Chương 36: Rèn luyện đầu tiên trong đời

Núi sâu ngoài thành Đông Khải, Lang Nha sơn, không thể so với những nơi hiểm yếu trên đại lục, nơi này phần lớn đều là một ít ma thú cấp bậc thấp, trong đó nổi danh nhất là Ma Lang, không ít lính đánh thuê săn bắt Ma Lang, đạt được nanh sói, sau đó bán được giá cao, bởi vậy nơi này mới bị gọi là Lang Nha sơn. (nanh sói Hán Việt là lang nha, tên địa danh mình sẽ để Hán Việt cho sát bản gốc nhé)

Tuy không coi là hiểm cảnh, nhưng rốt cuộc rừng sâu núi lớn, đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít nguy hiểm không biết trước được, bởi vậy ở trước khi xuất phát, đạo sư học viện luôn mãi dặn dò, phải cẩn thận nhiều hơn nữa.

21 lớp, phân biệt xuất phát, mỗi lớp đều an bài hai gã đạo sư âm thầm phụ trách an toàn, mà nhiệm vụ lần này của bọn họ, không thể nghi ngờ là săn bắt nanh sói hoặc là đồ vật càng có giá trị.

Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc đi ở bên trong đám người, vừa tiến vào cánh rừng, chung quanh nháy mắt tối sầm xuống, mọi người hoan hô, một đám mới lạ lại kích động, rất có một loại hưng phấn thả hổ về rừng và nóng lòng muốn thử.

Ánh mắt Nam Cung Ly thường thường đảo qua lùm cây ven đường, đừng nhìn mặt ngoài nàng không chút gợn sóng, kỳ thật hưng phấn hơn bất luận kẻ nào, núi sâu có không chỉ là ma thú, còn có thảo dược nàng muốn nhất.

Đi vào đại lục này lâu như vậy, nàng đã nhớ tin tức về thảo dược trên《 Đan Độc Điển 》không sai biệt lắm, hiện tại, đúng là lúc kiểm nghiệm trí nhớ của nàng.

“Nhị tỷ đang tìm cái gì?” Tiểu Huyền Ngọc tò mò mà nhìn nhị tỷ nhà mình, từ lúc tiến vào cánh rừng đôi mắt nàng đã không ngừng qua, vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, gậy trúc trong tay không ngừng vén mở lùm cây, giống như đang tìm kiếm bảo bối.

Tiếng kinh hô này của Tiểu Huyền Ngọc nháy mắt đưa tới sự chú ý của mọi người lớp một Linh Giả, trên thực tế Tiểu Huyền Ngọc vừa lúc hỏi ra tiếng lòng của bọn họ, bởi vì thân phận của Nam Cung Ly đặc thù, trong lòng mọi người đều coi nàng như tồn tại đặc biệt, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý.

Sớm đã có người hoài nghi nàng đang tìm bảo bối gì, lúc này nghe Nam Cung Huyền Ngọc hỏi, một đám không khỏi dựng lỗ tai lên.

“Tìm ăn!” Nam Cung Ly không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực chung quanh ném lại đây, không chút nghĩ ngợi mà đáp.

“A?” Tiểu Huyền Ngọc kinh hô, tìm ăn?

Khóe miệng những người khác vừa kéo, phòng bị trong lòng khoảnh khắc tiêu tán, ánh mắt không ít người lộ ra khinh thường châm chọc.

“Nam Cung đồng học, ngươi phải nhớ kỹ, lần này chúng ta là mang theo nhiệm vụ tới, cũng không phải là vì tìm ăn mà tới.” Mặc bào thiếu niên nhíu mày, thân là lớp trưởng lớp một Linh Giả, không thể không nhắc nhở nói.

Dứt lời, chung quanh cười vang một hồi.

Bọn họ là tới làm nhiệm vụ được không, nữ nhân này, chẳng lẽ còn coi lần này làm như dạo chơi ngoại thành, quả thực quá buồn cười.

“Các ngươi gặp gỡ Ma Lang sao, hay là nói, đã thu được nanh sói?” Nam Cung Ly không mặn không nhạt mà hỏi trở về?

Thiếu niên ngẩn ra, theo bản năng mà lắc đầu, không phải bọn họ mới tiến vào sao.

“Một khi đã như vậy, các ngươi lại có tư cách gì cười nhạo ta, có bản lĩnh, trước săn được Ma Lang lại nói, còn ở giữa này ta làm gì, giống như là tự do của ta đi.” Nam Cung Ly nói, cúi người nhặt lên một đám nấm vừa phát hiện.

