Chương 10-1: Thành phố đêm (Thượng)
“Con đã nói với mẹ rất nhiều lần! Con không muốn đi làm ở nhà xuất bản chó má gì đó!” Tôi phẫn nộ quả thực giống như một con sư tử phát cuồng. Sau khi ầm ĩ xong tôi liền đóng cửa thật mạnh, muốn đem chính mình cách ly với thế giới ngạt thở kia.
Mẹ đẩy cửa tiến vào, nhìn tôi lạnh lùng nói: “Thế thì con muốn sao?”
“…” Tôi cảm thấy mình không có cách nào giao tiếp với bà, mặc kệ tôi nói gì, bà luôn cho rằng mình đúng, cho nên tôi dứt khoát không nói gì cả.
“Con đã trưởng thành, tốt nghiệp đại học, con nên bắt đầu cuộc sống của chính mình. Mẹ không hy vọng con đi sai bước nào.”
“Con đi sai thì sao,” tôi không kiên nhẫn trừng bà, “Đây là chuyện của bản thân con, không liên quan đến mẹ.”
“Con…” Mẹ rõ ràng cũng có chút tức giận, nhưng EQ của bà rất cao, sẽ không so đo với tôi nhiều như vậy, vì thế bà xoay người đi ra ngoài.
“Cho dù đi nhầm cũng không sao,” tôi gọi bà lại, “Mẹ cũng không phải đã đi nhầm sao, sinh ra nghiệt chủng là con, nhưng mẹ vẫn sống rất tốt mà ——”
“Bốp!”
Tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt. Nhưng không phải vì bà cho tôi một cái tát mà bởi vì vẻ mặt của bà… Vẻ mặt này kiên nghị như vậy khiến tôi bỗng nhiên hơi sợ hãi.
“Mẹ không cho con nói chính mình là nghiệt chủng!” Bà nhìn tôi, gằn từng tiếng nói, “Có lẽ mẹ rất hối hận từng có khoảng thời gian không giác ngộ, nhưng mà…”
Tôi nhìn ra cơn thịnh nộ trong mắt bà so với lửa giận trên khuôn mặt căn bản không tính là cái gì.
“Mẹ chưa từng hối hận đã sinh ra con.”
Nói xong, bà không liếc nhìn tôi thêm cái nào nữa, xoay người rồi đi ra ngoài. Lúc đi ra, bà còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, giống như mỗi lần trước đây, tựa như…vừa rồi tất cả vốn không hề xảy ra.
…
Tôi thu hồi suy nghĩ, phát hiện giờ phút này, tôi đang ngồi trước cửa sổ thư phòng của nhà Hạ Ương, nhìn bầu trời đêm nhấp nhô ngoài cửa sổ, ánh lửa lúc sáng lúc tối. Khi tôi đến gần đáp án nhất, tôi lại cảm thấy, nó đã không còn quan trọng từ lâu.
“Xin lỗi con.” Thanh âm của Hạ Gia Quốc có chút yếu ớt.
Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ngồi trên bàn trước cửa sổ, hai tay đút túi nhìn ông.
Cửa thư phòng khép hờ, tôi nghĩ có lẽ ông đối với con trai, đối với tôi, tỏ rõ một loại thái độ: ông không muốn giấu diếm nữa.
Nhưng Hạ Ương hiển nhiên không cảm kích, anh rửa chén lách cách trong phòng bếp, như là không có chút hứng thú với cuộc đối thoại trong thư phòng.
“Con…làm sao biết được?” Hạ Gia Quốc nhìn tôi kỹ càng, như là chưa từng thấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, thẳng thắn nói: “Tôi vẫn cảm thấy Hạ Ương có chuyện gạt tôi, hơn nữa thái độ của anh ấy đối với tôi cũng không rõ ràng… Tôi cho rằng có lẽ anh ấy yêu tôi, hoặc là đã biết điều gì đó.”
“…” Hạ Gia Quốc vẫn im lặng nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp.
Nói thật, dáng vẻ ông thế này…khiến tôi bỗng nhiên nghĩ đến mẹ tôi.
