Chương 4

Editor: Ancella (Hoàng Kỳ - tui đổi tên nữa rồi ^^)

Qủa nhiên, loài người đều tà ác a ~

Thấy mặt trời vừa lên, Mộc Sâm Sâm dùng thân thỏ lười biếng giật giật vài cái vươn thân mình, sau đó liền gác chéo chân, bắt đầu nhìn trời. Hôm nay phải làm gì đây? Hình như là phải đi... công ty ký hợp đồng? Đúng! Ký hợp đồng! Nghĩ tới đây Mộc Sâm Sâm vội vàng từ trên đất bò dậy, một giây kế tiếp liền biến thành hình người.

Mặc dù trong lúc mang thân thỏ vẫn luôn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng sau khi Mộc Sâm Sâm thành người cũng không có dũng khí đó chỉ như vậy mà □ ra đường, cho nên cũng thuận tiện thì phải đổi thành một bộ quần áo mặc trên người. Bởi vì Mộc Sâm Sâm mới vừa trưởng thành cho nên pháp lực cũng có hạn, thanh đổi quần áo đi ngoài tự nhiên cũng sẽ ăn xén bớt nguyên liệu Vì vậy, chiếc đầm lụa mỏng màu trắng xuất hiện trên người Mộc Sâm Sâm, gắng gượng cũng khiến cho nàng khí chất thêm vài phần thanh trần thoát tục cùng cao nhã.

Quần áo cũng đã mặc xong, Mộc Sâm Sâm tùy ý đi ra ngoài, nhưng khi bước đi thì một làn gió mát từ bên ngoài tràn vào đáy quần, hướng đến vị trí vô cùng hài hòa mà thổi. Cho dù là Mộc Sâm Sâm hàng ngày thì mặt cũng không khỏi đỏ lên. Trong miệng nhắc đi nhắc lại gì đó, một lát sau bàn chân vốn không có gì cũng được bao bọc lại, hai trái banh vốn không bị trói buộc cũng được bao bọc nghiêm nghiêm thật thật.

Kiểm tra lại trên dưới một lần, phát hiện không có chỗ nào là không ổn, Mộc Sâm Sâm mới từ trong một bụi cỏ đi ra ngoài. Ánh nắng sáng sớm rọi vào trên mặt, mọi người đa phần là cô bà chú bác đang đứng tập thể dục buổi sáng nhìn thấy Mộc Sâm Sâm thì giống như nhìn thấy một cô gái tốt đặc biệt nhiệt tình chào hỏi.

Lộ vẻ tức giận đi đến công ty Du Huy bên kia, cũng may chỗ này cách công ty cũng không quá xa, ma Mộc Sâm Sâm cũng lười dùng nháy mắt cái gì đó, có một câu nói rất hay: Có vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường! Như vậy thì dọc theo con đường này, quay đầu thì tỷ suất dĩ nhiên là không thể thiếu được. Trước không nói đến tướng mạo của Mộc Sâm Sâm, nhưng với chỗ đó cực kỳ bại lộ, chỉ có người dám ở nhà mới mặc quần áo ngủ, cũng đã đủ cho người đi đường khϊếp sợ.

Có chết tử tế hay không, nhưng con thỏ Mộc Sâm Sâm vẫn thích duy trì cái nguyên tắc phối đồ trắng đen, bên ngoài là bộ đầm lụa trắng mỏng thì bên trong lại là bộ nội y màu đen đầy sεメy. Nhìn cả người đi ra, nếu như bộ dạng khó xem một chút, sẽ giống như là tinh thần không bình thường, rất có thể bị coi là người điên trực tiếp bị bắt vào trong bệnh viện tâm thần.

