Chương 49: Đêm thuộc về các chàng trai

Draco ghét bỏ nhìn cậu nhóc Slytherin chỉ vừa tốt nghiệp năm nhất, giống như cậu đã nói lên điều ngu ngốc cực kì: “Vậy rốt cuộc cậu có tới hay không?”

“Nếu anh cam đoan sẽ không để ngủ trên tấm thảm nào đó dưới chân anh.”

Draco hừ mũi đầy khinh thường: “Cậu bị chạm nên mới nghĩ tôi muốn làm thế với cậu đó hả?”

“Ai bảo hôm nay anh lại nhiệt tình đến đáng sợ như thế.”

“Được rồi, tôi hôm nay chính là nhiệt tình như lửa.” Draco lộ ra một nụ cười giả tiểu chuẩn Malfoy, “Chớ làm quen với cái này đấy.”



Tối hôm đó, sau bữa ăn tối, trải qua sự phê chuẩn của-người-lớn, các chàng trai có được thời gian của riêng mình. Theo Draco dẫn đến lầu hai, hai người cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa chạm trổ hoa lệ cổ kính cực kì, tiếp đó cánh cửa vốn khép khín ấy được chủ nhân của nó nhẹ nhàng đẩy ra.

Đối với Scorpio mà nói, phòng của Draco có chút khoa trương ——

Căn phòng lấy màu xanh của Slytherin làm chủ đạo bày đầy những dồ trang trí đắt tiền hoặc là đồ vật ma pháp từ xưa, nổi bật nhất trong chúng nó chính là thứ có hắc ma pháp. Chẳng hạn như một cái bàn tay giống như được chặt ra từ xác chết kia, khi Scorpio chạm vào nó, toàn bộ đèn trong phòng đều bỗng nhiên phụt tắt chỉ duy độc cánh tay kia phát ra ánh xanh kì bí. Trong bóng tối, Draco quẹt phải bình mực làm bẩn một chiếc đệm lông nhung.

“Á, em xin lỗi mà.” Sau khi bị nghiêm túc cảnh cáo, Scorpio đành phải ngoan ngoãn chống cằm ngồi trên ghế sa lông, nhìn bạch kim quý tộc thần tình không kiên nhẫn vung đũa phép cố làm cho chiếc đệm sạch sẽ. Theo di động của chiếc đũa phép sơn tra mộc, từng mảng mực bị vấy lên tựa như một cái bóng mà bị dẫn dắt lên một tấm da dê bị vứt đi, Draco thu hồi đũa phép, vo tấm da dê thành cục rồi ném vào thùng rác.

Scorpio ngẩn người, lúc này mới nhận ra có chút không thích hợp: “Hey, không phải trong kì nghỉ cấm sử dụng phép thuật sao?”

Đối với vấn đề này, Draco liền mí mắt cũng lười nâng, anh thờ ơ nói: “Có vấn đề gì? Bộ pháp thuật cũng không thể phán đoán chính xác là ai đã sử dụng phép thuật trong gia đình có phù thủy trưởng thành, quy định này cho tới nay chỉ là vì để hạn chế những máu bùn mà thôi.”

“Em biết rồi, nhưng Draco, anh nên biết cái từ anh vừa nói rất thô lỗ đấy.” Scorpio nhã nhặn nói, người trước chẳng thèm quan tâm mà chỉ hừ một tiếng, đổ vào chiếc sô pha rộng lớn. Scorpio đứng lên, không cưỡng được cám dỗ hướng về chiếc giường ở tận sâu trong phòng —— màn dày rũ xuống che khuất bốn trụ giường vô luận bao nhiêu năm vẫn tản ra mùi gỗ mới, mặt trên đặt cái đệm ngay cả nàng công chúa hạt đậu cũng sẽ cảm thấy quá mức mềm mại. Cho dù hiện cách nơi đó cả một thước, Scorpio vẫn có thể ngửi thấy thứ mùi thoang thoảng nhàn nhạt ngày thường trên người Draco.

Xấu hổ hắng giọng một cái, không biết vì sao, Scorpio cảm thấy mặt cậu có chút nóng lên.

