Chương 87: Nguy cơ

Tinh Lạc nhanh chóng đáp ứng lời cầu hôn của Bạch Kỳ làm không khí bữa tiệc càng thêm vui vẻ, phấn khởi. Nguyệt Tích Lương đứng một bên nhìn hai người bước ra nhảy một điệu khai màn bữa tiệc, cô không nhịn được than thở.

“Cứ ngỡ Tinh Lạc sẽ phải bất ngờ lắm, không ngờ cô ấy lại bình tĩnh như vậy. Có cô gái nào được cầu hôn mà bình tĩnh như cô ấy không chứ?”

Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp lại khoảnh khắc thất thố của Tinh Lạc kia mà! Thật không thú vị!

Nguyệt Hạo Thần cười hớ hớ, anh lắc lắc ly rượu vang trên tay, nói.

“Từ khi biết Tinh Lạc tới giờ, rất ít chuyện có thể khiến cô ấy mất bình tĩnh. Em không phải là không biết…”

Khoảng thời gian anh em nhà họ Nguyệt giao du với Bạch Kỳ và Tinh Lạc không dài, thế nhưng bọn họ cơ hồ đã hiểu rõ tính cách của nhau. Cũng như vợ chồng Bạch Kỳ tin tưởng bọn họ, anh em Nguyệt Tích Lương cũng rất tán thưởng hai người.

Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần không phải công dân gốc nước X, bọn họ chỉ tới đây để đầu tư mở rộng chi nhánh tập đoàn, cũng như thuận tiện du lịch. Có lẽ không bao lâu nữa, hai người sẽ phải tạm biệt vợ chồng Bạch Kỳ để trở về nước. Thế nhưng, đã là bạn bè thì mãi là bạn bè, đúng không?

Nguyệt Tích Lương cười cười, cô huých vào cánh tay anh trai, giọng điệu mờ ám hỏi.

“Anh trai yêu quý, khai thật đi… có phải anh có ý đồ với Tinh Lạc của em hay không?”

Nguyệt Hạo Thần bất đắc dĩ trợn trắng mắt, lập tức phủ nhận.

“Nói linh tinh! Anh cô còn trong trắng lắm. Tinh Lạc cũng như là em gái của anh thôi, không hơn!”

Nguyệt Hạo Thần từng này tuổi đầu rồi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, đơn giản bởi vì anh không có hứng thú với yêu đương. Đối với Nguyệt Hạo Thần, xếp thứ nhất là gia đình, thứ hai là tiền bạc, thứ ba là tiền bạc, thứ tư vẫn cứ là tiền bạc. Nguyệt Hạo Thần thích kiếm tiền, đến mức trở thành Nguyệt tổng, lãnh đạo một tập đoàn khổng lồ, anh như cũ thích làm việc và kiếm tiền. Nói Nguyệt Hạo Thần là một con người cuồng công việc cũng không ngoa. Lại nói theo một cách khác, Nguyệt Hạo Thần là một chú cẩu độc thân vạn năm.

Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, cô nhìn khuôn mặt trắng nõn nà không tì vết, đẹp trai lai láng như tiểu thịt tươi của anh trai nhà mình. Máu hủ nổi lên, Nguyệt Tích Lương cười tà, nói nhỏ.

“Xin lỗi, em nhất thời quên mất… anh còn đang đợi người chồng như ý của mình. Không sao, em hiểu mà, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Em hoàn toàn ủng hộ anh! Phụ nữ không phù hợp với khí chất của anh đâu!”

Ôi chao, người hợp nhất với anh trai của cô cá chắc phải là một người mạnh mẽ với thân hình cơ bắp, làn da rám nắng và có tính nhẫn nại, chịu đựng cao. Nếu dùng hình tượng trong boys love để ví von, anh cô sẽ là một ngạo kiều thụ chính hiệu. Ngạo kiều thụ và trung khuyển công, còn gì hơn tổ hợp này?!

Nguyệt Hạo Thần cho dù tập mãi đã thành thói quen thì cũng không kiềm chế được đen mặt. Anh thật muốn bổ cái đầu Nguyệt Tích Lương ra để xem trong đầu cô có chứa những cái đen tối gì?

Bình thường cô xem quá nhiều boys love nên bị chập mạch rồi? Hủ nữ siêu cấp như cô, ba ba không tha, anh trai không buông, đáng đánh!

Nghĩ là làm, Nguyệt Hạo Thần không thương tiếc vung tay gõ thật mạnh vào đỉnh đầu Nguyệt Tích Lương, trầm giọng cảnh cáo.

“Thu lại suy nghĩ trong đầu em ngay. Nếu không đừng trách tại sao trái đất đang tròn lại biến thành vuông!”

Hừ! Anh không yêu, là bởi anh quá hoàn mỹ, quá đẹp trai, không có cô gái nào xứng đáng đứng cạnh anh cả! Điều đó quá dễ hiểu, tại sao Nguyệt Tích Lương lại không chịu hiểu? Ngu ngốc!

Nguyệt Tích Lương lè lưỡi, không tiếp tục trêu ghẹo Nguyệt Hạo Thần, tránh anh cắt giảm tiền tiêu vặt của cô trong tháng tới. Đúng lúc Bạch Kỳ và Tinh Lạc cũng kết thúc điệu nhảy đầu tiên, bọn họ đi về phía anh em họ Nguyệt bắt chuyện, vui vẻ tán gẫu.

Bữa tiệc Bạch Kỳ tổ chức diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng cũng bởi vì thuận lợi mà bọn họ đã vô thức buông lỏng cảnh giác. Trong một góc hẻo lánh của hội trường, một người bồi bàn luôn cúi thấp đầu đặt khay đồ ăn lên trên bàn, mu bàn tay anh ta nổi đầy gân xanh.

Bất chợt, anh ta ngẩng đầu liếc về phương hướng bốn người Tinh Lạc, dưới mái tóc bù xù là đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu. Anh ta nghiến răng ken két, đôi môi mấp máy.

“Bạch Kỳ, Du Tinh Lạc… cả anh em họ Nguyệt lo chuyện bao đồng… chúng mày không yên với tao đâu…”

Gương mặt của Ngụy Tỉnh Nhiên vặn vẹo xấu xí, anh ta từ đại thiếu gia Bạch gia rơi vào tình cảnh thân bại danh liệt như thế này, tất cả là do bốn người đằng kia ban tặng. Nếu không phải Bạch Kỳ giả ngốc, nửa đường lật bài quật khởi , nếu không phải Du Tinh Lạc và anh em họ Nguyệt giúp đỡ, thì anh ta đã chiếm được Bạch thị. Anh ta khó khăn lắm mới trà trộn được vào buổi tiệc của Bạch Kỳ, không tiếc cải trang thành bồi bàn là muốn trả thù. Lần này, anh ta không trả thù được ai, anh ta không cam lòng! Đầu tiên… là món khai vị chứ nhỉ?

Nguyệt Hạo Thần, Nguyệt Tích Lương… chính là chúng mày!