Chương 5

Mỗ mỗ và muội muội sao lại câu ứng như vậy? Bản thân ta cảm thấy rất nghi ngờ!

Nói về sức chiến đấu thì thỏ cũng chỉ là đối thủ yếu ớt. Nhưng khi về tốc độ chạy trốn, thỏ đứng thứ hai thì cũng không ai dám đứng thứ nhất. Hơn nữa, cả bầy luôn thờ phượng kế thứ 36 chạy là thượng sách, Mộc Sâm Sâm tuyệt đối là đệ nhất, hơn nữa còn là đệ nhất trong sổ.

Khi nàng bị Khâu Dĩ Tình dùng khuôn mặt lạnh như băng cùng ánh mắt uy hϊếp trắng trợn dọa sợ, với tốc độ ánh sáng liền quay về núi Thanh Vân, tìm kiếm sự an ủi vuốt ve. Nhìn thấy núi Thanh Vân dần xuất hiện trước mắt, trong lòng Mộc Sâm Sâm cũng cảm thấy ấm áp. Mặc dù đây là nơi nhốt mình một ngàn năm, nhưng cũng là nơi nuôi dưỡng mình một ngàn năm. Cho dù rất nhỏ, cho dù linh lực ít ỏi, nhưng cũng là chỗ cho mình an thân.

Nơi này mặc dù nhỏ, nhưng lại tản ra khí tức quen thuộc từ cửa hang, Mộc Sâm Sâm cũng không vội đi vào, ngược lại đứng ngoài cửa hang ngắm nhìn một hồi. Còn tại sao lại làm như vậy? Cũng là do trong đầu Mộc Sâm Sâm mấy cái ý nghĩ không đàng hoàng đang tác quái. Nàng sợ mình vô tình đi vào sẽ gặp phải mấy thứ con nít không nên biết, càng sợ hơn là làm hư chuyện tốt của muội muội và mỗ mỗ, bị đuổi ra khỏi nhà.

Tỉ mỉ quan sát và thám thính phát hiện không có gì khác thường, Mộc Sâm Sâm mới nhẹ nhàng bước vào. Cho dù trong đầu cô đã nghĩ đến vô số cảnh tượng, nhưng lại duy nhất không nghĩ tới hình ảnh đang xuất hiện trước mắt mình ngay lúc này.

Nữ nhân mặc bộ sườn sám xanh viền màu đồng đang ngồi giữa sofa, ánh đèn mờ ảo chiếu vào khiến cho ngũ quan của nàng nhu hòa dị thường. Cái trán sáng bóng, đôi mắt như hoa đào, chóp mũi tròn tròn, thêm đôi môi mỏng xinh xắn. Có lẽ là do bộ sườn sám đã được cách tân, khiến cho nữ nhân mặc vào vô cùng hợp, triển bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo thon nhỏ không sai một li.

Mái tóc nâu vàng thi thoảng bị gió thổi vào sơn động làm rối lên, nhưng lại tản ra loại mỹ cảm khác. Dưới chân nữ nhân này cũng không có mang giày, chỉ dẫm lên nền đất có hơi lạnh, mặt đất màu đen hòa cùng đôi chân nhỏ trắng như ngà voi tạo nên sự đối lập rõ ràng, càng làm tăng thêm sự xinh đẹp cùng khả ái.

Nếu như trong bức họa này chỉ có mỗi nữ nhân kia thôi thì Mộc Sâm Sâm cũng sẽ không kinh ngạc đến vậy. Sở dĩ vẫn còn ngốc lăng tại chỗ cũng là con thỏ tinh trắng trong ngực nữ nhân kia. Có lẽ là vừa mới ăn cơm xong, con thỏ nhỏ lúc này đang chĩa bốn cái móng lên trên ngủ trưa. Vốn là không nên xuất hiện biểu tình gì bên khóe miệng, cũng lộ ra vẻ thỏa mãn tựa như mỉm cười.

Nữ nhân mặc sườn sám ôm thỏ nhỏ trong ngực như trẻ sơ sinh, bàn tay mảnh khảnh êm ái vuốt ve bụng nhỏ. Cho dù Mộc Sâm Sâm không biết lực độ bàn tay kia là bao nhiêu, nhưng nhìn vào ánh mắt cưng chiều của nữ nhân kia cũng có thể thấy được vô cùng nhẹ nhàng.