Nhưng rất nhanh, lực chú ý của cậu bị một thứ khác biệt hấp dẫn —— “Merlin! Draco!” Scorpio vì khung cảnh kì công cậu được chứng kiến mà ca ngợi rồi lại than thở, đằng sau chiếc giường có một bức tường ma pháp thật lớn, đó là bầu trời đêm màu thâm lam, nếu như bốn trụ giường như những sợi dây bạc kéo chuỗi, vậy thì người nằm trên giường giống như đang ngủ giữa trời sao, giữa những vì sao lóe tia sáng nhỏ vụn, mấy khối ma pháp tinh thạch đặc biệt trong suốt to lớn có vẻ đặc biệt chói mắt, Scorpio lui về phía sau vài bước, bán nheo mắt, mới phát hiện mấy khối ma pháp tinh thạch kia vừa khéo tạo thành thế rồng tọa.

Tên Draco tượng trưng cho chòm sao.

“—— rất tuyệt, đúng không?” Tiếng nói đắc ý dào dạt trầm thấp vang lên sau người, chủ nhân của căn phòng không biết khi nào đã đi đến phía sau Scorpio, giờ phút này khóe miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, chiếc cằm lanh lảnh hơi hướng lên thành một góc độ kiêu ngạo, khoanh tay đứng ở nơi đó.

“Khi tôi chưa sinh ra, cha tôi đã chuẩn bị cái này cho tôi.” Draco dùng ngữ khí Scorpio chưa bao giờ nghe qua bình tĩnh lên tiếng, khuôn mặt đó tràn ngập tôn kính cùng tự hào.

“Vâng —— thật tuyệt với, ý em nói, cái này thật sự rất khốc.” Scorpio chớp chớp mắt, chân thành ca ngợi, Draco nhìn qua đối với cái này phi thường hưởng thụ. Vào lúc Scorpio nằm sấp trên tường nghiên cứu những bột phấn lóe tia sáng quanh ma pháp nguyên thạch, anh đứng ở phía sau cậu, nhàn nhạt cất tiếng: “Ngoài cha và mẹ tôi, cậu chính là người đầu tiên thấy cái này.”

Scorpio dừng một chút, kinh ngạc xoay người, cặp mắt màu đen thẳng tắp nhìn vào màu xám bạc, cuối cùng, cậu hơi nhướng mi: “Pansy?”

“Cái gì? !” Khuôn mặt tái nhợt của Draco nổi lên một mảng hồng mờ nhạt, anh nhìn qua phi thường tức giận mà khan giọng gầm nhẹ, “Đầu óc của cậu bị cự quái đạp sao? Tôi vì sao phải để Pansy đến phòng của tôi?”

“… Em đứng ở chỗ này a.” Scorpio lại chớp chớp mắt mấy cái, tựa hồ đối với sự cáu kỉnh của Draco phi thường nghi hoặc, cũng không phải là phòng ngủ của con gái, tham quan còn cần một cái lý do thật to thật nghiêm túc à?

Hai người phảng phất như có một cỗ thâm thù đại hận mà trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, rồi đột nhiên như minh bạch gì đó, biểu tình phẫn nộ của bạch kim quý tộc cứng đờ, cuối cùng lại chuyển thành khinh thường. Cằm của anh nâng lên thật cao, dùng cái âm điệu trước sau như một từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Ý của cậu là ở cái thế giới này không hề phân biệt nam nữ phải không?”

Scorpio còn muốn nói điều gì, bất quá Draco rất nhanh đã bày ra một bộ lười nói thêm một chữ nào nữa, anh xoay người trở về trên ghế sô pha, sau đó từ sô pha xuất hiện một cánh tay trắng nhợt, lắc lắc, một âm thanh trầm lắng mang cả chút trào phúng truyền đến —— “Nên làm bài tập rồi đấy, đứa nhỏ.”

“Thật giống như anh không cần ấy.”

“Cậu đang đùa à, tuần đầu tiên của kì nghỉ thì tôi đã hoàn thành toàn bộ bài tập rồi.” Trên ghế sa lông Slytherin khinh thường hừ một tiếng.

