Chương 33: Loại Giày Rách Như Cô Ta!

Ở cửa nhà hàng.

"Viễn Tiêu... Anh chờ em với!"

Lục Viễn Tiêu bước nhanh về trước, Tô Liên Nhi ở phía sau bước nhanh tới, vẫn luôn gọi theo, nhưng hắn chưa từng quay đầu lại.

Tô Liên Nhi cắn môi đỏ mọng, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh, cô cong chân lên.

"Ôi."

Lúc này bước chân Lục Viễn Tiêu mới dừng lại, quay đầu thì thấy Tô Liên Nhi ngã ở ven đường, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Khuôn mặt căng thẳng của Lục Viễn Tiêu, lúc này mới hiện lên một tia không đành lòng, đi tới ôm cô lên.

"Viễn Tiêu." Tô Liên Nhi nhanh chóng chớp lấy cơ hội quấn lấy cánh tay Lục Viễn Tiêu, giọng nói ủy khuất: "Anh sao vậy, đang giận em sao?"

Cơ thể Lục Viễn Tiêu ngây ra, cúi đầu nhìn Tô Liên Nhi, rốt cục mở miệng: "Em có phải là biết Tô Du Du ở chỗ này, cho nên mới để cho anh tới đây? "

Hôm nay lúc đầu bọn họ bàn xong là đi một câu lạc tư nhân, là Tô Liên Nhi bỗng nhiên đề nghị đổi tới nhà hàng này.

Loại nhà hàng này, từ trước đến nay chỉ có đàn ông thích, hắn còn lại là Tô Liên Nhi sao lại nghĩ tới, nhưng sau thấy Tô Du Du, hắn mới hiểu được.

Đáy mắt Tô Liên Nhi hiện lên hốt hoảng.

Hôm nay thật là cô cố ý, sau khi bà bà của Tô Du Du ngừng tiền thuốc, cô liền cử người theo dõi Tô Du Du, Tô Du Du vừa vào đến nhà hàng, cô chờ không kịp mà dẫn mọi người tới đây.

Cô chính là muốn để Viễn Tiêu tận mắt thấy, Tô Du Du có bao nhiêu đê tiện!

Nhưng cô không nghĩ tới, Lục Viễn Tiêu lại nhìn ra.

Sau khi cô hốt hoảng, rất nhanh thì nắm tay áo Lục Viễn Tiêu lại, nước mắt mông lung, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Viễn Tiêu, anh sẽ không trách em chứ? Em chỉ vô tình nghe được chị muốn đến nhà hàng này làm việc, ta sợ trong lòng anh còn có chị, em không muốn anh lại bị chị lừa gạt, cho nên em mới..."

Vừa nói nước mắt cô vừa không ngừng rơi xuống.

Đều nói nước mắt phụ nữ là vũ khí tốt nhất. Quả nhiên, Lục Viễn Tiêu thấy Tô Liên Nhi khóc thành như vậy, cũng không nỡ trách móc gì nhiều hơn.

Hắn thở dài, lau nước mắt của cô: "Anh đã sớm biết bộ mặt thật của cô ta rồi, em cần gì phải làm điều thừa này? "

Tô Liên Nhi quyệt miệng, dáng vẻ tội nghiệp: "Nhưng... nhưng hôm nay em thấy anh nhìn chị, dáng vẻ còn giống như là chưa bỏ xuống được... Đặc biệt là bây giờ chị càng ngày càng đẹp..."

Trong đầu Lục Viễn Tiêu lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo quật cường của Tô Du Du, giống như là một đóa hoa mai cao ngạo mỹ lệ.

Nhưng chẳng qua chỉ là thất thần trong chốc lát, rất nhanh hắn lắc đầu: "Sao có thể, loại phụ nữ coi trọng đồng tiền này, xinh đẹp hơn nữa cũng đi bán thân, anh nhìn liền thấy ghê tởm. "

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, được rồi, em đang bị trật chân anh cơng em về."

Lục Viễn Tiêu đưa Tô Liên Nhi đến nhà, liền vội vàng rời đi.

Tô Liên Nhi đứng ở cửa, nhìn xe của hắn rời đi, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng mới đi vào cửa.

"Liên Nhi?" Tô Hải Sơn vừa nhìn thấy Tô Liên Nhi, nhanh chóng đi qua: "Không phải con nói hôm nay con đi tìm Tô Du Du sao? Thế nào rồi, Trì thiếu có ra tay giúp nó hay không?"

"Giúp?" Tô Liên Nhi cười lạnh một tiếng: "Sao có thể, cô ta đến nơi chẳng ra gì làm việc, chính là vì tiền thuốc."

"Sao lại thế?" Đáy mắt Tô Hải Sơn thất vọng: "Nói như vậy, nó không thân với Trì thiếu như chúng ta nghĩ sao."

"Đó là đương nhiên!" Giọng nói Tô Liên Nhi thanh sắc nhọn: "Con đã nói rồi, loại giày rách như cô ta, sao Trì thiếu lại có thể nhìn trúng được!"

"Haizz, thật sự là nuôi không nó nhiều năm như vậy." Tô Hải Sơn lắc đầu rời đi.

Tô Liên Nhi cắn thật chặc môi, khóe miệng cười nhạt.

Không sai.

Nếu Tô Du Du không phải là người của Trì thiếu, vậy thì cô cũng không cần phải kiêng kỵ nữa rồi.

Cô vẫn chưa quên, vẻ mặt thất hồn lạc phách hôm nay của Lục Viễn Tiêu khi thấy Tô Du Du.

Xem ra, cô phải hạ thủ ngoan độc rồi!

Cô lấy điện thoại ra, rất nhanh bấm một dãy số.

"Alo, là tôi." Cô lạnh lùng mở miệng: "Việc ba năm trước đây cô làm rất tốt, lần này, cô giúp tôi lần nữa, tôi cho cô tiền gấp mười lần ba năm trước!"