Mạc Dương nghe vậy không nhịn được mà bật cười, cùng lúc đó kéo khoảng cách giữa hai người ra phạm vi an toàn.
Anh lặp đi lặp lại mấy chữ ‘kĩ thuật không tồi’ này, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Lâm Phức Phức căng thẳng hít sâu một hơi.
Thực ra câu cô vừa nói kia cũng là thật sự.
Ba tháng trước là lần đầu tiên của cô, không có sự đau đớn như trong tưởng tượng, có rất nhiều sự sung sướиɠ, vô cùng dư vị, thậm chí ba tháng nay cô không ngừng mộng xuân, hơn nữa đối tượng trong giấc mơ đều là Mạc Dương.
Chỉ là Lâm Phức Phức không biết cô xem giấc mộng là sự thật hay xem sự thật như giấc mộng.
“Lâm Phức Phức.” Anh lại gọi tên cô một lần nữa.
Lần này cô không trả lời mà dùng đôi mắt ngập nước nhìn mắt anh.
Đôi mắt anh là sao trời, là biển rộng, là thứ cô mong muốn nhưng không thể có được.
“Đêm mai có thời gian không?” Anh ngước mắt nhìn cô, cả người vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, đáy mắt vừa có chút ý cười lại lộ ra một chút nghiêm túc.
Lâm Phức Phức giống như bị yểm bùa, gật gật đầu.
Anh là độc dược, mặc dù cô biết tất cả hậu quả, lại vẫn rất mong chờ.
Lần tiếp theo của bọn họ là buổi tối ngày thứ hai.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phức Phức vừa vào phòng làm việc đã nghe được có tiếng người hét lớn lên: “Là cô ta! Chính là cô ta bán bánh kem! Tôi ăn bánh kem cô ta bán bị ngộ độc thức ăn!”
Vừa nói chuyện người kia vừa xông mấy bước đến trước mặt Lâm Phức Phức.
Cả người Lâm Phức Phức vẫn hơi giật mình, căn bản không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô bị người phụ nữ trước mặt xách cổ áo giống như con gà bị xách lên.
“Không phải hôm qua cô vênh lắm sao? Còn cúp điện thoại của tôi mà?”
Người phụ nữ trước mặt đằng đằng sát khí.
Lâm Phức Phức muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng sợ rằng sức lực của mình không mạnh bằng người phụ nữ trước mặt này.
Cổ họng bị cổ áo cuốn chặt lấy, cô rất khó để hô hấp.
Nhưng mà chung quy vẫn là chỗ tòa soạn cô làm việc, đồng nghiệp của Lâm Phức Phức vội vàng lại lôi người phụ nữ kia ra.
Chu Tiểu Cầm nghe tin vội vã chạy tới, chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói: “Cô là người hôm qua ăn vạ đúng không?”
“Ăn vạ cái gì? Tôi ăn bánh kem của cô ta bị ngộ độc thức ăn!” Khí thế người phụ nữ kia kiêu ngạo so với sự ôn tồn lễ độ của cô ta trong ấn tượng của Lâm Phức Phức quả thực là một trời một vực.
Rõ ràng là hôm qua lúc Lâm Phức Phức giao bánh kem cho cô ta, cô ta vẫn mang một gương mặt hiền lành, cưới nói cảm ơn với cô. Lúc đó hai người còn add Wechat của nhau, cô ta tỏ vẻ sau này sẽ thường xuyên ủng hộ tiệm của cô.
Chỉ trong chớp mắt mà giống như thay đổi hoàn toàn thành người khác.
“Ngộ độc thức ăn đúng không, vậy cô có chứng cứ sao?” Chu Tiểu Cầm hỏi.