“Tốt thôi, là do năng lực của anh, thế được chưa.” Scorpio tìm được rương hành lý của mình ở góc phòng Draco, khi cậu quyết định cùng Draco đứng ở cùng nơi các gia tinh cơ hồ phút chốc đã đem chúng đưa đến nơi này. Kéo tới nơi có ánh sáng, Scorpio mở rương ra, giây tiếp theo, cậu liền hối hận ——

“Đó là cái gì? ——” một bàn tay mảnh khảnh nắm chắc cổ tay cậu ngăn cản cậu kịp đóng lại cái rương hành lý chết tiệt kia, bạch kim quý tộc nhanh tay lẹ mắt bật xoay người dậy khỏi ghế sa lông rồi kéo thứ đáng sợ kia trong rương ra ngoài, trong mắt lóe ra trêu tức ——

Scorpio nhắm tịt mắt lại, hận không thể ngay lập tức lao xuống lầu hướng ba ba cậu rống to một trận.

“Hộp giày, anh nhìn thấy.” Cậu rêи ɾỉ.

“Tôi thấy.” Draco cười xấu xa, xách lên cái thứ dùng giấy vệ sinh kết thành hình nơ bướm ở một góc, “Ồ, cảm phiền, vậy cái này là cái gì?”

Cậu muốn chết quách đi cho xong, Scorpio cười gượng đáp lại, khó khăn bật qua khẽ răng: “Nơ bướm, như anh chứng kiến.”

Draco không cười, trầm mặc một lúc lâu, anh dùng mười phần giả dối làm bộ hiền lành nói: “Phẩm vị của cậu thực đáng sợ, cậu Scorpio Grater.”

“Ôi chết tiệt, việc này không liên quan em mà —— này này, đừng mở nó ra —— “

Xong, tựa như quyết định đuổi tận gϊếŧ tuyệt, vương tử Slytherin chậm rãi tháo con nơ bướm dùng giấy cuộn thắt thành, vào lúc anh dùng hai ngón tay xách lên một góc gói thức ăn cao cấp cho chó, Scorpio che mặt thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, cũng lười chẳng thèm tranh luận nữa.

“Tôi nhìn ra thứ này dành cho kẻ nào.” Draco cầm trong tay gói thức ăn cho chó còn dư một nữa nhét vào trong hộp, đoạn chán ghét vứt cái hộp lên đùi Scorpio còn bản thân thì trở về ngồi trên ghế sa lông tiện tay xiên một miếng táo trên bàn trà để đùa nghịch —— “Đưa cho hắn tại nơi đông người là một chủ ý không tồi, tốt nhất là khi Potter cũng ở đó —— nếu cậu quyết định làm vậy thì đừng khiến tôi bỏ lỡ cái này, thân mến.”

Anh thần tình thỏa mãn, khoái trá nói: “Tôi quả thực không dợi được muốn trông thấy biểu tình của bọn nó, muốn tôi giúp thiết kế lời thoại không —— ‘Hey, Black, cho ông, đừng quên ông còn chưa ăn cơm trưa?’ —— “

Thái dương Scorpio nổi lên gân xanh, tê tê nhắc nhở: “Em vừa lúc biết hắn dường như là cậu gì đó của anh đấy, Draco.”

Đáng tiếc người sau một chút cũng không hề bị ảnh hưởng, hiện anh đã thu lại ý cười nghiêm mặt bình tĩnh trả lời: “Trong gia phả nhà Black, Sirius Black đã sớm bị châm thành một cái lỗ đen, cám ơn.”

“… Đây là ba ba của em nhét vào.”

“Nếu nó ở trong rương của cậu —— cần thắt lại một cái nơ bướm không? Tuy rằng nơi này của tôi hình như không có loại khăn tay có hình thù kì quái này —— “

“Cái này gọi là giấy cuộn.”

