Chương 48: Về giường của Draco Malfoy

Scorpio nhạy cảm huých đại sư huynh của cậu hỏi: “Mọi người thả cái gì ở sau núi vậy?”

Văn trầm tư rồi nhíu mày nói: “Không thể nói cho em biết, quay lại phòng trong đi.”

Lúc này, Ôn Tử Ông đẩy cửa ra, bước chân dồn dập khiến ông cụ trông rất vội vã , trên lưng ông là cây kiếm mộc đào, quát lên với đồ đệ của ông: “Kêu sư thúc Nhân Liễm của con, thông tri những người khác, chúng ta đi ra sau núi.” Scorpio nhìn một hồi, vừa muốn nói liền thấy ba ba của cậu cũng sắc mặt vội vàng từ trong phòng đi ra.

Ông vừa nhấc đầu, liền nói y như Văn Tín nói: “Trở về phòng trong đi, con trai.”

Scorpio không vui, cậu nhướng một bên mi, lại bị đẩy một phát từ phía sau, nhìn lại, là Văn Tín, không biết khi nào thì anh ta đã treo lên khuôn mặt tươi cười vĩnh viễn ôn nhuận như ngọc xử thế không kinh: “Phía sau núi đi lấy nước thôi, trở về thành thật ở đấy.”

Lúc này, phía sau núi lại một lần nữa vang lên tiếng gầm rú không tầm thường kia.

Lúc này, Scorpio đã nghe được chân chân thật thật, tuyệt đối đúng là tiếng rồng ngâm. Hai mắt cậu sáng ngời, còn chưa kịp làm ra động tác gì thì tay đã bị một đôi ấm áp mềm mại nắm lấy, ngẩng đầu vừa thấy bà Grater đang mỉm cười nhìn về phía cậu, bà ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt của cục cưng, sủng nịch nói: “Mẹ cam đoan đến một ngày nào đó con sẽ biết đó là cái gì —— “

Scorpio muốn nói gì đó nhưng bà Grater phu ngắt lời cậu, tiếp tục nói: “Có điều không phải là hiện tại, con trai à.” Nói xong, bà lấy tư thái không thể cự tuyệt kéo Scorpio trở về trong phòng, ngay một khắc trước khi cửa phòng đóng lại, Scorpio thấy một chùm sáng đỏ mạnh mẽ bắn thẳng lên trời từ sau núi ——

Ma chú bao vây cao cấp của đạo gia phái khác, so với chú bao vây cậu đã từng dùng để ngăn cản Buckbeak chính là một sự tồn tại cấp bậc cao hơn hẳn.



Mấy ngày kế tiếp, các trưởng bối xung quanh tựa hồ một khắc cũng không thể rảnh rỗi, trong nhà giống như khôi phục lại thời điểm náo nhiệt nhất trong lễ Giáng Sinh, người đến người đi đa số đều là trưởng bối, sau khi quan sát vài ngày, Scorpio kinh ngạc phát hiện Văn Tín thật sự là người trẻ tuổi duy nhất trong này. Lúc đối mặt với thế hệ trưởng bối, thiếu niên mười lăm tuổi này lại tài năng có thừa, có trước có sau, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tối hôm đó, Scorpio nhàm chán đủ điều vứt hạt đậu Hà Lan cuối cùng trong chén vào miệng.

Ông Grater dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, nói: “Con trai, thu dọn một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm hỏi Malfoy trang viên.”

Scorpio trật tay va muỗng vào thành chén, phát ra một trận chói tai. Bà Grater nhướng mày quay đầu nhìn cậu, “Con xin lỗi mà!” Cậu đỏ mặt tay chân luống cuống buông thìa, nhìn quanh bốn phía, Văn Tín thản nhiên bỏ cháo vào miệng rồi chậm rãi nuốt xuống, Scorpio nổi da gà khắp người, nhanh chóng quay đầu lại.

“A, vâng ạ, Draco có đề cập qua cái này với con.” Scorpio hắng giọng, hơi nhíu mày cáu kỉnh nói, “Chính là tại sao hiện tại ba mới nói cho con biết? Sao ba không để đến sớm mai trước khi xuất phát nói cho con biết luôn đi?”

Ông Grater nở nụ cười: “Bởi vì ba không nghĩ ra con có cái gì để phải chuẩn bị .”

“Có nha, chuẩn bị tâm lý đó.”