Nữ nhân mặc sườn sám, ôm thỏ trong ngực, ngồi trên sofa trong một sơn động nhỏ. Cái cũng đã lâu rồi không nghĩ đến, lúc này lại đến vào một chỗ, lại không có chút gì cảm giác là hòa thuận. Nếu như không phải Mộc Sâm Sâm đang có việc gấp thật sự, nhất định cô cũng không muốn quấy rầy một màn ấm áp như vậy. Nhưng mà nước đã ngập đến miếu, sao mà không vội được? ''Mỗ mỗ...'' Mộc Sâm Sâm hạ thấp giọng gọi Mộc Yên, cho dù là vậy cũng chỉ nhận được một cái xem thường.

Mộc Yên quyến luyến không thôi nhìn thỏ nhỏ trong ngực, sau đó lại như là một ảo thuật gia biến ra một cái nôi cho trẻ sơ sinh ngủ. Đem Mộc An An đang còn ngủ say vào trong nôi, sau đó liền theo Mộc Sâm Sâm ra sau núi.

''Nói đi, quay về làm gì? Có phải gặp phiền phức gì rồi không, có người muốn rút da thỏ của người?'' Mộc Yên vẻ mặt không nhịn được nhìn Mộc Sâm Sâm, vốn là khuôn mặt loli thoắt một cái liền thành mặt than. ''Ai nha, mỗ mỗ làm gì mà lại không nhịn được vậy, con đây không phải là nhớ người, mới quay về thăm người sao? Cái gì mà nói phiền phức a? Nói gì mà không đáng yêu gì hết, hứ!''

Mộc Sâm Sâm mặt đầy bất mãn nói, ngay hồi kết còn tăng thêm vài từ kiêu ngạo, trực tiếp khiến Mộc Yên chết đi sống lại. ''Thất Mộc đại tỷ, ta nói ngươi mà còn dám không làm cái bộ dạng ngu ngốc như là 250 năm trước sao? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là tổn hại uy nghiêm của thỏ tộc ta hay không? Khó trách cái con tiểu hồ ly tinh già sau núi luôn vui vẻ khi dễ ngươi, bộ dạng bánh bao này của ngươi, không khi dễ ngươi thì cũng thật xin lỗi ngươi.''

Thật ra thì Mộc Yên không phải độc lưỡi, chẳng qua chỉ nói thật mà thôi, Mộc Sâm Sâm đúng là có thể đứng thứ hai. Hơn nữa cái tên cô có ý bảo vệ môi trường như vậy, nói không chừng là một kẻ yêu thực vật, hình tượng đại sứ bảo vệ môi trường.

Từng câu từng chữ của Mộc Yên, như từng đầu nhỏ chuyên dụng để sm, từng chút từng chút một đâm vào trái tim thỏ nhỏ yếu ớt của Mộc Sâm Sâm, khiến nàng bị thương hoàn toàn. Cái miệng trên khuôn mặt xinh xắn nhất thời ngậm lại, nụ cười cũng ít đi, tâm tình không vui.

''Mỗ mỗ, người chỉ biết khi dễ con, từ nhỏ đến lớn người chỉ lo An An! Cho dù hai người thực sự có mấy chân, cũng không cần biểu hiện rõ ràng nhu vậy được không?'' Chuyện đến nước này, Mộc Sâm Sâm đã đem mọi bất mãn Mộc Yên đổ lên Mộc An An đang ngủ trưa, đã oan uổng còn vác thêm nhiều oan hơn nữa!

''Được rồi, đừng có ba hoa, rốt cuộc quay về tìm ta có chuyện gì? Vốn là ta muốn để ngươi tự mình đi rèn luyện một chút, lại không nghĩ rằng ngươi lại không có tiền đồ như vậy, chỉ mới ra ngoài ba ngày đã quay về.'' Mộc Yên nói đến đây, bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán. Nàng quả thực không biết con thỏ nhược trí này có bao nhiêu tiềm lực, thỏ giới vì nàng mà dẫn đến chiến tranh.

''Mỗ mỗ là như vậy, con cần một cái thẻ căn cước và một căn nhà.'' Mộc Sâm Sâm đơn giản đem chuyện tóm lại thành hai món, một thứ đã phiền rồi, hai thứ lại càng phiền thêm. Quả nhiên Mộc Yên nghe Mộc Sâm Sâm nói xong thì liền đen mặt. Theo thời gian cũng đổi dần, còn có khuynh hướng nghiêm trọng hơn.

