Chương 2

Đây chính là gian tình trong truyền thuyết, Khâu ngự tỷ đả tương du!

Bên tai còn vang vọng tiếng Mộc An An như heo bị chọc tiết, khóe miệng Mộc Sâm Sâm bất giác mang theo tia cười không dễ phát hiện. Trải qua thời gian lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi núi Thanh Vân trước một năm, trong lòng cũng có chút không nỡ. Nhưng mong đợi nhiều hơn, chính là sự mới lạ đối với thế giới bên ngoài.

Nhắm hai mắt lại, cảm thụ làn gió thét gào bên tai. Thân thể vẫn còn đang duy trì hình thái của thỏ, vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với hình người. Cảm thụ chân khí trong cơ thể lưu động, sau đó rót vào hai chân, nhẹ nhàng đạp giày cao gót một cái, đã nhảy xa hơn mấy trăm thước.

Mộc Sâm Sâm thầm nghĩ trong lòng mình cực kỳ thông minh, cái thế vô song, muốn dùng thân xác con người để kéo gần khoảng cách, nào ngờ... ước chừng cũng chỉ là tiêu chuẩn của một tay mơ mà thôi. Cho nên mới nói, trên đời chuyện đáng buồn nhất không phải là ngu, mà là tự phụ.

Ra khỏi núi, đáp xuống mặt đất ngay chỗ không có người, sau đó thì giống như cô nàng nhà quê vừa lên thành phố vậy, cái miệng há lớn mặt đờ đẫn. Thế kỷ 21 phát triển xa so với sự tưởng tượng của Mộc Sâm Sâm tân tiến hơn rất nhiều, mặc dù đã sớm xem trên ti vi những cái được gọi là thành phố hiện đại, nhưng mà những gì thấy trên ti vi so với nhìn thấy trên thực tế thì không thể nói giống như bình thường.

Nhớ đến 1000 năm trước khi vừa đến nhân gian, lúc đó con người còn mặc quần áo làm từ vải rách, giống như mấy bộ phim xem trên ti vi. Nữ nhân thì không có bất kỳ địa vị nào, thậm chí còn phải bó chân, mỗi ngày chỉ biết ở nhà thẫn thờ, lấy chồng là trời, bị kẻ xấu bán còn phải xem bộ dạng mà tính tiền.

Mà bây giờ, nhìn những nữ nhân kia đi trên đường, từng người hăng hái, hận không thể đem mọi thứ lộ ra bên ngoài. "Thật là không chút ý tứ." Mộc Sâm Sâm không kiềm chế được nói. Tiếp theo vì muốn biết thêm nhiều hơn về thế giới bên ngoài, cũng là vì khi trở về có thể ra oai được một chút, Mộc Sâm Sâm nhất định phải đi mọi nơi dạo một chút.

Vốn dĩ, hình dáng Mộc Sâm Sâm cũng đã hấp dẫn ánh nhìn người khác, hơn thân cao không ai sánh kịp, càng làm cho cô giống như là hạc đứng trong bầy gà, không khiến kẻ khác chú ý cũng không được. Đối mặt với những ánh mắt kia, Mộc Sâm Sâm cũng chỉ lịch sự đi qua, ánh mắt bất qua cũng không đủ gϊếŧ chết người nhìn, mà chỉ là mỉm cười thân thiện.

Cứ như vậy, đàn ông nhìn Mộc Sâm Sâm cũng không muốn bước đi, hận không không thể đem hai mắt dán chặt lên người cô. Trên đường các cô đều ra sức đẩy bạn trai mình đi, sau đó thì bước qua người Mộc Sâm Sâm, hung hăng mắng một câu: "Hồ ly tinh!" Câu nói này đối với người khác cũng chỉ như là câu mắng cửa miệng, thường xuất hiện giữa vợ chính và tiểu tam, nhưng đối với Mộc Sâm Sâm thì nó không hề đơn giản như vậy.