“A thôi đi con trai, cũng không phải con muốn đi cầu thân, cần chuẩn bị tâm lý cái gì chứ.” Bà Grater âu yếm nói, xoay người thay con trai sửa sang lại áo, đoạn nói tiếp “Ba ba của con nói rồi, hai cha con sẽ không nán lại ở đó quá lâu, chỉ là tập hợp ở nơi đó để đi xem trận đấu thôi.”

Nghe đến Quidditch World Cup, khuôn mặt bướng bỉnh của Scorpio lập tức tỏa sáng, dù sao tại Hogwarts, không có cậu bé nào không thích cái này. Cậu do dự chút ít, cuối cùng vẫn duỗi chân ở dưới bàn đá sư huynh một cái: “Nè, anh có muốn đi không?”

Văn Tín đến mí mắt cũng không thèm nâng lên, anh thản nhiên nói: “Không đi.”

“Vì sao chứ!” Scorpio trừng lớn mắt, “Trò ấy rất thú vị đó nha, hay hơn bóng đá nhiều.”

Lúc này, Văn Tín rốt cục chịu ngẩng đầu, nhưng cũng chỉ là một chút, cặp mắt hoa đào kia tràn ngập ý cười nhìn sư đệ của anh, khóe miệng gợi lên một cái độ cung xinh đẹp chậm rãi nói: “Anh cũng không xem bóng đá —— thế nào, em muốn anh đi cùng em à.”

“Này, mẹ khϊếp đừng cứ luôn nghĩ cách dụ dỗ đại sư huynh của con.” (DN: Bậy quá!! ==’) Văn Tín vừa nói dứt, ông cụ vốn đang ngồi xổm trên băng ghế đối diện Scorpio húp cháo sùm sụp lập tức vươn tay vỗ hạ cái đầu nhỏ xù long của cháu trai, khó chịu hừm một tiếng rồi nói, “Nó còn có chính sự phải làm.”

“Ai dụ dỗ ai chứ, ngoại nhìn lại cặp mắt đào hoa ngập tràn của tên đồ đệ tốt của ngoại thử!” Scorpio chậc chậc hai tiếng lắc đầu, nhảy xuống ghế bỏ bát của của cậu vào bồn rửa. Văn Tín cũng không giận, mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục không nói gì ăn bữa tối của anh.

Đêm đó, Scorpio chuẩn bị qua quýt vài thứ, ông Grater ở bên cạnh vung đũa phép thay cậu đóng gói. Khi từng kiện quần áo một được thu nhỏ lại trôi qua trật tự xếp ngay hàng vào rương, Scorpio đang định lấy một đôi dép lê từ dưới giường, ở nơi đó,cậu ngoài ý muốn phát hiện nửa túi thức ăn cho chó cao cấp còn chưa ăn hết.”…” Kéo ra ngoài đặt trong tay ước chừng, Scorpio mở cửa sổ, quyết đoán ném túi thức ăn này ra ngoài cửa sổ.

Ông Grater nhìn hành động của con trai, ít nhiều có chút hả hê nói: “Ba nghĩ con có thể bỏ cái túi đó vào trong rương, tại Quidditch World Cup con nhất định có thể chạm mặt con chó kia cùng con đỡ đầu của hắn —— nhìn xem nhật báo tiên tri nói cảm động thế nào a, ‘Cha đỡ đầu trùng phùng với con đỡ đầu xa cách từ lâu ‘ ! Aha, cứu thế chủ của chúng ta rốt cục cũng có một gia đình.”

“A, ba ba, người thật đáng ghét.”

“Ba nghiêm túc, đây chính là con chó duy nhất trong cả thế kỷ nhận được huân chương Merlin —— chậc chậc, con nuôi hắn cũng đã hơn tròn một năm đấy con yêu.” Ông Grater khoái trá nói, “Chúng ta dù sao cũng phải lấy chút lời chứ, đúng không? Ba nhận thấy nguyên cả ba trang báo đều không nhắc nửa lời tới việc gia tộc Grater chúng ta đã từng cung cấp hơn một năm thức ăn cho chó.”

“Ba có thể tìm bộ pháp thuật để chi trả đấy.” Scorpio trở mình xem thường.

