Chương 47: Em còn nợ anh đền bù đó

Sau khi nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại này của Lâm Phức Phức, Mạc Dương không thể kiềm chế được, sự tức giận của anh biến mất sạch sẽ.

Thật sự là anh không thể giải thích được việc tại sao trên thế giới này lại có người đáng yêu như vậy, làm anh bối rối, khó lòng kìm được.

Chiếc xe tiếp tục chạy.

Rõ ràng khi Lâm Phức Phức nhìn bó hoa hướng dương thì lộ ra nụ cười mỉm, lúc này cô đang giơ ngón tay trỏ đáng yêu ra nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa hướng dương.

Móng tay của cô được chăm sóc rất tỉ mỉ, không sơn móng tay, màu sắc hồng hào tự nhiên làm cho người ta nhìn vào không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Mạc Dương liếʍ liếʍ môi dưới của mình, nói với Lâm Phức Phức bằng giọng điệu miễn cưỡng: “Này, em còn nợ anh đền bù đó, quên rồi à?”

Anh vừa nhắc đến chuyện đó là Lâm Phức Phức lại nhớ lại, cô đỏ mặt trả lời: “Chưa quên.”

Lúc đầu Mạc Dương chỉ nghĩ là hỏi đùa cô một chút thôi, nhưng mà lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán. Trong nháy mắt đó, huyết dịch cả người anh đều sôi trào, không hề nói quá. Nếu không phải bây giờ đang ở trên xe thì thật sự anh có thể bổ nhào vào Lâm Phức Phức như một con sói đói.

Giống như sợ một giây sau cô sẽ đổi ý, Mạc Dương vừa cẩn thận dè dặt vừa hỏi với giọng điệu lấy lòng: “Bây giờ đi đến chỗ của anh được không?”

Chu Gia Thượng ngồi trên ghế lái không nhịn được mà trợn mắt một cái.

Không hổ là Mạc Gia, làm buồn nôn chết người không đền mạng.

Lâm Phức Phức cúi đầu nhìn bó hoa hướng dương trong ngực, nhỏ giọng trả lời: “… Vâng.”

Hôm nay là tiết Xử Thử trong hai mươi tư tiết khí, tức là hết nóng, nắng bức không còn nữa. Nhưng mà rất hiển nhiên là thành phố Phong còn một thời gian nữa mới hết nóng.

Sáu rưỡi tối, mặt trời vẫn treo lơ lửng giữa không trung, không thấy chút dấu hiệu nào của việc thời tiết nắng nóng biến mất.

Chiếc xe chạy vào Thủy Tương Tạ, dừng lại ở nơi được cho là nơi ở của những người nổi tiếng và những người giàu có ở thành phố Phong. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phức Phức đến đây, không khác với những gì mà cô tưởng tượng, ở đây dường như là bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết.

Xuống xe, Lâm Phức Phức ôm bó hoa hướng dương đi theo Mạc Dương vào cổng.

Trước đây lúc còn đi học, trên con đường đi học có một cánh đồng nhỏ trồng hoa hướng dương, mỗi lần Lâm Phức Phức đi qua đó đều sẽ dừng chân lại ngắm nhìn một lát.

Fan hâm mộ của Mạc Dương có tên là hoa hướng dương, vừa hay có vần đồng âm với tên của Mạc Dương, nhưng mà không ai biết, lý do mà Lâm Phức Phức thích hoa hướng dương cũng là vì trong đó có một chữ ‘dương’ đồng âm với một chữ trong tên của Mạc Dương.