Nghe được ba chữ hồ ly tinh, tóc gáy Mộc Sâm Sâm cũng dựng đứng hết cả lên. Ai cũng biết, hồ ly tinh thích ăn thỏ, mà ở trên núi Thanh Vân hồ ly tinh luôn khi dễ những con thỏ yêu nhỏ làm thú vui. Lúc Mộc Sâm Sâm còn nhỏ, không ít lần khi ở trên núi Thanh Vân bị hồ ly tinh khi dễ qua.

Tỷ như củ cà rốt yêu mến sẽ lần lượt bị cướp đi, tỷ như trong lúc mình ăn cỏ non trên núi thì mấy con hồ ly lại chạy tới tiểu lên đó. Dĩ nhiên, những chuyện như vậy, đều là trong lúc tâm tình hồ ly đang tốt. Nếu như tâm tình hồ ly không tốt, đãi ngộ như vậy tự nhiên cũng sẽ khác đi.

Mộc Sâm Sâm vẫn còn nhớ có một lần, mình chỉ là cùng với nữ nhân kia đến núi Thanh Vân thân mật một chút, liền bị hồ ly tinh hung hãn ngậm trong miệng, gắng gượng được thử nghiệm thần lực từ một cái cốc vui vẻ bên trong toàn là đinh nhọn như một cái chùy. Vì vậy, hồ ly tinh đối với Mộc Sâm Sâm mà nói, tuyệt đối là một thứ cấm kỵ nên cách ly.

Đúng lúc này, ở tại chỗ này lại nghe được ba chữ hồ ly tinh, khiến cho Mộc Sâm Sâm run rẩy không thua gì Mộc Yên và Mộc An An khi đó cùng mình trong cái chết chạy ra. Chẳng lẽ cả đời này mình không thể tránh xa được cái thứ yêu nghiệt kia? Chẳng lẽ cuộc sống của mình đến khi xuống núi rồi vẫn bị nàng khi dễ?

"Không được! Không thể như vậy!" Mộc Sâm Sâm đột nhiên lớn tiếng gầm gừ, con ngươi trắng đen xinh đẹp cũng biến thành màu đỏ. Những người đứng gần Mộc Sâm Sâm nhìn thấy chút biến hóa ấy, vừa tính la lên, thì người đẹp quái dị trước mắt lại đột nhiên biến mất không thấy.

Mùa hè nóng bức, ngày cả gió đêm cũng đều ấm áp, người đàn ông xoa bả vai đau nhức, không biết vì sao nơi đó giống như bị đánh một cái thật đau vậy. Mọi người vẫn tiếp tục làm chuyện họ phải làm, tựa hồ đối với cô gái vừa rồi xuất hiện cũng mất hết tất cả ấn tượng.

Một đường đi thẳng, kết quả không biết có đi xa lắm không, cho đến khi hai chân không thể chịu được sức nặng bắt đầu phát run, Mộc Sâm Sâm mới dừng lại sự chạy trốn của mình. Nhìn kiến trúc lúc này khác với khi nãy, Mộc Sâm Sâm mới ý thức được có thể mình đã rời khỏi thành phố đó.

Hài lòng vỗ tay một cái, trên mặt mặc dù dính đầy mồ hôi, nhưng vẫn không quên nụ cười còn phải kéo lên trên mặt. Nếu như lúc này Mộc Sâm Sâm hóa thành một con thỏ nhỏ, mọi người sẽ thấy được một con thỏ trần như nhộng lắc cái đuôi nhỏ vui vẻ chơi tung tăng giữa đường. "Hồ ly tinh chết tiệt nhà ngươi, xem ngươi còn dám đuổi theo ta hay không, ngươi dám đuổi ta nữa, ta sẽ chạy nữa."

Cũng giống như đãi ngộ khi nãy của thành phố kia, bất kể đến đâu, chỉ cần có người, Mộc Sâm Sâm vĩnh viễn cũng là đối tượng khiến người khác chú ý tới. Cô cũng không để ý đến những con người ngu ngốc kia nhìn mình, tự luyến cho rằng những người này nhìn mình cũng chỉ vì ghen tị mình xinh đẹp. Bất quá trên thực tế, cũng chính xác là như vậy.