Nhiệt độ trên núi vốn thấp hơn dưới thành phố nhiều, hơn nữa sau núi còn có nước, đất vẫn luôn ẩm và lạnh. Rốt cuộc Mộc Sâm Sâm không nhịn được nhảy mũi đến cái thứ 15 Mộc Yên mới mở miệng. ''Ngươi theo ta.'' Mộc Yên vừa nói, một bên kéo Mộc Sâm Sâm đi tới thác nước.

Mắt thấy vách đá, Mộc Sâm Sâm nhìn nước chảy xuống cuồn cuộn không ngừng, nuốt nước miếng một cái. Mặc dù cô cũng không biết Mộc Yên đưa mình đến đây làm gì, nhưng là nữ nhân.... À, không, là trực giác của thỏ nói cho cô biết chuyện tiếp theo nhất định không phải chuyện tốt. Quả nhiên còn không chờ Mộc Sâm Sâm YY cho xong, thì Mộc Yên đã kéo cô nhảy xuống.

''Mỗ mỗ, con muốn nói với người, thật ra thì con cũng không có ý xấu gì với người, người không cần mang con đi chết mà.'' Đây là câu nói sau cùng trước khi Mộc Sâm Sâm rơi xuống nước. Sau đó..... Thì không có sau đó nữa. Nước từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể, cổ áp lực cường đại khiến cho thân thể Mộc Sâm Sâm không cò mấy lượng thịt như bị ép nát.

Trong lúc cô cảm thấy mình sắp ngủm, đột nhiên có một viên thuốc đi vào trong miệng mình, tất cả cảm giác khó chịu đi theo cũng biến mất. ''Hở? Chuyện gì đã xảy ra vậy?'' Mộc Sâm Sâm đột nhiên hỏi, sau đó lại kinh hãi nhìn mình có thể nói chuyện được trong nước mặt đầy nghi hoặc nhìn Mộc Yên.

''Đó là Tị thủy đan, sau khi ăn vào thì ở trong nước cũng không gặp trở ngại, bất quá cũng chỉ có thể duy trì được một giờ mà thôi.'' Mộc Yên vừa nói vừa đi tới đống rong biển trước mặt. Nhìn mấy thứ xanh kia đang lay lay, còn có rong biển đang phất phơ, có một cảm giác như buồn nôn đang trỗi dậy, cho dù là ở trong nước cũng khiến cho Mộc Sâm Sâm nổi cả da gà.

Mộc Yên để ý đến một bên của Mộc Sâm Sâm, sau đó lẩm nhẩm nói gì đó, mấy cái rong biển kia như tự hiểu được dạt ra hai bên, lộ ra cái cửa hang bạch quang. ''Còn ngớ ra đó làm gì? Đi vào.'' Mộc Yên gọi Mộc Sâm Sâm đang còn sững sốt đứng đó, hai người cùng nhau đi vào trong động.

Tiến vào trong động, dĩ nhiên là động thiên có khác. Mộc Sâm Sâm mở to miệng nhìn vách đá chung quanh bên trên còn có nước đã ngưng kết thành cột, trong động thoát ra không khí mát mẻ dĩ thường, lại có chút cảm giác yêu thích nơi này. ''Đừng nghĩ là muốn sống ở chỗ này, đây là cực băng vô cùng lạnh, ngươi mới đi vào sẽ cảm thấy mát mẻ. Nhưng chút nữa, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, thì người sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.''

Mộc Yên một bên thúc giục Mộc Sâm Sâm, một bên đi trước dẫn đường. Nơi này đường cong phức tạp, ngã ba lại nhiều, nếu như không phải sớm đem đường đi nhớ trong lòng, thì cho dù là đại La thần tiên cũng sẽ lạc đường. Mộc Sâm Sâm vừa thưởng thức cảnh sắc trong động vừa nhàn nhã đi. Nhưng nàng cũng có thể cảm giác được, đi vào trong này càng lâu, thì tay chân cũng bắt đầu đông lại, có dấu hiệu bị tê dại.

Rốt cuộc lúc Mộc Sâm Sâm sắp nhịn không được muốn mở miệng cầu cứu, thì cảnh sắc trong động liền chuyển biến 360°. Vách đá thủy tinh chung quanh đột nhiên sụp đổ, thay vào đó là màu xanh của cỏ dài vô tận. Không biết được tên cây, cũng như các loài chim đang sống. Bầu trời cũng không có đυ.c ngầu giống như ở thành phố, và phô ra sự thuần tuý tinh khiết nhất.

