Chương 1

Bóng đêm đen nhánh như mực, trên bầu trời ngay cả một ngôi sao cũng không có, ánh trăng cũng bị một tầng mây đen che phủ, chỉ tản ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Trên vai Lâm Đại gánh hàng hóa, trong tay cầm cây đuốc, cẩn thận lần mò trong cánh rừng già rậm rạp mây mù, cho dù đã mệt đến mức thở hồng hộc, hai chân không kìm được mà run rẩy, gã cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, đây chính là cánh rừng bị đồn là có ma quỷ lộng hành, rừng Ngạ Quỷ.

Rừng Ngạ Quỷ nằm ở phía sau trấn Lâm Sơn, cách không xa trấn lắm, ban đầu cũng không có tên này, nhưng vì trong rừng liên tục truyền ra tin đồn có ma quỷ lộng hành, thế nên tên gọi cứ thay đổi dần theo lời đồn mới biến thành như vậy.

Lâm Đại là một người bán hàng rong của trấn Lâm Sơn, mưu sinh bằng việc bán hàng tạp hóa cho các thôn, là người nắm bắt thông tin nhanh nhạy nhất trong trấn, tất nhiên cực kỳ rõ ràng với tin đồn này, bình thường gã cũng chẳng có việc gì tìm chết mà đi đến nơi này, nhưng hôm nay chỉ là gặp chuyện ngoài ý muốn.

Đêm qua trời mưa rất to, đường trên núi khá trơn trượt, ban ngày khi đi qua một ngọn núi, gã không cẩn thận mà trượt chân, từ trên sườn núi ngã lăn xuống dưới, thật ra trên người không bị thương gì cả, nhưng hàng hóa thì rơi vãi khắp cả một đường.

Đợi đến khi gã bò dậy được nhặt lại hết tất cả hàng hóa mới quay lại bắt đầu tìm đường, lúc này mới phát hiện mình lạc đường mất rồi.

Gánh đống hàng hóa nặng đi lòng vòng trong núi một hồi lâu, đến khi sắc trời tối đen hoàn toàn gã mới một lần nữa tìm được đường đi, lại hoảng sợ phát hiện mình đã đi vào rừng Ngạ Quỷ mất rồi. Gã lại không dám ở lại qua đêm ở cái nơi ma quỷ lộng hành này, cực chẳng đã, chỉ có thể bất chấp mà gấp rút lên đường ngay trong đêm tối.

Trong rừng cây u ám một mảnh tĩnh lặng, chỉ có từng đợt âm phong thi thoảng thổi qua ngọn cây, xa xa bóng cây như quỷ mị mà đung đưa, khiến người nhìn trong lòng lạnh toát. Lâm Đại nắm chặt gánh hàng hóa trên vai, toàn thân đã bị mồ hôi tưới ướt sũng, đặc biệt là nhớ tới mấy ngày gần đây, nơi này đã từng mai táng một tân nương đột tử khi vừa mới cưới, trong lòng càng khẩn trương hơn, ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

Trong trấn Lâm Sơn, cho dù là người bình thường một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng biết rừng Ngạ Quỷ là một nơi hung thần, phong thủy không tốt, cho nên cho dù là nhà nghèo cũng sẽ không quyết định sẽ chôn cất người nhà ở loại địa phương thế này. Mà một tân nương đột tử, sở dĩ người nhà tùy tiện mai táng ở đây, thật sự là bởi vì nơi mà cô ta chết thật sự là quá đặc biệt.

Cô tân nương này là bị chính kiệu phu lắc chết trên kiệu hoa của mình.

Đây cũng là một hủ tục bất thành văn của trấn Lâm Sơn, quy định lắc kiệu hoa, rất nhiều địa phương đều có, vốn là vì tăng thêm không khí vui mừng cho ngày thành hôn, nhưng kiệu phu của trấn Lâm Sơn sẽ cố ý lắc kiệu hoa cực kỳ mạnh, khiến cho tân nương trong kiệu phải xấu mặt, mà người nhà tân nương vì không muốn người thân của mình bị xấu mặt trước mặt nhà chồng thì sẽ phải chuẩn bị bạc trước cho kiệu phu.

Nhưng cũng có một vài gia đình, không muốn mất tiền. Vậy nên những kiệu phu này vì muốn xả giận, nên sẽ nâng kiệu hoa lên cao lắc qua lắc lại, hung hăng mà lắc gây sức ép cho tân nương này.

Tân nương vừa mới chết đi này, người nhà cô ta ở gần đây, có tiếng là vắt cổ chày ra nước, chắc chắn sẽ không muốn mất số tiền này, những kiệu phu đó lắc cực kỳ tàn nhẫn, lắc cho người ta chết tươi luôn.

Sau khi tân nương chết, nhà mẹ đẻ cảm thấy nếu đã đưa cô ta ra khỏi cửa rồi, cô ta cũng không còn là người của nhà mẹ đẻ nữa, cho nên không thể nào chôn cất ở phần mộ của nhà mẹ đẻ. Mà phía bên nhà chồng lại cảm thấy, cô ta còn chưa vào cửa, còn chưa bái thiên địa, không thể xem như người nhà chồng được, cũng không muốn cho cô ta vào mộ phần nhà mình. Hai nhà đều không chịu nhún nhường, cãi cọ một hồi, kết thúc không mấy vui vẻ, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi trong rừng Ngạ Quỷ, mai táng qua loa.

Làm ra loại chuyện không phúc hậu gì này, hai nhà kia không sợ tân nương tìm đến cửa trả thù, người của trấn Lâm Sơn lại không thể không sợ. Nghe nói, tân nương chết trong ngày đại hôn, hơn nữa khi chết lại là mặc hồng y, oán khí nặng nhất. Quả nhiên, sau khi mai táng, ngay đêm hôm đó đã có người nghe thấy có tiếng rêи ɾỉ kỳ quái từ trong rừng Ngạ Quỷ truyền ra, mấy ngày sau đó, ngày nào cũng có người nghe thấy. Ngay cả ban ngày, mọi người cũng đều không dám đi vào trong rừng.