“Được rồi, ai mà quan tâm chứ —— nói thật ra , cái khăn tay nhỏ như vậy có thể dùng làm chi? —— “

“Chùi đít.” Scorpio mặt không đổi sắc trả lời. -_-llll

Biểu tình trên mặt Draco trống rỗng trong phút chốc, đoạn, anh chậc chậc hai tiếng, khen ngợi đầy chân thành: “Tôi phải nói, cậu Grater thật sự man đấy—— “

“… …”

Sau khi náo loạn đã đời, ai nấy đều quên khuấy đi chuyện làm bài tập, khi Lucius cùng cha Scorpio không thể nhịn được đến gõ cửa, các cậu chàng mới ý thức được đã sớm qua thời gian nên đi ngủ. Vì thế hai người lần lượt vào phòng tắm của Draco rửa mặt, lúc Scorpio mặc áo ngủ đến gần cái đệm mềm mại đến đáng sợ kia, xốc lên kia tấm thảm ấp áp mềm mịn bằng lông động vật nào đó trãi trên giường, thấp giọng hướng người đã sớm lên giường và đang nằm ngay chính giữa giường nói: “Giường lớn như vậy, anh không thể dịch sang bên kia một tí sao?”

Mặc trên người bộ đồ ngủ tơ lụa xanh số lượng có hạn, bạch kim quý tộc than thở một tiếng, mơ hồ không muốn nhưng vẫn dịch sang bên cạnh.

Scorpio nhìn nơi kia dịch ra được khoảng trống tí ti, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ em tình nguyện để anh đưa cho em một tấm khăn lau, để em ngủ thẳng dưới chân anh luôn cho rồi.”

Một cái khăn gối đầu không tiếng động giơ lên trước mũi cậu, Draco xốc chăn lên ộ ra mặt, ác liệt giả cười: “Đặc biệt ưu đãi, cái này so ra thì tốt hơn khăn lau nhiều đúng không?”

Scorpio lặng lẽ đạp cái chân của anh dưới chăn.

“A, đáng chết ——” Draco nhảy dựng lên, đứng ở trên giường nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Scorpio trong chốc lát, cuối cùng nằm mạnh trở lại giường, anh ngáp dài, lười biếng mà kéo dài âm điệu, “Bây giờ chúng ta có thể thành thành thật thật ngủ say được chưa? Cậu đúng là một thằng nhóc tinh lực dư thừa.”

“Làm như anh đã trưởng thành rồi ý.”

Draco nhấc chăn lên trùm kín mặt, chỉ lộ ra vài sợi tóc bạch kim mềm mại trên gối đầu, làm ra một bộ cự tuyệt tiếp tục nói chuyện.

“Được rồi, tên xấu xa.” Scorpio bĩu môi, đưa lưng về phía Draco rồi nằm xuống.

Scorpio không nhớ rõ cuối cùng mình đã ngủ như thế nào, khi một lần nữa mở mắt ra, cậu xác định trời vẫn còn tờ mờ sáng ——thậm chí đến bóng dáng mặt trời còn chưa có. Cảm tạ Merlin, cậu vẫn rúc hết người vào trong chăn như cũ, không có bị đá xuống giường —— nhưng là tư thế đã thay đổi .

Hoàn toàn không đúng.

Hiện tại, Scorpio toàn bộ đầu đều lui vào trong chăn, thế mà lại không khiến cậu chết vì hít thở không thông. Đối diện chóp mũi của cậu là một mảng tơ lụa xanh Slytherin mềm mại, không hề nghi ngờ, nó thuộc về áo ngủ của cái tên kia. Scorpio giật giật, cảm giác có một bàn tay khoát lên hông cậu, bởi vì động tác của cậu mà thuận thế trượt xuống giường, đồng thời nó cũng làm cho chủ nhân của cái cánh tay ấy tỉnh giấc.

Draco vươn người, còn hơi buồn ngủ, anh gãi gãi mái tóc bạch kim hơi rối bởi vì ngủ say ——

“Merlin, bây giờ mới có mấy giờ ——” nương theo ánh sáng mỏng manh từ những ánh sao ma pháp ở bức tường sau giường, anh mơ mơ màng màng nắm lấy đũa phép đặt ở đầu giường quơ quơ, những hạt sang màu vàng nhảy nhót trong bóng đêm tạo thành một chuỗi ngày tháng…”Rạng sáng! Bốn giờ rưỡi, cậu lăn qua lăn lại cái gì? —— “

Scorpio mệt mỏi ngáp một cái, nghe vậy vô tội mà nói: “Em cùng lắm chỉ trở mình một chút thôi.”