Mà hiển nhiên, nhìn những người đi đường này lại giống như si mê, còn có cả thô bỉ, hay đó là ánh mắt ghen tỵ, Mộc Sâm Sâm lại bị coi thành một nữ nhân cởi mở hấp dẫn, hiệu quả của người đẹp triển lộ không thể nghi ngờ. Một trận gió nhẹ lướt qua, Mộc Sâm Sâm đưa tay vén lên phần tóc bị thổi loạn, bên khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Rất nhiều không đủ định lực vừa nhìn thấy như vậy thì đã mất hồn mà sớm đổ máu ba thước, oanh liệt hy sinh. Nhưng khi chuyện còn có người vẫn không hay biết mà đi lang thang trên đường, giống như là một bông hoa hồ điệp còn đang lưu luyến nhân thế. Xinh đẹp không thể tả, khiến cho người mê, nhưng vĩnh viễn cũng chỉ tồn tại ở một nơi mà ngươi không cách nào có thể chạm vào được.

Rốt cuộc cũng mê đảo hết vài tên nhiệt huyết, khiến vài em gái khủng long ghen tị tức chết, dọa sợ mấy cụ bà cao tuổi, nhiễu loạn lòng mấy ông chú già, Mộc Sâm Sâm cũng đi tới công Du Huy. Khi mới vừa bước đến cửa thì nhân viên an ninh đã nhìn cô chằm chằm, đồng thời cũng nhận ra cô chính là người mẫu mới đến ngày hôm qua.

Trong lòng lại cảm khái người mẫu bây giờ càng ngày gan càng lớn, sau đó dẫn Mộc Sâm Sâm đi tới phòng làm việc của quản lý. Nhớ đến tối hôm qua đi về mà không tạm biệt, trong lòng Mộc Sâm Sâm cũng không hề suy nghĩ gì. Ngược lại Khâu Dĩ Tình lại có chút áy náy muốn xin lỗi với cô, dù sao thì một đại mỹ nữ như thế này mà lại đem nhét vào trong nhà vệ sinh thì đúng là không chuyện một công quân tốt nên làm.

Vì vậy, vừa sáng sớm hôm nay đến công ty làm Khâu Dĩ Tĩnh cũng muốn nói lời xin lỗi với Mộc Sâm Sâm, nhưng cái ý nghĩ này sau khi nhìn thấy Mộc Sâm Sâm thì bay hết không còn vết tích nào. Dùng ánh mắt tỏ ý cho nhân viên an ninh đi ra ngoài, giây kế tiếp, Khâu Dĩ Tình đem Mộc Sâm Sâm đè trên sofa.

"Bảo bối, đừng nói với tôi là em tự mình biến ra bộ đồ này đến đây nha, nếu như em nói thật là như vậy, ta nhất định sẽ ăn em." Nghe mấy lời Khâu Dĩ Tình nói, Mộc Sâm Sâm trợn tròn mắt không nhúc nhích nhìn Khâu Dĩ Tình. Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấu được chân thân của mình sao? Nhưng qua khí tức này thì cô ấy rõ ràng chỉ là một con người a? Làm sao có thể nhìn ra được mình là một con thỏ nhỏ, còn muốn ăn mình? Chẳng lẽ đạo hạnh của cô ấy còn cao hơn mình? Sau khi dấu đi khí tức, rồi tiếp cận mình là blablabla...

Bên này, Mộc Sâm Sâm còn đang YY trong đầu mấy cái ý nghĩ bậy bạ loạn xị. Hận không thể đem Khâu Dĩ Tình tưởng tượng thành cái gì, lúc Bàn Cổ khai thiên địa cũng đã sinh ra yêu nghiệt. mà Khâu Dĩ Tình chính là bị Mộc Sâm Sâm dùng ánh mắt đáng thương như thỏ, manh đến không chịu được. "Được rồi, em không cần phải trả lời, bởi vì cho dù em có trả lời như thế nào, thì hôm nay tôi cũng sẽ ăn em."

Khâu Dĩ Tình từ trước đến giờ đã nói một thì không nói hai, nói là làm liền, cho dù hiện tại đang trong phòng làm việc, cô cũng không có một chút băn khoăn nào. Hai tay xoa đến vùng eo của Mộc Sâm Sâm, sau đó lướt dọc một cái liền trườn xuống, chỉ như vậy mà trực đảo hoàng long. "Khâu giám đốc, có mấy tập văn kiện cần cô xem một chút."

