Chương 2: Đào hôn

Vào một đêm trằng mờ gió cao, Thẩm Minh thu dọn túi nhỏ vong mệnh của mình chuẩn bị từ nay lang thang đến cuối trời.

Hắn một bên thở phì phò mà dùng tay áo lau khô nước mắt, một bên đem lọ tro cốt của mình buộc chặt trên lưng, ý niệm vừa động, liền nhẹ bay bay dừng bên tường vây. Đi hai bước lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, ngôi nhà cũ hắn ở tám mươi tám năm một mảnh gió tà âm u, tường đổ ngói vụn, là nhà ma cực giàu nổi danh nhất phạm vi trăm dặm, mà hiện giờ hắn là quỷ tiểu đệ không mạnh mẽ nhất trong năm huynh đệ quỷ mạnh mẽ phải lưu lạc đầu đường, Thẩm Minh bi thương khó nhịn, cắn môi dưới nước mắt chảy dài.

Ba ngày trước, hắn bị bốn vị ca ca liên thủ bán cho cống sinh Chu Đoan ở viện sách Hoản Giang làm vợ, sính lễ đã đưa, giờ lành đã định, lại thêm bảy ngày phải qua cửa, từ nay phải ở với người ta, vĩnh viễn không thể trở mình. Thẩm Minh đường đường là thân nam nhi, sao có thể cam tâm! Chỉ trách ca ca hung mãnh, mà Chu Đoan kia, hừ! Vẫn là trốn xa càng tốt.

“Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.” Thẩm Minh thê lương vái chào, trôi về nơi xa. Mà giờ phút này, đại ca hắn đang tu luyện trong hầm, nhị ca đang trộm rượu ở chỗ Hồ tiên, tam ca sửa chữa lần thứ N toán thiếu niên tới quỷ trạch tìm hiểu bí mật, tứ ca thì ở mộ địa đùa giỡn mỹ nhân xinh đẹp mới chết. Chỗ xa hơn, thư sinh Chu Đoan đang vẽ mỹ nhân dưới ánh đèn, trong tranh người nọ một tay cầm sách, quay đầu mỉm cười, mặt mày tinh xảo, áo xanh bồng bềnh…

Lần này Thẩm Minh trốn đi, sau một ngày một đêm liền tuyên bố vấp phải trắc trở. Hoản Giang trấn là thiên hạ của bốn ca ca của hắn, ra khỏi thị trấn tất nhiên sẽ có quỷ quái khác lợi hại hơn chào đón hắn. Thẩm Minh đỡ trái hở phải dưới lưỡi dài sắc nhọn của nữ quỷ áo đỏ, vào lúc sắp bỏ mạng, được một vị tiểu đạo sĩ đi ngang ra tay cứu. Tiểu đạo sĩ một thân đạo bào bát quái, cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh tròn, càng hiếm thấy hơn là không có ý một gậy đánh chết đối với quỷ hồn, một người một quỷ nói tên họ cho nhau. Tiểu đạo sĩ họ Trương tên Hòa, chính là môn hạ phái Thiên sư của Long Hổ sơn, đạo pháp đã cao, lại là danh môn chính tông, Thẩm Minh lập tức sinh ra lòng ngưỡng mộ. Sắc trời đã sáng, Trương hòa thu hắn vào trong tay áo, mang vào trong khách điếm nói chuyện tiếp.

Vài chục năm này Thẩm Minh nhàn rỗi không có việc gì thường đến xà nhà của quán trà nghe sách, lại đọc mấy cuốn thoại bản trên phố đến mức thuộc lòng, lúc này đã đem tình cảm bi khuất kia, ấp ủ đến mức cao nhất, cửa phòng khách điếm vừa đóng liền bưng lọ tro cốt lên với Trương Hòa khóc lóc kể lể: “Cầu ân công cứu ta!” Trương Hòa kinh hãi, vội vàng hỏi kỹ nguyên do. Thẩm Minh một bên lấy tay áo lau nước mắt, một bên chiếu theo thoại bản của Nhϊếp Tiểu Thiến nói về thân thế của mình một lần, chỉ là bốn vị ca ca biến thành lão lão thụ tinh, mà Chu Đoan kia thì là Hắc Sơn Lão Yêu.

Sau khi tiểu đạo sĩ nghe xong vỗ một chưởng lên bàn cả giận nói: “Lý nào lại vậy! Ngươi đừng sợ, lần này ta xuống núi chính là phụng mệnh sư phụ hành hiệp trượng nghĩa, cường đoạt dân như thế… Ừm… Ta tất không gọi hắn thực hiện được.”

Thẩm Minh chốc thì vui mừng chốc lại buồn rầu, không khỏi ưu sầu nói: “Bốn ca ca kia của ta cũng không phải là dễ chọc, mỗi người đều có công lực trăm năm, thời khắc nguy cấp có thêm một chiêu hợp thể, có thể hóa thành một con quỷ lớn mặt xanh cao mười trượng, cho dù là lão yêu ngàn năm cũng không phải là đối thủ.”