Ông Grater đắm chìm trong loại vui sướиɠ không thể giải thích được, ông khoan khoái quơ quơ đũa phép, đem cái túi thức ăn cho chó kia từ dưới lầu lấy trở về, nhét vào trong một cái rươmg, lại dùng giấy cuộn buộc thành một cái nơ bướm xấu kinh dị ở trên mặt, miệng than thở: “Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? … Mẹ con đã nói với ba ba, a, đúng rồi, hoa tươi tặng anh hùng.”

Scorpio dùng sức đóng cạch nắp rương của cậu lại, kháng nghị nhìn ba ba mình, người sau vô tội mà nhún nhún vai, hướng con trai lộ ra ‘nụ cười tám cái răng’ tiêu chuẩn: “Gryffindor đều là một đám bạch nhãn lang* không tim không phổi, làm quen với điều này, sau đó cách xa bọn họ.”

*白眼狼(sói mắt trắng): vong ân bội nghĩa, có trước quên sau,..



“—— tôi cho rằng ngươi ba cậu nói không sai, cỏ mang cá.”

Bên trong Malfoy trang viên hoa lệ cổ kính, người thừa kế gia tộc Malfoy ngẩng đầu lến từ một cụm hoa hồng hiển nhiên đã được tu bổ bằng phép thuật, uể oải nói với một cậu bé khác. Trải qua hơn một nửa kỳ nghỉ, khí sắc của Draco Malfoy nhìn qua tốt hơn không ít so với lúc còn ở trường, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước nhưng mà Scorpio luôn cảm thấy anh dường như đã cao thêm mấy cm trong mười mấy ngày đó —— hiện cậu đang nhìn Draco, và phải hơi nâng cằm lên mới có thể đối diện với cặp mắt màu xám bạc kia.

“—— Gryffindor cũng đều là khốn khϊếp, cậu nhìn Potter và Weasley thì biết.”

Kén chọn đánh giá một vòng cậu nhóc nhét một mồm đầy bánh ngọt mà chẳng nói được câu nào, Draco do dự sau một lát, như trước dùng ngữ khí quen thuộc ngạo mạn kéo dài mỗi một âm tiết cuối nói: “Ngày đó ở nhà ga, người ăn mặc kì kì quái quái đó là ai?”

Scorpio nhấc mắt thoáng nhìn bạch kim quý tộc, rất rất không vui nói: “A, hai người yêu nhau được rồi đó, hắn cũng hỏi tới anh.”

“Thực gặp quỷ, đây là kiểu lập luận logic gì của cậu vậy? Vì cái gì tôi hỏi một người là ai liền cần phải cùng hắn yêu đương?” Draco nhướng mi, quả thực cảm thấy không thể nói lý với tên nhóc trước mặt này.

“Em chỉ tùy tiện nói một chút ——” Scorpio bỏ miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng, cho dù ngồi dưới cây dù đã được dùng phép thuật hạ nhiệt độ, cậu vẫn là cảm thấy ánh mặt trời nóng hừng hực nướng lưng của cậu, hơi híp mắt lại, cậu lười biếng duỗi cái thắt lưng cứng đờ, “Đó là một người… ừm, anh của em. Về nhà ngày nào thì sẽ dạy em một trận, hưm, chỉ dùng hai chiêu —— “

Scorpio ra dấu làm bộ như đầu ngón tay đang kẹp lá bùa, khoa tay múa chân nói, “… Liền đem em đánh gục.”

“… Tôi nghĩ sai cái gì rồi sao? Đem cậu đáng gục —— chuyện này có cái gì ly kỳ lắm hả?” Draco làm ra cái biểu tình nhưu bị dọa đến, mười phần chọc người chán ghét.

“Đó không phải là như vậy.” Scorpio vuốt vuốt mũi, “Cỡ vài năm nữa, em sẽ cho anh mở rộng tầm mắt.”

“Tôi nghĩ không cần có cái gì mà phải cần học đến vài năm.” Vương tử Slytherin bách chiến bách thắng xem thường nói, nghĩ nghĩ, anh bỗng nhiên tiến đến trước mặt Scorpio, chóp mũi cơ hồ tiến gần sát chóp mũi của cậu, anh hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc, như có điều suy nghĩ mà nói, “Này, cậu cùng hắn ta là một đôi sao?”

“Gặp quỷ!” Scorpio bật lùi về phía sau như là đã bị kinh hách, “Anh như thế nào lại có cái ý tưởng?”đáng sợ như vậy

Bạch kim quý tộc làm cái mặt quỷ, đánh giá đúng trọng tâm: “Tên kia bộ dạng cũng không tệ lắm —— mặc dù có kém hơn tôi một chút.”