Một người nọ đội mũ đen, đeo khẩu trang che mặt màu đen, người đàn ông này cũng mặc đồ đen lặng lẽ đi theo sau Mộc Sâm Sâm, trong một ngày hè nắng nóng như vậy, cũng khiến cho ánh mắt mọi người nhìn kĩ hơn, trừ Mộc Sâm Sâm ra. "Tiểu thư, xin chào. Tôi là nhân viên quản lí công ty Du Huy. Lúc nãy tôi đã quan sát cô rất lâu, tôi phát hiện cô rất thích hợp làm người mẫu cho công ty chúng tôi, không biết cô có đồng ý chấp nhận không?"

Gặp phải chuyện như vậy, nếu là người trong cuộc sẽ có ba kiểu phản ứng. Một là coi gã đàn ông này chính là một tên đần hoặc một tên điên, thứ hai chính là coi gã đàn ông này chính là một kẻ lừa gạt giả dạng nhân viên. Cuối cùng chính là giống như Mộc Sâm Sâm, thật sự tin chính mình có mị lực vô biên, được tinh tham* chọn trúng, sau đó bắt đầu bước vào giới giải trí. Kết quả cuối cùng không chỉ bị lừa gạt hết tài sản, thiếu chút nữa thì vận khí ngay cả sắc cũng không nói gặp lại với cô.

*tinh tham: Talent-scout = Người săn lùng tài năng (chuyên đi tìm những diễn viên có tài cho các ngành giải trí, các vận động viên cho các đội thể thao..)

Bất quá, may mắn là, câu chuyện cẩu huyết như vậy sẽ không xuất hiện trên người Mộc Sâm Sâm. Bởi vì đột nhiên xuất hiện một tên tinh tham ở nơi này, đây đúng là một tinh tham thứ thiệt, mà công ty hắn nói, cũng chính là một phần của tập đoàn Khâu thị, là công ty giải trí số một của thành phố A Du Huy.

Từ này về sau con đường dụ thụ của Mộc Sâm Sâm cũng mở ra lúc này.

Bị kéo đến công ty Du Huy, sau đó qua loa ký tên bằng chữ. Mặc dù chữ viết có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng máy vẫn cón thể nhận ra chính xác ba chữ Mộc Sâm Sâm. "Tên họ của cô không hợp với quy định cho lắm, sau này cô tên là Joan đi. Hợp đồng này là của cô hợp tác hai năm, trong thời hạn hợp đồng còn, cô có nghĩa vụ phải thực hiện mọi công việc và trách nhiệm công ty giao cho."

Mộc Sâm Sâm gật đầu một cái, không phát hiện ra nhân viên làm việc bên cạnh khi nghe được tên mình cố nén nụ cười, nhưng suy nghĩ đã sớm đi xa quá xa. Không phải là không biết hiện trạng lúc này, hoàn cảnh này cô xem trên ti vi đã trên dưới trăm lần, bất quá lần đầu chân thực nhìn thấy vẫn là có chút mừng rỡ. Không nghĩ tới mình vừa ra ngoài thì đã liền tìm được một công việc, có có một cái tên bằng tiếng Anh gì đó? Joan... ừ... chính xác thì so với cái tên Mộc Sâm Sâm vẫn dễ nghe hơn một chút. (này nè! không phải dễ nghe một chút đâu)

Mộc Sâm Sâm còn ở bên kia hồn đi chơi, không ngừng khiến người phụ trách đứng bên kia dáng vẻ lắc đầu. "Mộc tiểu thư, cái đó, cô đã kí tên đến công ty chúng tôi làm, đúng lúc tối nay công ty cũng có một bữa tiệc họp mặt nhỏ, đến lúc đó Khâu giám đốc cũng sẽ đến. Không thì nhân dịp này cô đến làm quen cùng với các đồng nghiệp một chút? Có được không?"