Khôi hài, những người này, thật đúng là quá ngây thơ, Lang Nha sơn lớn như vậy, không biết khi nào mới có thể gặp gỡ Ma Lang, chẳng lẽ này trong lúc đó muốn vẫn luôn đói bụng?

“Chưa thấy qua nữ nhân gàn bướng hồ đồ giống như ngươi, tùy tiện ngươi làm như thế nào, nhưng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không cần kéo chân sau lớp một Linh Giả chúng ta.” Mặc bào lớp trưởng tức giận đến gò má đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Ly, vung tay áo, dẫn mọi người lớp một tiếp tục đi về phía trước.

Nam Cung Ly không sao cả mà đi theo phía sau đội ngũ, trong lúc đó thật đúng là làm nàng tìm được rồi vài loại thảo dược, chỉ là cấp bậc không tính cao, số năm cũng không lâu.

Tiểu Huyền Ngọc miệng há lơn, kinh ngạc mà trừng mắt nhìn thảo dược tự động biến mất trong tay Nam Cung Ly, mắt đen trong sáng tràn đầy vẻ tò mò.

Nhị, nhị tỷ nàng, có không gian?

“Xuỵt, đây là bí mật giữa chúng ta, ai cũng không thể nói cho.” Nam Cung Ly nhẹ thở dài, Tiểu Huyền Ngọc liên tục gật đầu, mặt đầy sùng bái.

Không ngừng lên đường, mọi người vừa mệt vừa khát, tới một bên cạnh một sơn tuyền, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi.

Nam Cung Ly lấy ra một cái ấm thuốc toàn thân đen như mực không chút chớp mắt từ trong Thông Thiên Tháp, rửa sạch sẽ, thêm nước, chờ trở lại bên đại thụ, Tiểu Huyền Ngọc đã nhặt không ít củi đốt.



Bên kia mọi người gặm lương khô, miễn cưỡng lấp đầy bụng, bên này, Nam Cung Ly và Tiểu Huyền Ngọc nhóm lửa, trong ấm sành nấu canh nấm thơm ngào ngạt, mùi hương bốn phía, làm một đám người thèm đến nước miếng tràn lan.

“Chờ lát nữa ta cũng muốn giúp nhị tỷ nhặt nấm.” Tiểu Huyền Ngọc vừa uống canh, vừa thỏa mãn mà nói, nhìn những ánh mắt hâm mộ ghen ghét chung quanh đó, trong lòng vô cùng sùng bái đối với nhị tỷ nhà mình.

“Có cái gì ngon đâu, còn không phải là một nồi canh nấm à, bổn thiếu gia căn bản là khinh thường ăn loại đồ ăn đơn sơ này.” Mặc bào lớp trưởng hừ lạnh, không để bụng.

“Thật đúng là coi mình đang ra ngoại thành dạo chơi, ta ngược lại muốn nhìn xem chờ lát nữa gặp Ma Lang, bọn họ đối phó như thế nào?”

……

Mọi người rất là khinh thường, có thể tiến vào học viện Đông Khải, chẳng những thiên phú thật tốt, bối cảnh cũng là một người cường đại hơn một người, thứ tốt ăn qua tự nhiên không ít, đương nhiên chướng mắt canh nấm đơn sơ này của bọn họ.

Bữa tối, mọi người gặm lương khô, Nam Cung Ly, Tiểu Huyền Ngọc tiếp tục uống canh nấm.

Ngày hôm sau, mọi người ăn lương khô, đám người Nam Cung Ly ăn canh nấm.

Thẳng đến ngày thứ tư, lớp một Linh Giả đã thâm nhập đến chỗ sâu trong Lang Nha sơn, chim bay, gà rừng, thỏ hoang, thỉnh thoảng lóe qua ở trước mắt, Nam Cung Ly ra tay cực nhanh, chủy nhận bay ra, vừa lúc giải quyết một con gà rừng trong bụi cây.

Tiểu Huyền Ngọc nhìn chằm chằm đến hai mắt sáng lên, Nam Cung Ly lắc đầu, tiểu tử này, như thế nào có hướng phát triển thành đồ tham ăn.

Món gà hầm nấm của Trung Quốc, mùi hương tràn ngập, làm mọi người phải ngoái đầu nhìn, Tiểu Huyền Ngọc ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, thỉnh thoảng lại tạp miệng một cái, vẻ mặt say mê hạnh phúc.