Scorpio mặt không đổi sắc uống hết một hơi trà ướp hoa Malfoy phu nhân tự tay ngâm: “Thật muốn phun cái vẻ mặt cẩu huyết đó của anh.”

“Nếu cậu dám làm như thế, ” Draco hướng cậu giả cười, “Tôi sẽ ném cậu ra khỏi hoa viên.”

Hai người ở trong hoa viên lãng phí nguyên cả một buổi sáng, qua giờ ăn trưa, ông Grater cùng ngài Malfoy hiển nhiên có chuyện cần bàn của người trưởng thành, mà Malfoy phu nhân thì quyết định tự mình đến Hẻm Xéo mua đồ ăn và những vật phẩm cần dùng khi đi Quidditch World Cup, bà cự tuyệt mang theo hai đứa ‘con nít’, bởi vì nó sẽ làm việc bà mua đồ ăn trở nên phiền phức hơn —— dĩ nhiên, các cậu trai lại bị đuổi tới hoa viên trong.

Trang viên Malfoy cổ kính nghe nói đã trải qua vài thế kỷ nhưng cảnh quang vẫn không hề suy bại. Dưới sự chăm sóc của mỗi một vị nữ chủ nhân mỗi loài hoa trong hoa viên đều trở nên độc nhất vô nhị, ngay cả suối phun nước cũng đều là màu vàng —— “Biểu tượng cho kho báu đời đời bền vững, tựa như ý định ban đầu của dòng họ Malfoy từ xưa.” Vào lúc giới thiệu suối phun, Draco ngạo mạn nói. Nhìn những con công trắng ngưỡng cổ đi lại quanh tiền viện đầy các loại hoa ma pháp quý giá của Malfoy trang viên, Scorpio không khỏi nhớ tới mấy cây hoa quả cả năm không ra được mấy trái ở trong viện nhà mình —— đây là vấn đề thái độ sinh hoạt, Scorpio nghiêm túc nghĩ.

Mặt sau trang viên có một dải đất trống được cải tạo thành sân bóng Quidditch. Có đôi khi khi mà Goyle cùng Crabbe hoặc Blaise đến làm khách, bọn họ thỉnh thoảng sẽ đến nơi này để đấu một trận. Sử dụng Nimbus 2001 đặt ở nơi đó, hai cậu trai tiến hành một trận đấu, trận đấu rất đơn giản, chỉ có tầm thủ, ai tìm được Golden Snitch trước thì sẽ thắng.

“Nó nhanh hơn cái dùng trong trận đấu ở trường nhiều.” Khi Draco lại một lần thành công đem Golden Snitch rung cánh chộp trong tay, Scorpio nói ngay trước khi Nimbus 2001 nhanh nhẹn lướt một vòng, dừng lại bên cạnh cậu.

“Đương nhiên, nếu không thì còn có gì vui chứ?” Draco bĩu môi, rút ra đũa phép gõ lên Golden Snitch sau đó buông tay, trái cầu màu vàng tinh xảo lập tức tự động bay trở về trong thùng. Vòa lúc cái chổi còn cách mặt đất khoảng gần hai mét, Draco trực tiếp từ cái chổi nhảy xuống, anh đưa lưng về phía Scorpio, tay đút trong túi áo, không chút để ý hỏi: “Đêm nay cậu định ngủ ở đâu?”

Scorpio bị hỏi đến có chút mạc danh kỳ diệu: “Tùy tiện đâu đó, ngài Malfoy nói sẽ để tùy ý em chọn —— nếu không phòng cạnh anh thì thế nào? Vậy anh còn có thể dạy em làm bài tập gì đó.”

“Phòng tôi thế nào?”

“… Cái gì?”

Bạch kim quý tộc đi ở phía trước quay phắt lại, có chút nguy hiểm tê tê nói: “Đây chính là giấc mơ của bao người! —— bò lên giường tôi!”

Mùa hè, cho dù mặt trời sắp xuống núi cũng vẫn rất có uy lực —— nhiệt độ kia chiếu đến khiến đầu Scorpio hơi choáng.

“Anh có thể nhỏ giọng dùm một chút được không?” Scorpio yếu ớt nói, “Anh chuẩn bị tuyên bố với toàn thế giới là anh đang mời em lên giường anh sao —— Merlin, lời này sao càng nghe càng thấy không thích hợp thế này?”