Tiểu đạo sĩ nghe xong lời này cúi đầu trầm ngâm một lát, tràn đầy tự tin mà vỗ tay: “Không cần sợ, ta có một vị đại sư huynh, từ khi sinh ra đã mang tu hành, sư phó của ta cũng bị huynh ấy đánh đến hộc máu, đạo pháp cao, thiên hạ độc bộ. Năm kia huynh ấy xuống núi tìm kiếm người định mệnh, hẳn là đang ở gần đây, ta đi xin huynh ấy giúp đỡ, chớ nói lão yêu ngàn năm, đó là quái tinh vạn năm cũng có thể bị huynh ấy đánh cho nhừ tử.”

Thẩm Minh nghe xong lời này, toàn thân không khỏi run lên, liền dò hỏi đại sư huynh của Trương Hòa làm người thế nào. Ánh mắt Trương Hòa trôi đi, ấp úng nói: “Đại sư huynh huynh ấy… Là người tốt.” Lại không chịu lộ ra nhiều hơn một chữ.

Qua mấy ngày, ban ngày Trương Hòa bắt quỷ hàng yêu, buổi tối thì đếm bạc ở trên giường khách điếm, chẳng qua là đếm tới đếm lui vẫn mặt ủ mày chau. Thẩm Minh hỏi hắn vài lần mới ủ dột trả lời: “Đại sư huynh này của ta tuy rằng đạo pháp cao, nhưng lại hiếm khi ra tay. Ngày hôm trước huynh ấy gửi thư nói rằng đã tìm được người định mệnh rồi, ta muốn mua chút bột nước yên chi hảo hạng, nịnh thê tử của huynh ấy thật vui, có lẽ sẽ chịu giúp chút chuyện này của chúng ta.”

Thẩm Minh ngạc nhiên nói: “Đạo sĩ cũng có thể thành thân sao?”

Trương Hòa quăng cho hắn một ánh mắt: “Đạo sĩ khác tất nhiên là không được. Đại sư huynh của ta muốn thành thân, Thiên Vương lão tử cũng không cản được.” Thẩm Minh cạn lời. Trương Hòa gói ngân lượng lại, hỏi hắn: “Ta nhận việc của Lương gia ở thành tây, xong việc sẽ có ba viên dạ minh châu, ngươi có muốn đi cùng không?” Thẩm Minh đã nhàn rỗi nhiều ngày đến khó chịu, liền gật đầu đồng ý.

Một đêm này, tiểu đạo sĩ Trương Hòa và lão quỷ Thẩm Minh gặp nguy cơ lớn nhất cả đời của bọn họ, trong nhà ở thành tây có một con nhện tu luyện đã thành tinh đậu lại, phun tơ đan lưới, vây Trương Hòa còn sống ở trong trận. Pháp khí của Trương Hòa rất nhiều, còn có thể cố gắng chống đỡ, lọ tro cốt của Thẩm Minh rơi vào trong tay con nhện tinh, không mất bao lâu nhưng bị tra tấn đúng cách thành ra sức lực cũng cạn.

Sắc mặt Thẩm Minh tái nhợt ngã trên đất, thân thể trở nên nửa trong suốt, mắt thấy sắp phải hồn phi phách tán. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp gỡ khi Chu Đoan che chở hắn ở trong ô, sau đó hàng đêm gặp gỡ trước bàn, sau nữa là thổ lộ tâm ý với y trước mặt các ca ca như hổ như sói. Hắn hơi mỉm cười một chút. Chu Đoan, Chu Đoan. Hóa ra bản thân mình thật sự yêu y, chỉ là hết sức tức giận lần trước y liên tục hại mình làm trò cười cho thiên hạ, lại sĩ diện không chịu nhún nhường sống chung.

Trong một khoảng si tâm hối hận đầy bụng Thẩm Minh nhắm mắt lại. “Vĩnh biệt, Chu Đoan.” Hắn bi thương mà nghĩ, “Mong rằng chúng ta…”

“Đại —— sư —— huynh ——!”

Thẩm Minh giận dữ mở mắt, cái tên hỗn đản nào lại không để người ta nói cho xong di ngôn thế hả! Nhìn thấy một vị thư sinh trẻ tuổi đeo rương sách làm bằng trúc xanh tay cầm ô giấy dầu nhảy vào mắt trận, hai ba chưởng đem con nhện tinh đánh lộ ra nguyên hình, lại dẫm mạnh một chân vào bụng đối phương, bới ra một viên nội đan trên thi thể chảy đầy chất dịch nhầy màu trắng trên đất.

Thẩm Minh lén lút xoay lưng lại, để bản thân mình co lại từng chút từng chút.

Ba ngày sau, Thẩm Minh cùng Chu Đoan thành thân, từ đó không còn dám rời nhà trốn đi nữa.