nàng cố hết sức, thật vất vả lấy ra một thanh chủy thủ dấu dưới gối, làm Hàn Mạc hoảng sợ mất vía, xong nói bằng giọng yếu ớt, đứt quãng nhưng quật cường:
- Ngươi mau…mau đi ra…Nếu ngươi…nếu ngươi làm loạn…Ta…sẽ…cắt cổ tự sát!
Sau đó, nàng chống tay gượng dậy, kê thanh chủy thủ vào cổ họng mình.
Nhưng mà, nàng lại quên mất một chuyện quan trọng. Khi nàng vừa đứng dậy, xiêm y vốn đang khép hờ bỗng mở rộng như quan lộ, làm hai quả núi trắng như tuyết, đầy đặn ngạo nghễ của mình càng dễ nhìn hơn, chen chúc thành một quả núi vĩ đại. Thậm chí còn lộ hẳn ra ngoài một nửa quả núi bóng loáng như ngọc, làm Hàn Mạc muốn đỡ cũng không nổi, suýt phun máu mũi lẫn máu mồm!
Hàn Mạc khó khăn lắm mới kéo ánh mắt đang dán chặt lên bộ ngực trắng ngần lồ lộ, đang phập phồng lên xuống, đến khuôn mặt đang tái nhợt của Liễu Như Mộng, ôn nhu nói:
- Như Mộng tỷ, ngươi đừng sợ! Ngươi bị bệnh rồi kìa…!
- Không…không cần ngươi quan tâm! Ngươi ra ngoài nhanh đi!
Trong đôi mắt đẹp đã ngấn nước của Liễu Như Mộng hiện lên vẻ kiên định, nói như quát.
Hàn Mạc bị làm cho mất hết cả hứng. Từ khi sinh ra đến giờ, Hàn gia Ngũ thiếu gia trong phương diện nam nữ đều vô cùng thuận lợi. Dù hiện tại vẫn chưa phá thân, nhưng dưới vỏ bọc của một nam nhân ngây thơ, trên quan lộ tùy tiện nở một nụ cười, vô luận cô nương có khí chất ưu nhã hay phụ nhân thành thục, từ già đến trẻ đều đỏ mặt xấu hổ, nhưng sau đó lại lén ngắm nhìn Ngũ thiếu gia hắn. Không nghĩ được, hôm nay, ở chính trong nhà mình, hắn lại bị Liễu Như Mộng coi như là một tên đại da^ʍ tặc hái hoa, điều này làm trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, liền không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta cũng không cần quan tâm nữa! Mạng là của ngươi, một tiểu nha hoàn nếu chết vì bệnh cũng không tính là sự tình gì to tát cả!
Sắc mặt Liễu Như Mộng lập tức trầm xuống. Mặc dù thân đang mang bệnh, nhưng nàng dường như không thích nghe câu này của Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Nha hoàn thì không phải là người sao?
Hàn Mạc cười ha hả, không đáp tiếng nào, xoay người ra cửa hướng về phía Hàn bá, nhẹ giọng nói:
- Hàn bá, bà chị này bị bệnh rồi a!
- Bệnh rồi sao?
Hàn bá thấp giọng tiếp:
- Thiếu gia, có cần mời đại phu đến xem bệnh không?
Hàn Mạc gật đầu, đáp:
- Mời đại phu đến xem một chút đi!
Hàn bá suy nghĩ một lát, rồi thấp giọng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, đại phu được mời đến có thể sẽ không sống được! Chuyện này có nên báo cho Đại tông chủ biết trước hay không?
Hàn Mạc lập tức nhớ đến thân phận của Liễu Như Mộng không được tiết lộ ra ngoài, nếu như mời đại phu thì người này sẽ biết đến sự tồn tại của nàng, tất nhiên sẽ bị Hàn gia ra tay gϊếŧ người diệt khẩu.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một thời gian, rốt cục nói:
- Hàn bá à, bệnh tình của bà chị này cũng không tính là nặng gì! Chứng bệnh này ta đã từng xem trong y thư. Bây giờ, ta sẽ kê vài vị thuốc, ngươi cứ đến kho thuốc trong phủ, tiện tay mang luôn siêu thuốc và bếp lò đến đây luôn. Đến lúc đó ta sẽ tự tay sắc thuốc!
Hắn vừa nói, vừa đi đến bàn đọc sách, lấy giấy bút ra, liền viết tên mấy vị thuốc, đưa cho Hàn bá vẫn đang sợ run người, mỉm cười nói:
- Đi thôi, thật khổ cực cho Hàn bá nha!
Hàn bá cầm lấy toa thuốc nhìn kỹ, thấy trên đó viết "Kim Thảo Hoa, Ba Húc Thảo…" mấy vị dược liệu, không khỏi ngạc nhiên, nói:
- Thiếu gia, đây…đây là thành phần dược liệu sao? Chuyện này không thể qua loa được a!
Đoạn do dự nói tiếp:
- Thiếu gia, hay là báo cho Đại tông chủ biết đi?
Hàn Mạc nhìn Hàn bá. Hắn rất rõ ràng, một khi Đại tông chủ biết được Liễu Như Mộng ngã bệnh, lập tức sẽ kín đáo mời đại phu đến xem bệnh. Ngay sau đó, đại phu kia cũng sẽ nhất định biến mất trên thế giới này một cách quỷ dị. Huống chi, bằng vào y thuật của mình, hắn cũng đã nhìn ra Liễu Như Mộng bị trúng mưa, cộng thêm thể chất suy nhược, mà dẫn đến thương hàn. Nói trắng ra, bằng khả năng của mình, hắn nắm chắc sẽ trị dứt bệnh của nàng đến chín thành, không cần thiết phải đổi lấy tính mạng của một đại phu vô tội.
Hàn Mạc nghiêm mặt nhìn Hàn bá, nói:
- Hàn bá, ta có thể đoan chắc rằng ta có thể thành công!
Hắn đứng lên, nói rất nghiêm túc:
- Ngươi phải biết, nếu Đại gia gia biết được, tất sẽ có người chết, thậm chí là mấy người! Một chứng bệnh nho nhỏ như thế này không đáng giá phải hy sinh mạng người! Ngươi cứ tin tưởng ta là được!
Hàn bá thấy Hàn Mạc lộ ra vẻ vô cùng tự tin, cũng ổn định tinh thần lại, cuối cùng lộ ra vẻ kiên định, gật đầu nói:
- Được rồi! Tốt lắm! Thiếu gia, chuyện này lão nghe lời cậu trước. Nếu không thấy khá hơn, nhất định phải bẩm báo lên cho Đại tông chủ biết a!
Hàn Mạc cười hì hì, ông chặt Hàn bá, rồi hôn lên mặt lão một cái thật kêu, hưng phấn nói:
- Tốt! Cứ quyết định như vậy đi!
Hàn bá cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ. Phương thức của Ngũ thiếu gia này khi biểu đạt tâm tình cũng thật là kịch liệt và không kém phần quái dị a!