Chương 37: Nam nữ thụ thụ bất thân

“Nếu mọi người nhát gan lại sợ chết, xem ra chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, nhớ kỹ, lớp một Linh Giả, bởi vì các ngươi, mà bị kéo chân sau.” Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc đứng ở mảnh đất an toàn, xoay người nhìn lại mọi người, giọng điệu lạnh băng, tràn đầy trào phúng.

Rõ ràng tứ chi kiện toàn (hai tay hai chân đầy đủ), người mang linh lực, lại một đám co vòi, ngay cả một đám rắn độc không có linh lực cũng không dám gϊếŧ, luôn miệng nói Tiểu Huyền Ngọc và Tư Đồ Kiệt kéo chân sau lớp một Linh Giả, kết quả là, bọn họ lại ngay cả một tiểu hài tử đều không bằng, thật là buồn cười.

“Nữ nhân ngươi này, như thế nào ác độc như thế, thế nhưng thấy chết mà không cứu!” Một người lớp một Linh Giả oán giận nói, oán hận trừng mắt nhìn Nam Cung Ly ngoài bầy rắn.

Nam Cung Ly không chút khách khí mà cười phá lên: “Không tự cứu, lại mưu toan người khác tới cứu, các ngươi, có khác gì phế vật đâu? Còn nữa, chết sống của các ngươi, lại có liên quan gì đến bổn tiểu thư?”

Lạnh lùng mà ném xuống một câu, Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc, xoay người lập tức rời đi.

Tuy là y giả, nhưng trong xương cốt nàng không phải hạng người thiện lương, ở trong mắt nàng, chỉ có hai loại người, nên cứu và không nên cứu, bọn họ, đơn giản là người sau.

“Nhị tỷ, hiện tại chúng ta đi chỗ nào?” Tiểu Huyền Ngọc chớp mắt to đen bóng, hỏi.

“Tìm Ma Lang, rút nanh sói, sợ sao?”

“Không sợ, Ngọc Nhi là nam tử hán, phải bảo vệ nhị tỷ.” Tiểu Huyền Ngọc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo không hề sợ hãi, mắt đen tràn đầy vẻ kiên định.

“Đúng vậy, Ngọc Nhi là nam tử hán, Ngọc Nhi giỏi nhất!” Nam Cung Ly mỉm cười, thưởng thức trong lòng đối với tiểu gia hỏa lại đề cao một phần.

Nắm Tiểu Huyền Ngọc, một đường đi về phía bên trái, nếu nhớ không lầm, bên kia hẳn là nơi lớp hai Linh Giả đi, rốt cuộc ở trước khi trời tối Nam Cung Ly và Tiểu Huyền Ngọc đến chỗ bọn họ hạ trại.

“Ơ, đây không phải người lớp một sao?”

“Là quan môn đệ tử của Đan lão, hai người đều là người Nam Cung phủ.”

“Nghe nói tiểu thí hài kia mới năm tuổi đã là Linh Giả cấp hai.”

Nhìn thấy hai người Nam Cung Ly đến, mọi người lớp hai hô nhỏ, một đám sôi nổi nghị luận lên.

Bởi vì không phải người lớp bọn họ, hơn nữa Nam Cung Ly được Đan lão coi trọng, mọi người lớp hai Linh Giả cũng không có khó xử bọn họ.

Ngày hôm sau, cũng là ngày thứ sáu huấn luyện tân sinh, Nam Cung Ly theo mọi người lớp hai tiếp tục đi trước.

“Ơ, mọi người mau xem, đây là phân Ma Lang.” Thiếu niên nhẹ than một tiếng, sau đó kinh hô một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người lại đây.

“Còn có nơi này và nơi này, không xong, không phải là gần đây có một sào huyệt Ma Lang chứ, nghe nói chúng nó thích rải phân ở gần sào huyệt của mình, để đánh dấu lãnh địa sở hữu.”

“Ma Lang là động vật quần cư, nếu gặp phải ba năm con còn dễ nói, cũng đừng làm cho chúng ta đυ.ng phải một đám, nếu vậy không phải săn bắt Ma Lang, mà là bị lang ăn.”

“Hẳn là vận khí không kém như vậy đi, đi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước nhìn xem.”

