Chương 3: Xuống núi

Đạo trưởng Trương Đồ Nhất năm mươi tám tuổi – chưởng giáo của phái Thiên sư đang dùng tư thế hàn nha hí thủy bay lượn trên không trung.

Bầu trời xanh thẳm không mây, nhân gian cuối thu mát mẻ.

Làm chưởng môn giáo phái Đạo gia lớn nhất Trung Nguyên, “Người số một“ của đạo thuật Trung Nguyên, cuộc sống thích ý của Trương đạo trưởng được người ta tôn kính. Hoàng gia ủng hộ phái Thiên sư có thể khiến cho ông có sức ép lên Võ Đang Toàn Chân, vinh dự đoạt được tư cách chủ trì tế điển Cửu Cửu Trùng Dương* của hoàng thất vào năm nay, mà những lúc bình thường, ông không phải kiểm tra công trình xây dựng lại của đạo quan, thì là đọc kinh tự tu ở sau núi.

( *Tiết Trùng Dương ngày 9 tháng 9 âm lịch.)

Mà lúc này, ông nhìn vài khuôn mặt đứng ở đại điện dưới thân từ trên không há to miệng, ngờ đâu đâu không là thiên nhân hợp nhất cũng không phải đạo đức của Lão Trang, mà là: “Con mẹ nó áaaaa ——”

Ầm ầm rơi xuống đất.

Khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy một đôi giày vải màu xanh lá đế trắng ở bên cạnh, đường may tinh tế dày đặc, đúng là tay nghề của Liễu tam nương ở chân núi trấn trên, mỗi đôi bán sỉ giá hai mươi bảy văn tiền, đệ tử Thiên sư phái mỗi người một đôi.

Ông nhắm mắt lại, cố gắng nuốt xuống một ngụm máu nóng trong l*иg ngực.

Giày vải màu xanh lá đế trắng đứng nghiêm bên người ông, một đôi bàn tay to sạch sẽ nhấc lên đạo bào màu xanh lá, chậm rãi ngồi xổm xuống, vạt áo trong màu trắng bị gió thổi vang loạt soạt, lộ ra một chữ “Chu” bút lực mạnh mẽ trên góc áo.

“Sư phụ, ngài không sao chứ hả?”

Trương đạo trưởng nhìn đồ đệ lớn nhà mình, run rẩy nói: “Hỗn… Hỗn đản này, ngươi… ngươi đã nói không cần đạo thuật……”

Một khuôn mặt ôn hòa tràn ngập thiện ý ghé sát vào nói: “Sư phụ, ngài hiểu lầm đồ đệ rồi. Con dùng không phải đạo thuật, mà là ngộ ra mộ bộ võ công trong《 Đạo Đức Kinh 》 mới đọc gần đây, lấy chính ‘thiên địa bất nhân, dùng vạn vật làm bao cỏ chó’, bởi vậy gọi là ‘quyền đánh chó’.”

Trương đạo trưởng cắn răng nhắm mắt.

“Sư phụ, dựa theo quy củ, đánh bại người làm chưởng môn là được đưa ra một yêu cầu.”

Trương đạo trưởng mỏng manh “hừ “ một tiếng.

Người nọ mỉm cười nói: “Đồ đệ muốn xuống núi tìm người định mệnh.”

Trương đạo trưởng thở phì phò mắng: “Người tu đạo há có thể có hôn phối! Ngươi đi thành thân, phái Thiên sư ta chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ? Muốn xuống núi, thì bước qua xác ta trước đi…”

Ông không nói tiếp, bởi vì người nọ căn bản không thèm nghe.

Người trẻ tuổi khiến người ta liếc mắt một cái liền tâm sinh hảo cảm kia đi vòng quanh ông, dùng một ngón tay giống miếng đậu hũ vẽ Thái Cực đồ trên đài ngọc thạch xanh.

Tinh tế vẽ xong một nét cuối cùng, y trái phải đoan trang một phen sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Gió hôm nay rất lớn sư phụ nhỉ. Ngài vừa nói gì thế?”

“Ta…”

Đài đá xanh dưới thân bỗng nhiên chấn động, ngoại trừ chỗ mình đang nằm, đá phiến trong vòng tròn đều vỡ thành bột phấn, gió thổi qua lộ ra ba tấc bùn đất sâu ở dưới.