“Ngày đó anh ấy mời tôi đến ăn cơm tất niên, tôi hỏi anh ấy có phải yêu tôi không, anh ấy nhìn mắt tôi…tựa như thấy một con quái vật. Vì thế tôi chợt hiểu ra.” Tôi đứng dậy, đi đến trước giá sách, trên đó sắp xếp các loại sách có liên quan đến pháp luật một cách ngăn nắp, có thể nhìn ra được, chủ nhân của những quyển sách này là một người nghiêm ngặt lại vô cùng có trật tự.
“Quan hệ của chúng tôi luôn luôn tốt, nhưng anh ấy chưa từng đối xử tốt với tôi đến như vậy,” tôi nói tiếp, “Tôi đi xa ở bên ngoài, mỗi ngày anh ấy đều gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa gọi điện, anh liền xin nghỉ chạy tới nơi ngàn dặm xa xôi… Anh chàng này nếu không yêu tôi, nhất định trong lòng có mờ ám, cảm thấy nợ tôi gì đó.”
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, vẻ mặt Hạ Gia Quốc có chút lảng tránh. Khoé miệng ông mỉm cười, mặc dù có chút chua xót, nhưng ý cười này là vì Hạ Ương.
Tôi xoay người nhìn ông, bỗng nhiên nghiêm túc lên: “Vì sao là ông?”
Dựa vào ấn tượng của tôi đối với ông từ trước đến nay, thật sự nghĩ không ra, ông và mẹ tôi, bọn họ, đã có lý do gì…mà trở thành thế này…
Hạ Gia Quốc trầm mặc hồi lâu rồi mới cất tiếng: “Bản tính con người, là một thứ rất phức tạp. Chú với mẹ con, đến thời điểm này, đã qua một thời gian dài suy tư.”
Tôi nhíu đầu lông mày, không ngờ khi ông mở miệng, lại là một câu không đâu vào đâu.
“Chú cho rằng trong chuyện này, không có lý do và viện cớ —— chúng tôi đã sai lầm.” Vẻ mặt ông gợn sóng nhưng không kinh động. Vừa không trầm trọng khiến người ta ngạt thở, nhưng cũng không hoàn toàn không sợ sệt chút nào.
Rất kỳ lạ, từ đầu đến cuối, ông đều dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói chuyện với tôi. Giống như những lời này đã sớm nói qua trong đầu ông rất nhiều lần, giống như cảnh tượng này ông đã sớm diễn thử rất nhiều lần.
“Vì sao trước khi mẹ tôi mất bà lại nói ba tôi ở Roussillon?” Tôi hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.
Nghe đến đó, vẻ mặt Hạ Gia Quốc rốt cục có chút phập phồng. Tôi nhìn ông, lần đầu tiên cảm thấy trong mắt ông có lẽ có chút gì đó làm cho người ta khó phát hiện. Nhưng rốt cuộc là gì…tôi cảm thấy tôi cũng nói không rõ.
“Ngày đó năm 1984, chú đã từng, hoặc nói là chúng tôi từng…thiếu chút nữa đã thay đổi tất cả.”
“…”
Ông lặng lẽ thở dài: “Chú với mẹ con, đã từng ước hẹn vứt bỏ mọi thứ ở đây, đến nước Pháp, tìm một thị trấn nhỏ rồi sinh sống ở đó, đến chỗ không ai biết chúng tôi…”
“Ở Roussillon?” Chưa có lúc nào tôi chán ghét cái tên của mình như lúc này.
Ông trịnh trọng gật đầu. Giống như cái tên này chống đỡ trách nhiệm nặng nề nhất trong cuộc sống…
“Lúc đó Hạ Ương mấy tuổi?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“…Một tuổi.”
Tôi trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao sau đó lại không đi?”
Trong mắt ông hiện lên ý cười tôi không thể nắm bắt: “Không có tại sao?”
“?”
“Chúng tôi mua vé máy bay, hẹn nhau tối hôm đó cùng nhau đáp máy bay… nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng không ra sân bay.”
Tâm tình của tôi rất phức tạp, tôi thật không ngờ, kết quả chính là như vậy.
“Có thể trong phút cuối cùng…” Ông nói, “Lý tính của chúng tôi đã chiến thắng cảm tính.”
“Hai người chia tay?”
