Nhưng mà sau đó lại không nhịn được mà đứng dậy, âm thầm trốn sau rèm cửa lén lút nhìn anh.
Chỉ có lúc này, cô mới có thể trắng trợn nhìn anh, không cần tiếp tục trốn tránh.
Thế nhưng không biết vì sao mà nhìn được một lúc trong lòng Lâm Phức Phức bỗng dâng lên một sự bi thương.
Giữa cô và anh, cô chỉ có thể ở chỗ tối, từ xa xa nhìn anh. Cô mong muốn anh có thể biết sự tồn tại của mình, lại sợ hậu quả sau khi anh biết được.
Có đôi khi cô cũng không nhịn được, cố ý bước nhanh vượt qua trước mặt anh, lưng thẳng tắp, bước đi như gió. Đợi đến khi đi đến chỗ ngoặt, cô bỗng như quả bóng xì hơi.
Anh có chú ý đến cô không?
Chắc chắn là không.
Sau đó, ngày tiếp theo Mạc Dương xuất hiện trước mặt Lâm Phức Phức vẫn là thiếu niên tỏa sáng như trước, không hề giống chàng trai yên lặng hút thuốc trong đêm kia. Nhưng mà cụ thể là chỗ nào không giống thì Lâm Phức Phức lại không nói ra được.
Đại khái là khói thuốc không hiểu được bóng tối của màn đêm.
Lâm Cương Cương hít một hơi thuốc rồi dập tắt điếu thuốc mới hút được một phần ba trên tay xuống.
“Về rồi à?” Lâm Cương Cương vỗ vỗ tay vị trí bên cạnh mình trên bậc thang rồi nói: “Lại đây ngồi một lát.”
Thế là mười giờ tối, hai anh em ngồi trên bậc thang nhà mình, nhìn vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời kia.
“Đi đâu về?” Lâm Cương Cương cười hỏi.
Lâm Phức Phức chột dạ nói đi ăn cơm.
“Buổi tối chưa ăn no à?”
“Vâng.”
“Cẩn thận mập chết bây giờ.”
“Không phải là anh nói em gầy như que diêm à?”
“Ờ, nói đùa thế mà em cũng tin à?”
“Chúng ta cắt đứt quan hệ anh em đi.”
Lâm Cương Cương cười cười, quay đầu đút một điếu thuốc vào miệng mình, nhưng mà sợ Lâm Phức Phức không thích mùi thuốc nên anh ấy không châm lửa.
Lâm Phức Phức thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nói: “Không phải là anh nói có việc mà?”
Lâm Cương Cương lấy điếu thuốc xuống, nghiêm túc nói: “Thẩm Mộng Chi có thai rồi.”
“Vâng.”
“Không ngạc nhiên à?”
Lâm Phức Phức trừng mắt nhìn Lâm Cương Cương.
Lâm Cương Cương có chút lúng túng ho một tiếng rồi nói: “Anh thấy hơi ngạc nhiên.”
Lần này trông mắt Lâm Phức Phức thật sự có chút ngạc nhiên, cô híp híp mắt, ánh mắt nhìn Lâm Cương Cương có chút khinh bỉ: “Anh, anh nói câu này làm cho em cảm thấy anh có chút khốn nạn đó, à không, là rất khốn nạn!”
Lâm Cương Cương không biết làm sao, đưa tay sờ sờ lên tóc Lâm Phức Phức, nói: “Em là trẻ con thì biết cái gì?”
“Em không phải là trẻ con nữa. Hơn nữa em biết, nếu như anh không muốn chịu trách nhiệm thì đừng trêu chọc người ta. Bây giờ làm người ta to bụng mà anh lại nói là ngạc nhiên, anh đã làm gì rồi? Anh như thế là điển hình của đồ đàn ông tồi đó!”