Mọi người tâm hoài may mắn, tiếp tục đi về phía trước, Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc đi ở cuối cùng đội ngũ, ánh mắt tùy thời chú ý hướng đi chung quanh, phân trên mặt đất càng ngày càng nhiều, còn để lại không ít dấu chân lớn lớn bé bé, làm nàng càng thêm khẩn trương lên, tràn ngập các loại không kiên định đối với con đường phía trước, nếu một mình nàng còn tốt, hiện giờ bên cạnh còn nhiều thêm một Tiểu Huyền Ngọc, trong lòng cũng nhiều một chút cố kỵ.

“Nha đầu, không phải ngươi vẫn luôn tò mò đối với phương pháp nguyên liệu luyện chế Tủy Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sao, chỉ cần tìm được hang ổ của Ma Lang, thì có khả năng lấy được Dạ Quang thảo - chủ dược luyện chế Tủy Tϊиɧ ɖϊ©h͙.” Ngay ở lúc Nam Cung Ly do dự có muốn tiếp tục về phía trước hay không, trong đầu đột nhiên truyền ra một âm thanh, đúng là linh hồn thể Cung Vu trong Thông Thiên Tháp.

“Ngươi là nói, có thể tìm được Dạ Quang thảo ở hang ổ Ma Lang?” Trong lòng Nam Cung Ly vui vẻ, mắt ướt trong sạch bộc phát ra nóng rực, lần này tầng một Thông Thiên Tháp mở ra, còn có một phương thuốc cực có phân lượng, đó là Tủy Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực phẩm.

Nghe nói Tủy Tϊиɧ ɖϊ©h͙ này có tác dụng tẩy gân phạt cốt, không chỉ có thể khơi thông gân cốt, mà còn bài trừ tạp chất trong cơ thể, lại còn có có thể đề cao cấp bậc Linh Giả, mặc kệ là đối với Linh Giả hay là đối với người kinh mạch toàn thân tắc nghẽn như tiểu vương gia, đều là có hiệu quả kỳ diệu.



Chỉ tiếc Dạ Quang thảo ở trong bảng xếp hạng thảo dược cũng thuộc về thảo dược cực kỳ hiếm thấy, trình độ trân quý khan hiếm ngang bằng với thảo dược cấp năm trên đại lục, đừng nói lấy năng lực trước mắt của nàng còn không cách nào luyện chế, cho dù là có thể luyện chế, cũng không có nhiều tài lực tiêu hao như vậy, rốt cuộc Dạ Quang thảo trân quý, mà nàng cũng không có khả năng một lần là có thể luyện chế thành công.

Nếu có thể luyện chế ra Tủy Tϊиɧ ɖϊ©h͙, như vậy thương thế ở chân của tiểu vương gia, không cần chờ đến khi mở ra tầng hai Thông Thiên Tháp đều có thể trị hết.

“Chờ lát nữa cẩn thận một chút, nếu gặp nguy hiểm, nhị tỷ làm ngươi chạy ngươi lập tức chạy.” Nam Cung Ly lại một lần nữa dặn dò Nam Cung Huyền Ngọc.

Tiểu Huyền Ngọc ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng lại quyết định chủ ý tuyệt không bỏ xuống nhị tỷ tự mình trốn, hắn là tiểu nam tử hán, mới không làm người nhát gan.

“Nơi này có cái huyệt động, bên cạnh còn có phân lang, là hang ổ của Ma Lang không sai.” Lại là một tiếng kinh hô, ở dưới một loạt hắc thạch chót vót, thiếu niên phát hiện huyệt động bí ẩn.

“Vào vẫn là không vào?”

“Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì, không tìm được Ma Lang, mọi người ai cũng đừng nghĩ hoàn thành nhiệm vụ.”

Mọi người còn đang do dự, Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc bước vào trong hang ổ Ma Lang đầu tiên, chúng thiếu niên lớp hai nhìn mà mặt đỏ không thôi.

Một nữ nhân và một tiểu hài nhi đều không sợ, bọn họ còn sợ cái rắm, có Nam Cung Ly xung phong, những người khác cũng thực nhanh tiến vào.

Trong động âm u ẩm ướt, ập vào trước mặt là mùi đất tanh, Nam Cung Ly nắm chặt tay của Tiểu Huyền Ngọc, nện bước cực nhanh, tầm mắt đảo qua, bay thẳng đến trong động.

“Mẹ nó, nữ nhân này, có cần nhanh như vậy hay không, thật đúng là không sợ chết.”

“Đen như mực, ai biết bên trong có cái gì, chúng ta đi theo ở xa xa phía sau là được, có chuyện gì, cũng là nàng xui xẻo.”

“Ha ha, cái chủ ý này không tồi.”