Hạ Gia Quốc ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Đúng, chia tay.”
“Ông có biết mẹ tôi có tôi không?”
Ông thản nhiên lắc đầu: “Nếu chú biết, chú sẽ không tán thành để bà ấy sinh con ra.”
Giờ phút này, đôi mắt của tôi cuối cùng bị dòng lệ làm nhoè tầm mắt. Tôi đã kiên cường đối diện với những gì ông nói, nhưng cuối cùng, tôi phải thừa nhận ông nói đúng, bản tính con người phức tạp,
rất nhiều lúc kỳ thật chúng ta cũng không hiểu rõ bản thân.
“Thực xin lỗi, chú không muốn làm tổn thương con,” ông nhìn tôi, mặt mày nhăn nhó, “Chú phải…nói sự thật với con. Hiện tại con không phải muốn nghe sự thật sao?”
“Đúng…” Tôi cố gắng khống chế tâm trạng của mình, hít cái mũi.
“Tây Vĩnh…” Ông đi tới dường như muốn vươn cánh tay.
“Không cần.” Tôi vươn tay cản lại. Đây là một động tác cự tuyệt rõ ràng, mặc cho ai cũng phải ngừng bước.
Tôi cố sức đè nén nước mắt sắp tràn mi, thật sự rất khó, nhưng cuối cùng tôi vẫn làm được: “Vậy khi ông đã biết, tại sao không ngăn cản bà ấy sinh tôi?”
“Lúc đó con đã sắp chào đời,” ánh mắt của ông nói cho tôi biết, ông không nói dối, “Con nên biết mẹ con là người như thế nào, bà ấy quyết định chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản…”
Nghe ông nói vậy, tôi lại nín khóc mỉm cười. Đúng vậy, mẹ tôi…chính là một người như thế. Nhưng ý cười qua đi, ngược lại tâm tình càng đau khổ.
“Vì vậy,” tôi nói, “Những năm gần đây, các người sống yên lòng yên dạ, cho rằng các người không tổn thương đến ai sao?”
Hạ Gia Quốc đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt giống như lần mẹ tôi cho tôi một bạt tay:
“Tây Vĩnh, mặc kệ con tin hay không… Chú không hề sống thoải mái.”
Tôi xoay đầu qua, không nhìn gương mặt tái nhợt của ông:
“Cho dù là vậy, cũng không đại diện mẹ Hạ Ương sẽ tha thứ cho các người, cũng không đại diện Hạ Ương sẽ tha thứ cho các người, cũng không đại diện tôi sẽ tha thứ cho các người!”
Ông lui về sau một bước, dáng vẻ hơi suy sụp: “Đúng…con nói rất đúng.”
Tôi nhìn ông, lại nghĩ đến mẹ tôi.
Tôi không khỏi suy nghĩ, lúc bà đang hấp hối nói ra lời kia với tôi, rốt cục bà suy nghĩ như thế nào?
Sau đó, tôi chợt hiểu được, có lẽ lúc đó thần trí của bà đã không còn minh mẫn. Khi bà nói với tôi rằng ba tôi ở Roussillon, có phải bà nhớ lại lời ước hẹn “Roussillon” không thể thực hiện kia không?
“Tây Vĩnh,” thanh âm của Hạ Gia Quốc lại vang lên bên tai tôi, “Con có thể hận chú, nhưng con đừng thù oán mẹ con.”
“?” Tôi ngẩng đầu nhìn ông, bất giác nhíu mày.
“Mẹ con vì nuông nấng con mà đã trả giá rất nhiều.” Nói tới đây ông dừng một chút, như là nhớ lại gì đó hoặc là chẳng nhớ gì.
Khoé miệng ông mím chặt, trong ánh mắt có một loại chân thành: “Bà ấy từng nói với chú, con chính là sinh mệnh của bà ấy.”
“…” Tôi há hốc miệng, lại không nói gì nên lời.
Trời đất ngoài cửa sổ đã sớm bị pháo hoa lấp đầy, mà trong thư phòng không lớn không nhỏ này lại yên tĩnh đến mức giống như trạng thái chân không. Tôi tựa vào giá sách, nhờ ngọn đèn mờ nhạt mà nhìn thấy nếp nhăn của khoé mắt Hạ Gia Quốc ở xa xa, lần đầu tiên tôi sinh ra…lòng thương hại đối với ông.