Trong lòng mọi người lớp một Linh Giả áp chế mãnh liệt, lại vẫn ức chế không được bị hấp dẫn, từng đôi mắt lộ liễu nhìn chăm chú vào bên chỗ Tiểu Huyền Ngọc.

Một ngày có thể chịu đựng, nhưng liên tục ăn lương khô bốn ngày, lại ngửi được mùi hương dụ người này, rốt cuộc mọi người khắc chế không được, một đám mãnh liệt nuốt nước miếng, cảm thấy có thể nuốt một con trâu.

“Nhị tỷ, còn có thật nhiều nha.” Tiểu Huyền Ngọc ăn no căng, vừa vuốt cái bụng, vừa nghịch ngợm chớp chớp mắt, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía mọi người.

“Ăn không vô thì đổ đi, buổi tối lại làm ăn ngon cho ngươi.” Nam Cung Ly buồn cười mà nói phụ họa, rõ ràng nghe được tiếng hút khí bên cạnh.

Mọi người trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn Nam Cung Huyền Ngọc đổ đi nửa nồi canh thịt, chỉ cảm thấy tâm đang nhỏ máu.

Một đêm qua đi, ngày thứ năm, mọi người tiếp tục đi tới bên trong núi sâu, Nam Cung Ly, Tiểu Huyền Ngọc liên tục ăn ngon uống tốt mấy ngày, tinh thần no đủ, trạng thái thật tốt, ngược lại trạng thái của những người khác một ngày kém hơn một ngày.

Nam Cung Ly ném tất cả những thứ lấy được vào trong Thông Thiên Tháp, tay cầm chủy thủ, Tiểu Huyền Ngọc thấy cũng học theo, cũng cầm chủy thủ ở trong tay.

“Nhị tỷ, có phải có phát hiện gì hay không?” Tiểu Huyền Ngọc tò mò hỏi, ánh mắt nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện cái gì.

“Quá an tĩnh, không bình thường, cẩn thận một chút, chờ lát nữa đừng rời khỏi bên người ta.” Nam Cung Ly nói đúng sự thật, mày nhíu lại, tùy thời chú ý tình huống chung quanh.

Liên tục mấy ngày không phát hiện bất luận tình huống khác thường nào, mọi người lớp một Linh Giả sớm đã thả lỏng cảnh giác, lúc này thấy Nam Cung Ly, Tiểu Huyền Ngọc như thế, trong lòng một đám không khỏi cười lạnh.

“Mọi người đề phòng, có cái gì đó đang tới gần.” Con ngươi Nam Cung Ly bỗng nhiên co rụt lại, quát.

Mọi người vốn là đã rất khinh thường, lúc này bị nàng dọa, không ít người thực không khách khí mà cười nhạo ra tiếng, thậm chí còn châm chọc tại chỗ, nữ nhân này, đầu óc có vấn đề đi, chung quanh một chút âm thanh đều không có, chỗ nào có đồ vật tới gần?

Mọi người vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó như cũ, căn bản không đặt lời cảnh cáo của nàng ở trong mắt.

Thực mau, chung quanh truyền đến âm thanh ‘xoạt xoạt’, cỏ cây đong đưa, một con lại một con rắn độc màu sắc sặc sỡ xông ra.



“A, rắn, là rắn!” Một người thiếu nữ kinh hô, đầy mặt khủng hoảng hoảng sợ.

“Đáng chết, như thế nào tới nhiều như vậy, mau, mau lấy vũ khí ra.” Thiếu niên lớp trưởng cũng hiển nhiên phát hiện tình thế nghiêm trọng không xong phía trước, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trong tay tế ra trường kiếm, bước chân lại từng bước một thối lui về sau đám người.

Hắn sợ nhất vừa lúc chính là những con rắn trơn trượt này, lúc này lập tức xuất hiện nhiều như vậy, hai chân nhịn không được run lên, ngay cả tay nắm trường kiếm cũng nhịn không được run run.

“Lớp trưởng ngươi làm sao vậy, mau dùng kiếm chém gϊếŧ đi.” Thiếu niên hồ nghi nói, vừa thoáng nhìn, mọi người tức khắc hỗn độn trong gió.

“Nhị tỷ, hắn đái ra quần, xấu hổ xấu hổ!” Giọng nói trẻ con của Tiểu Huyền Ngọc vang lên, nhắc nhở sự thật trước mắt.