''Mỗ mỗ... Đây là chỗ nào....'' Mộc Sâm Sâm như đứa bé đang xem chừng thế ngoại đào viên xa lạ, trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác thân thiết dị thường. ''Đây là thế giới hư không, là do vô số vị thánh tôn thỏ yêu sau khi chết dùng linh khí xây thành, chỉ có thánh tôn kế nhiệm của thỏ yêu giới mới có quyền sử dụng thế giới hư không này. Đây cũng là của mẫu thân ngươi, món đồ cuối cùng để lại cho ngươi và muội muội ngươi, cũng chính là nguyên nhân những người đó cho đến giờ không bỏ qua cho các ngươi.''

Nhắc đến mẫu thân, ánh mắt Mộc Sâm Sâm thoáng qua chút ảm đạm, nhưng nhanh chóng bị cô dấu đi, đổi thành cái bộ dạng không tim không phổi. ''Mỗ mỗ... Con muốn hỏi là, người dẫn con đến đây làm gì?'' Làm ơn đi giờ ta không có thời gian được không? Nữ nhân hung thần ác sát kia tối nay sẽ đến gϊếŧ ta, nếu ta không tìm được thẻ căn cước, sẽ bị lột da lóc xương mất.

''Ngu ngốc, ta mang ngươi vào trong đây tất nhiên là giải quyết chuyện của người rồi. Mẫu thân ngươi đã từng để lại một cái rương trong thế giới hư vô này, lúc đó ta hỏi nàng là cái gì, nàng chỉ nói là sau này nhất định người sẽ dùng đến. Thật ra thì ta cũng không biết mẫu thân ngươi nghĩ gì, bất quá nếu bây giờ ngươi gặp phiền phức, đến đây xem thử có giúp được cho ngươi hay không.''

''À, cái rương kia ở đâu? Đừng nói với con là chôn dưới tàng cây.'' Mộc Sâm Sâm mặt đầy hắc tuyến nói, đồng thời lại tưởng tượng mấy tình tiết cẩu huyết chỉ có trong truyện thì ra trong thực tế cũng có nữa a. ''Phi, mẫu thân ngươi, là nữ nhi ta làm sao biết hết mọi chuyện được! Ngươi đừng tưởng rằng ai cũng ngu ngốc như người!''

Mộc Yên bất đắc dĩ đầy mặt nói, sau đó đưa ra hai ngón tay, một luồng ánh sáng bay qua mắt hai người, đánh lên cục đá lớn. Chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, một cái hộp gỗ chỉ bằng bàn tay xuất hiện trước mắt hai người.

''Oa....''

''Oa...''

Hai người cùng lúc phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

''Cái hộp thật là nhỏ a...''

''Cái hộp thật là nhỏ a...''

Này! Chẳng lẽ hai người không biết câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ sao!

Sau khi lấy lại tinh thần, Mộc Sâm Sâm nhanh chóng chạy đến chỗ cái hộp nhỏ, rất sợ chỉ một trận gió to thổi bay mất cái hộp. Cái hộp thật là rất nhỏ, một cái tay cũng cầm được. Nhưng khi Mộc Sâm Sâm chân chính chạm vào cái hộp thì có một dòng nước ấm đột nhiên chảy vào cơ thể cô. Một loại cảm giác vui sướиɠ xen lẫn đau lòng nhanh chóng mở trong ngực, bất tri bất giác khiến Mộc Sâm Sâm chảy nước mắt.

Ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt lên đường vân chiếc hộp đen, sau đó mở ra...

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ.... Giải thích chỗ này một chút, gần đây tài khoản jj của Hiểu Bạo xảy ra chút vấn đề, nên sẽ xuất hiện số người khác trên tui, chuyện trả lời tin nhắn, mong mọi người chú ý, nếu như xem không phải tin nhắn dâʍ đãиɠ để lại, thì nhất định không phải phản hồi của tui.

Ngoài ra nói cho mọi người biết, tên tiểu thuyết: Quy Thỏ Tái Bào, nhân vật chính là rùa và thỏ, còn có tiểu hồ ly tinh, vai phụ thêm vai phụ.

Cp mỗ mỗ và muội muội cũng vai phụ, nếu mọi người thích, tui sẽ viết phiên ngoại cho mọi người, bất quá vẫn hy vọng mọi người ủng hộ nhân vật chính, Tiểu Mộc và Tiểu Ô là manh vật a.