Trương đạo trưởng “ọe” một tiếng phun ra một búng máu.

Ông sớm nên biết! Đây là tên hỗn đản! Là cái tai họa!

Nhưng rốt cuộc có một chút mừng thầm, nhiều năm như vậy cũng không tính là uổng công nuôi dưỡng y, đại đồ đệ ít nhiều vẫn nhớ đến cái mạng già của ông.

“Ây dà, thế mà lại thất bại.”

Trương đạo trưởng lau máu bên khóe miệng suy yếu hỏi: “Thất bại cái gì?”

Thanh niên đạo bào màu xanh lá thương cảm nói: “Trận pháp đồ đệ mới sáng tạo ra. Thời điểm thí nghiệm lần trước san bằng cả một đỉnh núi, con ngại động tĩnh quá lớn, cải tiến sơ qua, vốn định san bằng đại điện là được, không nghĩ tới uy lực lại nhỏ như thế.”

Một ngón tay Trương đạo trưởng run rẩy: “Ngươi… Ngươi…”

Thanh niên chân thành mà nhìn ông: “Sư phụ, không phải ngài muốn để đồ đệ bước qua xác ngài mà đi à?”

Trương đạo trưởng sắc mặt trắng xám nằm trên mặt đất, suýt nữa nước mắt từa lưa: “Hôm nay ngươi xuống núi luôn đi. Có một điều, chớ nhắc đến phái Thiên sư, càng khỏi cần nói Trương Đồ Nhất là sư phụ của ngươi.”

Ông nhẫn nhục gánh vác trách nhiệm nhiều năm như vậy, là vì muốn giữ lại mống tai họa họa này ở trên núi, vì cứu vãn chúng sinh thiên hạ, ông ăn không ít khổ, nuốt không ít nước mắt, có ai biết?! Có ai biết đâu!!

Bây giờ thì, ai nên xui xẻo thì cứ đi mà xui xẻo, ông mặc kệ!!

Người trẻ tuổi cung kính khom lưng hành lễ: “Mong sư phụ yên tâm, đồ đệ nhất định không phụ sự dạy dỗ của sư phụ, lấy việc làm rạng rỡ Long Hổ sơn làm nhiệm vụ của mình.”

Y xoay người nhìn lại phía dưới đài. Ba nghìn đệ tử của phái Thiên sư đông nghìn nghịt đứng đầy ở chỗ đất trống trước đài, trợn mắt há miệng trong một mảnh lặng ngắt như tờ.

Người trẻ tuổi sung sướиɠ mà cười lên.

Trương đạo trưởng vẫn tay với một đệ tử đầu gỗ cách đó không xa: “Mau… Mau tới đỡ ta một cái.”

Đồ đệ kia vẫn còn đang khϊếp sợ không có quay lại: “Sư phụ, ngài, ngài không phải là người số một đạo pháp thiên hạ sao? Đại sư huynh sao lại, sao lại…”

Trương đạo trưởng bổ một phát vào đầu gỗ của đệ tử: “Ông đây đương nhiên là ‘người’ số một đạo pháp thiên hạ! Nhưng đại sư huynh của tụi bây không phải người!”

Đồ đệ ngốc bụm mặt ngơ ngác hỏi: “Thế… thế đại sư huynh là muốn xuống núi hàng yêu phục ma, cứu thế tế người sao?”

Rốt cuộc Trương đạo trưởng không nhịn nổi mà bi thương rơi lệ.

Chu Đoan, đồ đệ lớn nhất của đạo trưởng Trương Đồ Nhất phái Thiên Sư của Long Hổ sơn, mỉm cười vác rương đựng sách màu xanh trúc cắm ô giấy dầu, đi qua đám người đang trợn mắt há hốc miêng, đi qua bảng hiệu cao hai trượng của sơn môn, chậm rãi xuống núi trong gió xanh.

Lúc này, lão quỷ Thẩm Minh đang ngủ say trong nhà cũ ở Hoản Giang trấn, ngủ đến nước miếng bay tứ tung, bất tỉnh nhân sự.

– Hoàn –