Vì thế ở dưới tình huống một phương cố tình, một phương cố ý, khoảng cách giữa Nam Cung Ly và mọi người lớp hai Linh Giả càng kéo càng xa.

Chỗ cửa động tương đối ẩm ướt, càng đi, càng khô ráo, chỉ là ánh sáng vẫn ám trầm như cũ, miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường phía trước.

“Nhị tỷ, người xem, bên kia có ánh sáng.” Tiểu Huyền Ngọc hô nhỏ, ánh mắt trừng to, tò mò mà nhìn chằm chằm ánh sáng lay động từ một bụi cỏ phía trước kia, ánh sáng màu tím lóe lên điểm điểm trắng bạc, có vẻ vô cùng bắt mắt, tràn ngập thần bí mà cao quý.

Ánh mắt Nam Cung Ly bỗng nhiên sáng ngời, trái tim nhỏ ‘thình thịch thình thịch’ đập nhanh, nhảy nhót đến hận không thể lên tiếng hô to.

“Là Dạ Quang thảo, mau, giúp nhị tỷ đem rút những thảo dược đó lên.” Nam Cung Ly nói, đã gấp không chờ nổi mà lôi kéo Tiểu Huyền Ngọc chạy vội qua đi.

Nên nói nàng vận khí tốt hay là vận khí không tốt đây, tùy tiện vào một cái hang ổ Ma Lang, thế nhưng làm nàng lập tức tìm được một mảnh Dạ Quang thảo lớn như vậy.

Trước khi mọi người lớp hai Linh Giả đuổi ở tới, rốt cuộc Nam Cung Ly thu một cây Dạ Quang thảo cuối cùng vào trong Thông Thiên Tháp.

“Hai người các ngươi ngồi xổm ở bên kia làm cái gì, chẳng lẽ là phát hiện bảo bối gì?” Một người hồ nghi nói.

“Nhị tỷ, Ngọc Nhi xú xú kéo (đi ngoài) xong rồi, gia gia nói nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm vị đại ca ca này lau mông đi.” Giọng nói non nớt trẻ con của Tiểu Huyền Ngọc vang lên, thiếu niên hỏi chuyện kia cả người tức khắc không tốt, mặt khác một đám người ăn ý mà xoay người sang chỗ khác, theo bản năng mà bịt kín mũi.

“Ha ha, các ngươi tự tiện.” Thiếu niên chạy trối chết.

Nam Cung Ly buồn cười mà xoa xoa đầu Tiểu Huyền Ngọc, người này, càng ngày càng cơ trí.

“Ngao ô……” Bỗng nhiên một tiếng sói tru vang lên, cắt qua không khí, truyền tiến trong tai mọi người ở đây.

“Ngao ô, ngao ô!” Một tiếng lại một tiếng vang lên, hết đợt này đến đợt khác, nghe âm thanh càng ngày càng gần.



“Không tốt, Ma Lang đã trở lại, số lượng chỉ sợ không ít, đi mau, chạy nhanh rời khỏi nơi này.” Mọi người kinh hãi, nôn nóng mà bỏ chạy tới bên ngoài huyệt động.

“Làm sao vậy, như thế nào không đi nữa?”

“Mau, phía trước còn ngừng làm gì?”

Mọi người nôn nóng mà thúc giục nói, một đám vô cùng lo lắng, hiện tại nếu không chạy nhanh ra ngoài, chờ lát nữa những con sói đó trở về, bọn họ chỉ có phần bị cắn xé.

“Chặn, bị ngăn chặn!” Thiếu niên nơm nớp lo sợ, âm thanh run lên, ánh mắt sợ hãi mà nhìn chằm chằm hai con Ma Lang uy phong lẫm lẫm chặn ở cửa động.

“Ngao ô……” Một tiếng sói tru cao vυ"t, một con thủ lĩnh Ma Lang cao bằng một người, hai mắt âm u, nện bước ưu nhã đi tới trong động.

Mọi người kinh hãi, nếu nói gặp phải bầy sói đủ để làm bọn hắn khủng hoảng hoảng sợ, như vậy con Ma Lang cấp năm này xuất hiện, làm bọn hắn hoàn toàn lâm vào bên trong tuyệt vọng……

Cấp năm, cao nhất bên trong bọn họ cũng chỉ là Linh Giả cấp ba, con Ma Lang này xa xa cao hơn hai cấp bậc, càng đừng nói phía sau nó còn vây lên bầy sói.