Xem trong tiểu thuyết nhiều, mọi người thường mong đợi trong lúc H sẽ bị một nhân vật phụ nào đó chạy vào phá đám. Nguyên nhân cũng không phải là tác giả không muốn viết H, chỉ là nhân vật chính đã H sai người rồi. Không sai, lần này trong lúc 'yêu yêu' lại bị thư ký làm phiền, báo trước là Khâu Dĩ Tình này cả đời cũng không thể ăn được khối thịt thỏ Mộc Sâm Sâm này, thật đáng mừng là cái trinh tiết luôn trong tình trạng nguy hiểm của Mộc Sâm Sâm đã được bảo toàn.

"Chuyện gì." mặt Khâu Dĩ Tình tái mét nhìn thư ký đang đứng trước mặt mình run lẩy bẩy, kết quả muốn tìm bất mãn chính là khiến cho tâm trạng Khâu Dĩ Tình đang tốt liền biến thành một viên thuốc. "Vâng... là như vậy... đây là hồ sơ tài liệu về Joan tiểu thư, còn có cả hợp đồng.... mong Khâu giám đốc ngài.... ngài có thể xem qua một chút, mới vừa... mới vừa này cái gì tôi cũng không có nhìn thấy! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy a...!"

Thư ký lắp bắp cũng nói xong chữ cuối cùng, liền nuốt lệ mà chạy khỏi phòng làm việc. Để lại cho Khâu Dĩ Tình và Mộc Sâm Sâm một bóng lưng điên cuồng cùng một tiếng nức nở giống như là lêи đỉиɦ.

Không thể không nói, Khâu Dĩ Tình ở phương diện nào đó đúng là cường đại, bị thư ký của mình nhìn thấy chuyện như vậy, nhưng vẫn có thể trấn định như bình thường mà xem văn kiện. "Joan, hợp đồng tôi cũng đã xem xong, cũng không có vấn đề gì. Khoan đã em đem giấy chứng nhận giao cho nhân viên làm việc đi, sau đó ký tên vào chỗ này là được rồi. Kỳ hạn của hợp đồng là hai năm, trong thời gian này em phải luôn tuân thủ theo quy định của công ty, cũng chính là do tôi sắp xếp, hiểu rồi chứ?"

"Nga... chứng nhận cái gì?" Mộc Sâm Sâm ngơ ngác hỏi lại, hình như ngày hôm qua cũng có người nói cô mang theo chứng nhận gì đó đến. Không quan tâm đó là cái gì hay không, cô cũng không có, ngược lại lông thỏ thì có một đống lớn. "Hử? thì chính là thẻ căn cước của em vào hồ sơ lí lịch của em đó, đừng nói với tôi là mấy thứ này em cũng không có mang tới nha."

"Nga. Những thứ này a? Không phải là tôi không mang tới a." Mộc Sâm Sâm trả lời, khiến cho Khâu Dĩ Tình cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại không biết những lời nói kế tiếp, sẽ khiến cho hoàn toàn không biết nói được gì luôn. "Căn bản thì tôi cũng không có mấy thứ đó." chỉ mấy chữ đơn giản, nói nhiều thì làm sao ổn định, nhưng lại hoàn toàn khiến cho Khâu Dĩ Tình bộc phát.

"Joan! Đừng tưởng rằng tôi dung túng cho cô, thì cô có thể tùy ý mà làm bậy! Cái hợp đồng này hôm nay bất luận như thế nào cũng phải ký xong! Ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng em phải mang theo giấy chứng nhận rồi mà, tại sao lại không đem tới. Em còn dám nói là mình không có, chẳng lẽ lúc em vừa là thành niên thì không có làm thẻ căn cước sao? Hay là em muốn nói là mình nhập cư trái phép, lén vào đây?"

