Chương 6: Ăn cơm với anh

Sau khi Lâm Phức Phức tới câu lạc bộ thì đã nhìn thấy trợ lí của Mạc Dương, Chu Gia Thượng.

Dường như Chu Gia Thượng mập mạp chờ đã lâu, sau khi nhìn thấy Lâm Phức Phức thì vội vàng đón cô lại đây, cười ha ha nói: “Đến rồi à, Mạc gia đã chờ cô được một lúc rồi, tối nay anh ấy còn phải tham gia một hoạt động nữa.”

Đây là một câu lạc bộ tư nhân, sự xa hoa khiêm tốn và riêng tư.

Lâm Phức Phức đi theo sau Chu Gia Thượng, nhìn dáng mập mạp của cậu ấy lại đột nhiên có chút hâm mộ cậu. Trên thế giới này người có thể như hình với bóng với Mạc Dương, chắc là cũng chỉ có một mình Chu Gia Thượng có ngoại hình bình thường này. Trợ lý Chu Gia Thượng này đã rất nhiều lần nhập đoàn quay phim với Mạc Dương, được thơm lây trở thành người nổi tiếng nho nhỏ. Weibo của cậu ấy cũng có đến hơn trăm vạn người theo dõi, thường xuyên lên Hot search vì tin nóng của Mạc Dương.

Vào phòng, Lâm Phức Phức liền nhìn thấy anh.

Cả căn phòng rộng lớn tráng lệ, anh mặc đồ tây càng hấp dẫn sự chú ý của người khác. Người này rõ ràng buổi chiều còn ăn mặc kiểu sinh viên, đến bây giờ lại biến thành người đàn ông thời thượng.

Từ đầu Mạc Dương đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng anh quay đầu lại. Phức Phức theo bản năng cúi đầu xuống.

Trong không gian lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ngồi đi.” Anh nói.

Lâm Phức Phức không dám nhìn anh, lại không nhịn được mà nhìn anh.

Ba tháng không gặp, cảm giác rất không giống với ba tháng trước đây, đại khái là bởi vì bộ điện ảnh mới, làn da bị rám nắng đến ngăm đen, cơ thể cũng rèn luyện thêm rắn chắc, bộ dáng lúc mặc đồ tây còn vô cùng cấm dục.

Trong một khoảng thời gian, hai người không ai nói chuyện, không khí ngột ngạt.

“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.

Lâm Phức Phức gật gật đầu.

Cô thấy bất an, thực ra cô vẫn chưa ăn cơm tối.

Muốn đưa bánh anh đào tự tay làm cho anh nhưng lại không tìm được cớ gì.

Mạc Dương đặt tay lên bàn, không chút để ý gõ lên mặt bàn: “Anh vẫn chưa ăn, ăn với anh một chút.”

“Được.”

Cơm của câu lạc bộ trông rất tinh xảo, chú trọng trang trí, đây là lần đầu tiên Lâm Phức Phức tới kiểu câu lạc bộ như thế này, một lát sau thì cảm giác hồi hộp đã bị cảm giác mới lạ thay thế, cũng không nhịn được mà nhìn mâm đồ ăn nhiều hơn, đặc biệt là điểm tâm ngọt vừa được bưng lên.

Từ sau khi làm điểm tâm ngọt, Lâm Phức Phức sẽ không tự chủ được mà chú ý đồ ngọt trên thị trường hơn, những cái có tạo hình độc đáo, hoặc là khẩu vị mới lạ cô đều muốn học tập.

Cái điểm tâm ngọt trước mắt này cô không biết tên, nhưng cảm giác mỹ diệu khi cho vào trong miệng làm cô không nhịn được thở dài. Theo bản năng cô nghĩ đến bánh nướng anh đào đặt trong hộp kia, hiển nhiên có một loại ‘cảm giác nhục nhã’ vô hình. Bởi vì so với điểm tâm ngọt trước mắt này, cái cô làm không đáng giá được nhắc tới.