Tối nay, tôi ở nhà họ Hạ đến mười hai giờ mới về. Hạ Ương cầm lấy áo khoác, nói với ba anh, “Con đưa cô ấy trở về”, rồi theo tôi ra cửa.
Xuống dưới lầu, trên mặt đất là một mớ hỗn độn, trong không khí vẫn tràn ngập mùi khói, như là chiến trường vừa mới trải qua đấu tranh mãnh liệt.
“Em tự mình chạy về, anh không cần đưa em đi.” Giờ phút này tôi không biết phải đối mặt thế nào với Hạ Ương.
“Anh cảm thấy tốt nhất để anh đưa em về.” Anh kiên trì.
Được rồi, tôi biết, thực ra anh muốn tìm tôi nói chuyện, tránh được một lúc sao có thể tránh được một đời? Vì thế tôi gật đầu, lấy ra chìa khoá giao cho anh.
Hạ Ương cong khoé miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Tôi cũng lên xe, đeo dây an toàn, ở trong mùi khói tràn ngập chúng tôi lên đường.
Kỳ thật nhà anh cách nhà tôi cũng không coi là quá xa, chỉ cách một con sông Hoàng Phố ở giữa mà thôi. Xe chạy ra khỏi khu dân cư, trên đường gần như một chiếc xe cũng không có, lúc này tất cả mọi người hẳn là nằm ở nhà xem TV rồi.
“Chừng nào thì em biết?” Lúc rẽ ngoặt, Hạ Ương đột nhiên hỏi.
Tôi bị anh hỏi đến mức không khỏi ngẩn người…Sau đó tôi chợt cảm thấy mình lại rất muốn mở lòng tâm sự với anh.
“Em đã sớm cảm thấy anh không thích hợp.”
“?” Anh quay đầu nhìn tôi, rồi quay lại nhìn con đường.
Tôi thở dài: “Còn nhớ sau khi mẹ anh qua đời ——”
Nói tới đây tôi bỗng nhiên kinh hoảng, sao tôi lại nhắc đến cái chết của mẹ anh, trong việc này…người vô tội nhất, bị tổn thương nhiều nhất chính là dì ấy mới đúng.
Hạ Ương thấy tôi không nói tiếp, anh chỉ thản nhiên cười: “Không sao, em tiếp tục đi.”
Tôi bình tâm lại, nói tiếp: “Sau khi mẹ anh…qua đời, có một khoảng thời gian anh luôn né tránh em —— nói là tránh, không bằng nói anh không để ý đến em.”
“Ừm…” Nhìn vẻ mặt anh, có lẽ anh cũng nhớ đến đoạn thời gian kia.
“Lúc đó em có cảm giác rất kỳ lạ, anh như là…bỗng nhiên rất ghét em, tuy rằng em không biết vì sao, nhưng em nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện.”
Xe chạy lên chiếc cầu lớn, tôi vừa xoay đầu, có thể nhìn thấy mặt sông phản chiếu ánh đèn neon.
“Lúc đó em thiếu chút nữa cho rằng em sẽ mất anh… Nhưng sau đó có một ngày, anh bỗng nhiên trở lại, vẫn giống như trước kia vậy, nhưng em luôn cảm thấy… ánh mắt anh nhìn em trở nên có phần phức tạp.”
Hạ Ương vừa lái xe, vừa nhíu mày: “Phụ nữ thật đáng sợ… Anh chưa nói gì mà em cũng biết?”
Tôi đảo mắt, từ xoang mũi phát ra tiếng “Hừm”, xem như thừa nhận.
“Vì vậy em nghi ngờ anh yêu em?” Anh nhếch mép, bày ra dáng vẻ ghét bỏ.
