Mạc Dương nghe vậy thì nghiêng người sang, nhìn thẳng vào Giang Trạm Hàn chằm chằm.
Giang Trạm Hàn thấp hơn Mạc Dương những một cái đầu, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn anh.
Vành mũ của người này kéo xuống rất thấp, khẩu trang cũng che khuất hầu hết khuôn mặt, nhưng mà cái ánh mắt đó cũng làm cho người ta cảm thấy rất không ‘thân thiện’.
Mạc Dương không đáp, ngược lại ánh mắt nhìn về bó hoa hồng đang ở trên bàn, cười nói: “Người anh em, anh không biết là cô ấy không thích hoa hồng đỏ à?”
Giang Trạm Hàn là một lập trình viên khô khan, xấu hổ đỏ mặt: “À, thật ngại quá, tôi không biết chuyện này.”
Dưới lớp khẩu trang, Mạc Dương cười càng thêm cuồng vọng và khinh thường, anh nói: “Không biết mà dám tùy tiện đi tỏ tình, ai dạy anh?”
Giang Trạm Hàn đỏ mặt không đáp lại được, bối rối và xấu hổ giống như là lúc yêu sớm bị giáo viên bắt được.
Ngược lại Lâm Phức Phức ở bên cạnh nhìn vậy thì thấy áy náy, cô nói đỡ cho Giang Trạm Hàn: “Không sao đâu.”
Chuyện giữa bọn họ đã nói xong rồi, Lâm Phức Phức cũng dứt khoát nói rõ mình sẽ không chấp nhận anh ta, mà Giang Trạm Hàn cũng rất lịch sự tỏ ra mình rất áy náy vì việc làm xung động của mình. Dưới cái nhìn của Lâm Phức Phức thì đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng mà lúc này, vì câu nói này của Lâm Phức Phức mà tâm trạng vui vẻ của Mạc Dương trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Anh nhíu mày, quay ra nhìn Lâm Phức Phức.
Lâm Phức Phức bị anh nhìn thì trong lòng thấy chột dạ, giật giật cổ tay bị anh nắm rồi nói: “Anh, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện, chuyện lớn. Đi theo anh.”
“...Ờ.” Chuyện gì vậy chứ?
Ở ngay trước mặt Giang Trạm Hàn, Mạc Dương đĩnh đạc nắm tay Lâm Phức Phức kéo cô ra khỏi quán cà phê.
Để lại Giang Trạm Hàn với vẻ mặt hoang mang.
Cả người Lâm Phức Phức vẫn còn thấy hơi sững sờ, bị Mạc Dương dọa cho sững sờ. Anh bỗng nhiên xuất hiện, toàn bộ quá trình cô đều không lộn xộn chút nào cả.
Sau khi lên xe, Chu Gia Thượng vừa lên tiếng chào Lâm Phức Phức thì đã bị Mạc Dương gào lên bảo lái xe. Lão Trư tỏ ra rất phiền muộn, đang yên lành quát mình cái gì chứ, mình đáng yêu vô tội như vậy mà.
Trên đường đi, bầu không khí rất trầm thấp.
Đến trước một tiệm hoa, Mạc Dương lại gào lên bảo dừng xe.
Chu Gia Thượng còn chưa dừng xe hẳn thì Mạc Dương đã mở cửa xe ra đi xuống rồi. không bao lâu sau anh quay lại, cầm một bó hoa hướng dương to nhét vào lòng Lâm Phức Phức.
“Nhìn cho rõ, em thích hoa hướng dương, đừng có lơ ma lơ mơ mà tùy tiện nhận hoa hồng mình không thích.”
Lâm Phức Phức phiền muộn ôm lấy bó hoa hướng dương, nhỏ giọng mềm mại nói: “Em biết rồi.”