Vừa nghe tới có tiệc họp mặt, nếu như nói không đi, thì như vậy không phải là Mộc Sâm Sâm. Cho dù cô còn nhiều chuyện chưa có giải quyết như là, chỗ ở, còn chứng minh nhân dân như con người hay nói, rồi cả chuyện trên người cô đến cả một đồng tiền cũng không có. Nhưng mà sau khi nghĩ tới những điều xấu xong, Mộc Sâm Sâm cũng đã quyết định khi sự việc tệ nhất. Nếu như không có chỗ ở, thì biến về thành con thỏ, tùy tiện tìm một bãi cỏ trú ngụ qua đêm. Những chuyện khác cũng không thành vấn đề.

Cứ như vậy, Mộc Sâm Sâm cùng với một đại đội di chuyển đến quán bar One Blue. Lần đầu tiên đến chỗ này, Mộc Sâm Sâm có chút không kịp thích ứng, nhưng lập tức cùng hòa nhập theo. Nhìn mấy loại rượu năm màu kia, trong lòng hiếu kỳ liền lấy một ly uống thử.

Phải biết là, nếu như là giống thỏ, chỉ cần vài ly rượu vào bụng, không chết cũng sẽ tàn tật. Nhưng Mộc Sâm Sâm là ai? Chính là một con thỏ tu luyện ngàn năm, thỏ yêu cực kỳ tự luyến, những thứ rượu ở đây dĩ nhiên cũng không nói tới làm gì. Nhìn thấy mấy chai rượu trống rỗng, vẫn là mặt không đỏ, tim đập không mạnh, không ngừng khiến cho nhừng người khác ngay tại chỗ choáng váng.

"Nữa đi, tôi còn phải uống tiếp, tiếp tục đi." Mộc Sâm Sâm một bên gầm gừ, một bên để phục vụ bưng các loại rượu lên. Hơn nữa đều gọi tới là những thứ có màu sắc đẹp mắt, pha chung với nhau. Mấy nhân viên quèn cảm thấy rất vui vì không động đến ví tiền bên hông của mình, bữa tiệc tối này khá tốt là do Khâu giám đốc mời, nếu không phải mình ngã ra ngoài, thì không chừng có thể trực tiếp nằm trên cái mâm của quán rượu này không chừng.

Từng ly rượu cứ thế dốc vào trong bụng, Mộc Sâm Sâm cũng đã có vài phần say, đang trong lúc mọi người lau mồ hôi, thì nhân vật chính mời cơm hôm nay cũng đã đến. Mái tóc dài màu đen xả sau lưng, che đi hơn phân nửa ánh mắt, chỉ lộ ra đuôi mắt phượng hẹp dài cùng với nốt ruồi dưới mắt.

Áo len màu đen cổ chữ V lộ ra cái cổ nhỏ thon dài cùng vùng xương xanh quai xinh đẹp, dây chuyền pha lê dưới ánh đèn nê ông lấp lánh ánh rực rỡ. Nhìn cô chân đi đôi giày cao gót màu đen, mang theo nụ cười mị hoặc chầm chậm đi tới, Mộc Sâm Sâm hồn nhiên không cảm giác nhìn ngây dại.

"Thật là một cô gái xinh đẹp giống như yêu tinh vậy, cô ấy là ai?" Mộc Sâm Sâm ngơ ngác hỏi người bên cạnh.

"Hả? Cô ấy a? Cô ấy chính là giám đốc Khâu, cũng là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Khâu thị, Khâu Dĩ Tình."

Tác giả có lời muốn nói: Ai u, mọi người còn nhớ bất hòa của Mộc Sâm Sâm sau vườn hoa chứ?

Lúc đó thỉnh thoảng cũng không có giải thích nhiều, bây giờ tui sẽ nói đến từng cái.

Còn một nhân vật chính của mọi người nữa chưa ra sân, nhưng xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Bán manh không gấp được, giống như là rượu vậy, càng lâu càng ngon!