“Có một chút.” Tôi hào phóng gật đầu, “Cho đến một buổi tối, có người nói với em…”
Tôi nhìn màu cam, xanh, tím trên mặt sông, trong đầu vang lên thanh âm của Tử An: em chỉ biết, anh Hai nhìn thấy chị và người đàn ông khác ôm nhau, gương mặt ảnh đã tái mét rồi…
Tôi cảm giác máu trong người chảy ngược, tôi phải ép buộc chính mình mới có thể không thèm nghĩ đến khuôn mặt đã từng cách tôi rất gần, lúc này lại hết sức xa xôi, đường nét của khuôn mặt kia rõ ràng, ánh mắt trong suốt, nụ cười dịu dàng…
“Nói gì?”
Thanh âm của Hạ Ương kéo tôi về từ mạch suy nghĩ của mình.
Tôi hít sâu một hơi, làm bộ như không có việc gì mà lắc đầu: “Không có gì. Những lời nói kia chỉ là…khiến em bỗng nhiên nghĩ đến, anh quan tâm em như vậy, mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho em, nếu em làm chuyện vượt giới hạn anh sẽ giận dữ và lo lắng… Nhưng anh sẽ không ghen tuông. Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của em, lo lắng em bị tổn thương, anh không có một chút ham muốn chiếm giữ em.”
“Ách…” Hạ Ương lại nhếch mép, “Em có thể đừng nói anh như là biếи ŧɦái chứ.”
“Sau đó em suy nghĩ, nếu một người đàn ông quan tâm như vậy đối với một người phụ nữ, cũng không muốn đắm mình trong cô gái ấy, vậy chỉ có hai loại tình huống, hoặc là người nhà, hoặc là làm việc gì đó có lỗi với cô gái ấy. Em suy nghĩ rất lâu, cũng chẳng nghĩ ra anh làm việc gì có lỗi với em —— đương nhiên nếu có em phải tìm cho ra —— cho nên kết luận chính là…anh coi em là người nhà.”
“…”
“Suy nghĩ thế này, giống như đã thông suốt tất cả. Ngay từ đầu anh đã ghét hai cha con Lộ Thiên Quang, lại nghi ngờ bọn họ có muốn hại em hay không, là bởi vì từ lâu anh đã biết ba em là ai. Em nghĩ anh vốn cảm thấy em đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, ai ngờ tại nơi quỷ quái này lại thật sự có người nhảy ra nói là ba ruột của em, lúc này anh bắt đầu đứng ngồi không yên, mỗi ngày gọi cho em một cú điện thoại, hận không thể có máy quay phim đặt trên đầu em để theo dõi em một ngày hai mươi bốn giờ, em vừa gọi điện thoại cho anh, anh liền mua vé máy bay đến Madrid… Tất cả mọi chuyện đều liên kết với nhau.”
Hạ Ương trầm mặc hồi lâu, ho khan một chút: “Nói em không phải là con gái của ba e rằng rất khó hiểu, đừng thấy em bình thường ngây ngốc, vào thời điểm mấu chốt logic quả thực như thần thánh ma quỷ…”
“…Anh so sánh kiểu gì đấy hả.” Tôi cũng nhếch môi, chán ghét trừng mắt liếc anh.
Anh cười cười, nghiêm túc lái xe.
“Vậy,” tôi nhịn không được hỏi, “Anh…biết lúc nào?”
Hạ Ương thu lại ý cười, thản nhiên đáp lời: “Mẹ anh nói cho anh biết.”
“…” Tôi liền không biết nên tiếp tục thế nào. Về chuyện này, tuy rằng tôi cũng vô tội, nhưng chỉ cần mỗi lần nghĩ đến mẹ Hạ Ương, tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Tây Vĩnh,” anh bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ vai tôi vài cái, “Em không cần cảm thấy có lỗi với anh và mẹ anh, chuyện này không liên quan đến em.”
“…”
“Kỳ thật nói đến cùng, chuyện này cũng không liên quan đến anh nhiều lắm, đây là chuyện giữa người lớn với nhau.”
Tôi quay đầu, nhìn sườn mặt của Hạ Ương, sườn mặt của anh rất giống Hạ Gia Quốc. Tôi cười cười, chỉ nghĩ rằng anh đang an ủi tôi mà thôi.
“Anh không chỉ đang an ủi em,” anh lại nói, “Tây Vĩnh, chuyện này, anh đã biết rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.”
“…”
“Em biết không, anh đã từng rất hận em, thật sự vô cùng hận em.”