Draco nhướng mày, tuy rằng trong bóng đêm một người khác nhìn không thấy —— “Cậu xoay người thì cần gì phải lay tỉnh tôi?”

“Râu của Merlin! Ai lay tỉnh anh chứ, chính anh lấy tay khoát lên trên người em —— “

“—— các cậu bé, thời gian rời giường vừa khéo.”

Âm thanh tao nhã từ cửa truyền đến, theo cửa phòng bị đẩy ra, một chùm sáng lờ mờ từ hành lang chui vào phòng.

Lucius Malfoy đứng ở nơi đó, mặc một chiếc áo khoác hoàn toàn không thể nhầm lẫn với áo chùng, xem ra đã hoàn toàn chỉnh chu bản thân, ít nhất ông trông rất rạng rỡ, cánh cửa mở ra một chút, Malfoy phu nhân bước chân nhẹ nhàng đến gần, sau đó là cha của Scorpio, đúng vậy, hiện tại nhóm người lớn đã đến đông đủ toàn bộ.

“Rời giường đi bọn nhỏ.” Ông Grater mỉm cười, “Chúng ta nên xuất phát.”

Scorpio cùng Draco trao đổi một ánh mắt kinh ngạc.

Draco xốc lên chăn, nghi hoặc nói: “Hiện tại mới bốn giờ rưỡi mà?”

“Chúng ta xuất phát sớm, nếu không khu cắm trại sẽ đầy người ——” Lucius kiên nhẫn hiếm thấy, ông giải thích, “Mẹ con kiên trì muốn để hia đứa tự dựng lều trại, tuy rằng ta không cho là như vậy —— “

“Ngẫu nhiên động tay một chút đối với bọn nhỏ không hề có gì xấu, thân mến.” Malfoy phu nhân dịu dàng nói, “Nào các cậu bé, hai đứa có bốn mươi lăm phút để chỉnh trang cho chính mình, năm giờ rưỡi chúng ta sẽ gặp mặt ở dưới lầu.” Đẩy lưng của hai người đàn ông, Narcissa Malfoy, người phụ nữ có mái tóc nhạt màu xinh đẹp nữ giờ phút này biểu tình vô cùng ôn hòa, không phải cao ngạo như phần lớn thời thời gian trước đó, bây giờ bà hào phóng cho bọn nhỏ có đầy đủ thời gian, dẫn dắt nhóm người rời khỏi phòng Draco.

Rốt cục thanh tỉnh một chút, hồi tưởng lại quá trình Quidditch World Cup lần trước, Draco tắc lưỡi, không kiên nhẫn nói: “Tôi căm ghét cái quá trình tìm khóa cảng trên mặt cỏ, nói thật, nó thực sự ngu ngốc đến triệt để .”

“Đó là cái gì? Khóa cảng?”

“Tựa như một cánh cửa truyền tống giản dị lại không hề đủ tao nhã —— có đôi khi có thể là một cái lốp xe, cũng có thể chính là một chiếc chìa khóa, khiến một lần chúng ta ước chừng phải tìm trên cỏ nửa giờ, cuối cùng là cha của Pansy một tìm được cái khóa cảng trong một đống rác ——” Draco dừng một chút, lộ ra biểu tình chuyện xưa khinh dị, “Nó bị ngụy trang thành cái quẹt lửa của Muggle, chết tiệt, lúc đó thật đúng là ác mộng, tôi đoán đại não của mấy người ở sở thể thao không phải là bình thường —— “

“Nếu nó giống như bột Floo, em sẽ không ăn điểm tâm nữa.” Scorpio như có điều suy nghĩ mà nói.

Draco không nói.

Scorpio chọt chọt thắt lưng anh.

Vương tử Slytherin lúc này mới hé môi mỏng, mười phần không tốt mà nói: “Nói thật thì quả thực có điểm giống —— nếu tí nữa cậu dám nôn lên trên người tôi, tôi sẽ không do dự nhét cậu vào trong Golden Snitch đâu.”