Người bình thường, nếu như nhìn thấy Khâu Dĩ Tình nổi trận lôi đình như vậy nhất định sẽ bị dọa sợ gần chết, nhưng Mộc Sâm Sâm mặt không chút vấn đề nào vẫn nhìn cô. "Đúng vậy, tôi thật sự không có, cũng coi như là tôi nhập cư trái phép đi. Tôi cũng không biết làm sao mình có thể đến được chỗ này nữa, chính là sợ có người dây dưa muốn đến tim tôi, cho nên tôi mới vội chạy đến đây, đến bây giờ cả chỗ ở vẫn chưa tìm được."

Mộc Sâm Sâm mang theo mấy phần nghiêm túc trả lời khiến cho Khâu Dĩ Tình phải nheo mắt lại đánh giá cô, cả phòng làm việc cũng không còn tiếng nói nào liền rơi vào trầm mặc. "Nói tôi biết, rốt cuộc thì cô là ai?" Ném bỏ đi cái hình tượng bất cần đời trước đó, Khâu Dĩ Tình nghiêm túc hỏi Mộc Sâm Sâm.

Từ đầu đến giờ, dường như cô gái này so với người bình thường cũng không hề giống nhau. Hành động cử chỉ quái dị, còn có ngày đó ở nhà vệ sinh phát sinh chuyện kỳ lạ kia, chẳng lẽ cũng là do cô ấy đem đến? Nghĩ đến đây, thái độ Khâu Dĩ Tình đối với Mộc Sâm Sâm cũng có chuyển biến cực lớn, trong lòng sự đề phòng cũng nhiều hơn, dùng cách đối đãi không khác gì với những cô gái bình thường khác.

Mặc dù Mộc Sâm Sâm hiểu chuyện khá ít nhưng cũng không phải là bị ngốc, với thay đổi của Khâu Dĩ Tình như vậy cũng có thể nhìn ra được. "Ha ha... Tình cô tin đó là thật sao? tôi nhìn thế nào thì cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi đúng không? Làm sao tôi có năng lực lớn đến như vậy? Thật ra thì tôi cũng chỉ muốn trốn một kẻ luôn đuổi theo tôi không tha nên mới chạy đến chỗ này, cô muốn giấy chứng nhận đúng không? Chờ tôi về nhà rồi đem đến cho cô xem."

Mộc Sâm Sâm vừa cười một bên thì giải thích, nhưng mà giải thích như vậy lại không thể có được bầu khí hòa giải của hai người, ngược lại càng thêm lúng túng. "Nga? Phải không? Tốt như vậy? Dù sao thì chuyện vừa nãy chúng ta cũng chưa có làm xong, chờ tối nay tan việc, tôi đến nhà tìm em, nói trước nha, không cho phép đổi ý đó."

Uy hϊếp, đây là uy hϊếp trắng trợn. Mộc Sâm Sâm nhìn Khâu Dĩ Tình trong ánh mắt lóe lên một tia rùng mình, cảm thấy thân thể giống như là rơi vô hầm băng. Vội vàng đi khỏi công ty Du Huy, Mộc Sâm Sâm nhấc chân một cái liền bay về núi Thanh Vân. Mỗ mỗ a, lần này người nhất định phải cứu ta a, loài người quả nhiên đều tà ác a!

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha.... Tiểu Mộc đồng hài phải về núi, không biết có đυ.ng trúng lúc mỗ mỗ vào muội muội đang có gian tình hay không?

Cái đó, ngoài ra, Hiểu Bạo có dò hỏi một chút về văn, cái văn này có khó coi không?

Tại sao lại nhắn lại và click lại ít như vậy oa.

Ô ô ô.... chẳng lẽ mọi người đều là Dưỡng Phì đảng?

Hiểu Bạo không muốn thô bạo, không muốn thô bạo! Muốn hoa hoa! Muốn thu trữ! Ô ô ô ô...

Nếu như Nộn Môn còn nói mấy lời thô bạo, thỉnh thoảng trong văn có H thì phải chuyển thành trong sạch! Hừ!

Vốn định cho mấy người xem nhân thú H khẩu vị nặng! Nộn Môn lại khi dễ tui! Ô ô ô...