Khóe miệng mọi người run rẩy, đều nói đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con nói không cần để ý), tiểu thí hài này, thật là quá thành thật.

“Chuyên tâm chút!” Trên trán Nam Cung Ly trượt xuống một loạt hắc tuyến, lần nữa chuyển dời lực chú ý đến trước mắt, nhìn bầy rắn rậm rạp, đột nhiên nghĩ tới Hùng Hoàng phấn trong Thông Thiên Tháp.

“Nhị tỷ, đây là thứ gì?” Tiểu Huyền Ngọc cau mày, bất mãn mà nhìn chằm chằm bột phấn rải toàn thân hắn.

“Đừng nhúc nhích, có nó, những con rắn đó sẽ không cắn ngươi.” Nam Cung Ly an ủi nói, xác định không sao, lúc này mới rắc bột còn dư lại vào trên người mình.

“Không tốt, rắn càng ngày càng nhiều, làm sao bây giờ?”

“Mau, chúng ta mau xin đạo sư giúp đỡ, còn tiếp tục như vậy, mọi người đều sẽ không toàn mạng.”

“Không được, xin giúp đỡ chúng ta sẽ thua.”

……

Mỗi người ngươi một câu ta một lời, trong chớp mắt, trước mắt xuất hiện một mảnh rậm rạp, bao vây quanh mọi người lớp một Linh Giả, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, tiếng ‘tê tê’ truyền vào trong tai, sắc mặt mọi người đại biến, trong tái nhợt lộ ra sợ hãi.

Đây là rèn luyện lần đầu tiên trong đời bọn họ, cũng là lần đầu tiên đối mặt với nguy hiểm như vậy ở sau khi rời đi sự bảo vệ của gia tộc, mọi người sợ hãi, các loại hỗn độn bất an.

“Mọi người đều trấn định, chỉ là mấy con rắn, chỉ cần đoàn kết lại, diệt trừ chúng nó cũng không khó.” Âm thanh thanh lãnh của Nam Cung Ly vang lên, trấn an cảm xúc của mọi người.

“Ngươi nói được nhẹ nhàng, những thứ này nơi nào là rắn bình thường, cắn một ngụm đều sẽ trúng độc.” Thiếu nữ nhịn không được phản bác, sợ hãi thật lớn làm giọng điệu của nàng ta không khỏi mang theo vài phần oán hận.

“Thật không biết ngươi mang theo cái lòng dạ gì, muốn cho mọi người chúng ta xung phong, tất cả đều chịu chết đúng không.”

“Đừng tưởng rằng ngươi có Đan lão bảo vệ thì ghê gớm, như bây giờ, lão nhân gia ông nhưng quản không được.”

Nam Cung Ly vô ngữ, thôi, nàng có muốn cứu người, thì bọn họ cũng không cảm kích, cũng đừng trách nàng mặc kệ.

“Ngọc Nhi có sợ không?” Nam Cung Ly dắt tay Tiểu Huyền Ngọc, chủy thủ trong tay đổi thành một thanh trường kiếm.

“Không sợ!” Nam Cung Huyền Ngọc lắc đầu, âm thanh kiên định, đáy mắt không hề sợ hãi.

“Thực tốt, nhị tỷ mang ngươi lao ra ngoài!” Nói xong Nam Cung Ly lập tức mang theo Nam Cung Huyền Ngọc xông ra ngoài.

Lại thấy kiếm trong tay nàng lay động, một con lại một con rắn độc bị chém thành từng đoạn, mở một đường máu, chúng xà thoái nhượng, có lẽ là bị khí thế cả người nàng phát ra làm kinh sợ, cũng có lẽ là Hùng Hoàng phấn rắc ở trên người hai người nổi lên tác dụng, hai người nhẹ nhàng chạy ra khỏi vòng vây bầy rắn.

Mọi người lớp một Linh Giả trừng lớn mắt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người thoát hiểm ở trước mắt, lại thấy bầy rắn chung quanh tới gần, vòng vây càng co càng nhỏ, mọi người trừng đến tròng mắt đều sắp rơi xuống, hâm mộ, ghen ghét, oán hận, nữ nhân này, dựa vào cái gì ném xuống bọn họ mặc kệ? Thế nhưng đơn độc lao ra khỏi bầy rắn, lưu bọn họ ở nơi này.

Đáng giận, thật sự đáng giận!