“Không phải nói Lang Nha sơn đều là một ít ma thú cấp thấp sao, như thế nào chạy ra một con cấp năm?” Cấp năm còn chưa tính, còn một đám sói nhiều như tổ ong, đây là ý định muốn bọn họ bị lang ăn thịt chết à.

Nam Cung Ly vốn là ở chỗ sâu nhất huyệt động, những người vốn chạy ở đằng trước đó, một đám lui trở về.

“Ngao ô……” Một tiếng kêu dài, giống như kèn khai chiến, mấy chục con Ma Lang cùng nhào lên, miệng há lớn, nanh sói sắc bén hung hăng táp tới chúng thiếu niên thiếu nữ, gấp không chờ nổi mà muốn đưa thịt người bọn chúng thèm nhỏ dãi đã lâu ăn đến trong miệng.

Con Ma Lang cấp năm kia thì bước tới gần chỗ Nam Cung Ly, con ngươi âm u chớp động thị huyết, trong mắt giống như tràn ngập miệt thị.

Mọi người một bên ứng phó Ma Lang khác, một bên lưu ý tình huống bên Nam Cung Ly, Lang Vương cấp năm đó, ai đυ.ng phải người đó xui xẻo, nhưng mà giống như con Lang Vương cấp năm kia chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này, mọi người vừa may mắn không phải mình, vừa nóng lòng thoát khỏi tình trạng hiện giờ.

“Nhị tỷ!” Tiểu Huyền Ngọc nhíu mày, lo lắng nhìn Lang Vương đối diện.

“Đừng tới đây.” Nam Cung Ly cảnh cáo nói, chủy thủ nắm ở lòng bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Lang Vương, theo mỗi một bước Lang Vương đi lên phía trước, uy áp khí thế bức người kia lập tức mãnh liệt thêm một phần, cấp bậc, đây chính là chênh lệch cấp bậc.

“A……” Mọi người đại kinh thất sắc, nhịn không được thét chói tai ra tiếng, lại thấy Lang Vương cấp năm thả người nhảy lên, đánh tới Nam Cung Ly.

Uy áp bức nhân đánh úp lại, hai chân Nam Cung Ly nhũn ra, thân thể bị bắt định tại chỗ không thể động đậy, trơ mắt nhìn cái miệng Lang Vương há lớn cách mình càng ngày càng gần, giống như ngửi được hương vị tử vong.

Giờ khắc này, nàng thật sâu nhận thức được mình nhỏ yếu, trước mặt tử vong, nàng thế nhưng ngay cả một chút sức lực phản kháng đều không có, vô tận lạnh lẽo từ lòng bàn chân trào dâng lên, nháy mắt lan tràn toàn thân, hận không thể bao phủ toàn bộ nàng.

Mọi người theo bản năng nhắm mắt, không đành lòng thấy một màn kế tiếp.

“Súc sinh lớn mật!” Ngay ở khi mọi người cho rằng Nam Cung Ly sẽ bị Lang Vương cắn đứt cổ, không khí run lên, một tiếng quát lạnh băng đến tận xương vang lên, sau đó vòng eo Nam Cung Ly căng thẳng, bị một cánh tay cứng như sắt cuốn vào ôm ấp ấm áp rộng mở nào đó, chóp mũi bay tới hương thơm thanh lãnh như có như không.

Hắc y nam tử đeo mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt và môi băng mỏng, hai mắt híp lại, đại chưởng vung lên, cả người con Lang Vương cấp năm kia bay ngược ra ngoài.

‘Ầm’ một tiếng, quăng ngã ở phía trên vách động, truyền đến tiếp xương cốt đứt gãy.

Mọi người hút khí, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm trước mắt vị nam tử đột nhiên xuất hiện này, cặp con ngươi yêu dị kia ở dưới ánh sáng u ám trở nên vô cùng rực rỡ, hút hồn đoạt phách, cả người phát ra lệ khí băng hàn, nồng đậm đến giống như muốn nhỏ ra nước.

Nam tử cứ như vậy lạnh lùng quét nhìn bốn phía, đáy mắt lóe lên tia sáng, khóe môi băng mỏng dương lên một nụ cười tà nịnh, cả người lộ ra cuồng ngạo không kềm chế được.

Tĩnh thân mà đứng, vô hình trung uy áp khí thế làm cho người có ta cảm thấy hoảng sợ, ngưỡng mộ giống như núi cao, làm người không thở nổi, áp suất trong huyệt động cũng rõ ràng rơi xuống không ít.