Chương 7: Kỹ thuật của anh không tồi

Sau khi dùng cơm xong, trước bàn ăn có cái chốt mở ra liền biến thành bàn trà.

Mạc Dương lười biếng ngồi trên sô pha, hai tay gác ở đầu gối hơi hơi cúi người, như là vẫn đang chờ đợi điều gì đó.

Đại khái là muốn đi thẳng vào vấn đề chính đêm nay, vì thế anh gọi tên cô: “Lâm Phức Phức.”

“Ừm.”

Mạc Dương cười nhẹ, ngược lại nghiêm túc hỏi: “Sự việc đêm đó, em không có lời gì muốn nói với tôi sao?”

Tóm lại vẫn phải đối mặt với vấn đề này.

Lâm Phức Phức biết, anh nói đêm đó là chỉ ba tháng trước.

Lần đó nhà họ Mạc về xử lý thủ tục sang tên nhà cửa, căn nhà gần khu trường học rất khó mua này, bố Mạc đã qua tay cho thân thích trên danh nghĩa.

Đêm đó hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, thế mà Mạc Dương cũng ở đây.

Có một số cảm tình không liên quan đến huyết thống, là sự quen thuộc và thói quen của nhau. Quan hệ hàng xóm của họ rất tốt, thậm chí còn giống như với họ hàng có quan hệ huyết thống.

Trên bàn cơm, Lâm Phức Phức ngồi bên cạnh Mạc Dương, cô không dám thở to, muốn ăn xong nhanh nhanh để về lại phòng của mình.

Lại không nghĩ tới, lúc rạng sáng, anh bò vào phòng cô, bởi vì say rượu mà đã xảy ra quan hệ với cô.

Từ đầu đến cuối, cô đều không phản kháng.

Từ đêm đó đến qua ba tháng nay, Mạc Dương vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp nhau của hai người sau lần đó. Tuy rằng trong thời gian đó hai người vẫn thỉnh thoảng liên lạc qua tin nhắn và điện thoại, nhưng Mạc Dương kiên trì chuyện này phải gặp mặt rồi mới nói thì tốt hơn.

Nói chuyện gì đây?

Lâm Phức Phức đã suy nghĩ lại rất nhiều lần. Lấy thân phận hiện tại của anh mà nói, hẳn là muốn phân rõ giới hạn.

Cô đã nghĩ phải trả lời như thế nào từ lâu, vì để anh không cảm thấy cô là người khó chơi, vì thế cô dùng câu mà cô đã luyện tập không dưới trăm lần trả lời: “Không sao đâu….”

Bởi vì, đó là do cô tự nguyện.

Mạc Dương nghe vậy đứng lên đi đến trước mặt Lâm Phức Phức.

Đầu tiên là anh nhìn từ trên cao xuống sau đó bỗng nhiên cúi người tới gần cô, khoảng cách giữa hai người ngắn lại chỉ còn không phẩy mấy cen ti mét.

Khoảng cách gần như vậy, dường như toàn bộ ân ái mây mưa ngày đó trong nháy mắt xâm lấn đầu óc Lâm Phức Phức, cô làm sao quên được, buổi tối hôm đó anh bước từ cửa sổ tới, đè cô lên góc tường.

“Nếu anh làm thêm lần nữa?” Anh dựa vào càng gần, càng thêm nguy hiểm.

Lâm Phức Phức căng thẳng đến nỗi để tay trước ngực anh, cúi đầu nói: “Cũng được.”

Anh ngẩn ra: “Vì sao? Hửm?”

“Bởi vì,” cô muốn còn không được, “…..kĩ thuật của anh không tồi.”