Chương 1

Khai hố... bên trong cặp chính là hai mỹ nhân! Manh vật a!

Trên núi Thanh Vân, sương mù bay lượn lờ. Tương truyền ở đây vào thời cổ đại nơi này hội tụ rất nhiều linh khí, không ít tiên gia đã đến nơi này tu luyện, cuối cùng được phi thăng lên trời. Mặc dù đã là thế kỷ 21, trên núi Thanh Vân cũng đã trở thành địa điểm du lịch, một số linh khí cũng gần như đã hao kiệt hết, nhưng vẫn không thể tránh được hấp dẫn một số tiểu yêu chạy đến nơi này. Dĩ nhiên cũng có một số ở luôn chỗ này.

Ống kính máy quay dời đến một vị trí bình thường, trong một cái sơn động nho nhỏ, lại hiện lên hai ánh sáng màu đỏ. Xin đừng hét chói tai, cũng xin đừng kinh ngạc, bởi vì nơi đó cũng không có phải là khuôn mặt mãnh thú quý hiếm gì. Chỉ là một con thỏ nho nhỏ trắng trắng lông xù mà thôi...

Tựa hồ như là bị kinh sợ, thỏ nhỏ vội vàng từ cửa hang quay vào trong động, sau đó co rúc vào trong ngực một con thỏ khác so với nàng lớn hơn một chút. "Mỗ mỗ... mỗ mỗ... có phải thiên kiếp sẽ nhanh đến không? Không có sao chứ?" Con thỏ há mồm nói, nhưng đó là tiếng người! Ai ta xoa! Đây là một con thỏ mắc tiền!

"Yên tâm, tỷ tỷ ngươi nói ra thì ít nhiều cũng tu luyện 1000 năm, trước đó ta cũng đã mua chuộc mấy vị thần tiên trên trời, thiên kiếp lần này, hẳn là sẽ thuận lợi thông qua." con thỏ nhìn già hơn nói xong, thì nghe một tiếng sấm nổ vang, âm thanh dường như rất lớn khiến lỗ tai cũng muốn điếc theo. Mà ngoại trừ tiếng sấm ra, hình như còn có cả tiếng quỷ khóc sói tru chói thét chói tai.

Có một thì có hai, có hai thì có ba. Cự lôi giống như mua một mà tăng thêm một chục đại ân huệ, không ngừng đánh xuống. Sơn động nho nhỏ của thỏ, thậm chí có dấu hiệu muốn sập. "Mỗ mỗ! Làm sao bây giờ a? Sấm lớn như vậy, nếu không chỉa vào tỷ tỷ, mà làm hư ổ của chúng ta, thì phải làm sao a?" Nguyên lai ngươi chính là lo lắng cho cái ổ mà thôi...

"Yên tâm, sẽ không đâu, ta đã mua chuộc các vị thần tiên trên trời, khiến các nàng thủ hạ lưu tình, tận lực không cần đánh tới ổ của chúng ta. Cho nên coi như tỷ tỷ ngươi có chuyện gì, thì ổ của chúng ta vẫn sẽ hoàn toàn không hao tổn, chuyện này, ta dám dùng cái đuôi thỏ của ta coi như là đảm bảo."

"Vâng! Vâng! Mỗ mỗ, có những lời này của ngươi, ta an tâm, nếu vậy thì chúng ta thừa dịp hôm nay không khí không tốt, đi ngủ trưa một chút cho khỏe được không?" Con thỏ nhỏ một bên đặc biệt uốn éo nói lời giận dỗi, lại còn cạ một cái lên người lão thỏ. "Ai u, Tiểu An a, cái thân già của ta không chịu nổi một cái ma sát kí©ɧ ŧìиɧ của ngươi a, đi đi, mỗ mỗ ta hôm nay liền xả thân thành người, bồi ngươi lên giường, đi."

"Nga! Mỗ mỗ tốt nhất! Mau đi mau đi, một hồi tỷ tỷ quay lại muốn rình coi chuyện tốt của hai ta đó." Vì vậy một lão thỏ đã trưởng thành lại không chút đứng đắn, mang một con thỏ nhỏ vị thành niên vô cùng phúc hắc, vào phòng ngủ. Còn chưa được mấy phút, từ bên trong đã truyền ra tiếng ngáy của hai người...

Thật ra thì đây chỉ là hai thỏ yêu, mà cái sơn động này chính là chỗ ở từ trước đến giờ của các nàng. Người gọi là mỗ mỗ kia, có chút thùy mị thêm vào đó là cái tên cổ điển — Mộc Yên. Nàng chính là thỏ yêu trưởng lão lớn tuổi nhất. Mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng cũng đã có hơn ngàn năm đạo hạnh. Từ một ngàn năm trước, Thỏ yêu giới xảy ra một trận tranh chủ đoạt hậu kinh thiên động địa, cho nên vị mỗ mỗ này đã dẫn hai con thỏ nhỏ vị thành niên kia đến nơi này cách một đời ẩn cư. Mà con thỏ nhỏ kia, đã tu luyện được 999 năm, chỉ còn một năm nữa thì con thỏ nhỏ phải trưởng thành, Mộc An An.

Bên ngoài tiếng sấm đánh xuống cũng nhỏ dần, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn không còn. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ phía sau núi, đã thay đổi hoàn toàn không như trước. Lão sư thường nói phải yêu mến hoa cỏ, nhưng cây cối đã sớm bị thiên lôi đốt cháy một mảng đen thùi lùi, đá trên núi nứt ra rơi xuống đất, tạo thành cái ngọn đồi không lớn không nhỏ.

Có một cánh tay đen xì từ trong đất đá thò ra, giống hệt như Sadako trong phim The Ring chui ra vậy, cực kỳ đáng sợ. Mái tóc dài màu đen che kín cả khuôn mặt, mặc dù trên thân thể có phần bị đốt cháy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình người lồi lõm.

Cô gái từ trong đống phế liệu đứng dậy, vóc người cao gầy hoàn toàn không giống như người châu Á, ngược lại có vài phần cảm giác giống như là người Châu Âu. Giống như là một đứa trẻ sơ sinh đang học cách tập đi, cô gái cứ được vài bước thì lại ngã nhào xuống đất. Số lần bị té cũng theo đó mà gia tăng, dường như cô gái đã nắm giữ được kỹ xảo gì đó. Bắt đầu dang hai cánh tay nhỏ dài của mình ra để duy trì thăng bằng cho mình. Phương pháp như vậy quả nhiên không sai, cô gái cũng không còn bị té nữa.

''A! Rốt cuộc ta cũng tu luyện thành người rồi!'' Cô gái đột nhiên hô lên, sau đó giống như một cơn gió biến mất ở phía sau núi.

''Mỗ mỗ, muội muội, ta thành người! Ta thành người ai!'' Cô gái dùng dùng sức kéo lỗ tai của hai con bạch thỏ kia, sau đó liền vang lên một tiếng ồn lớn. ''Ta đánh chết người a!'' Ngay trong lúc cô gái còn không có bất kỳ phòng bị nào, đột nhiên một chưởng bay về phía cô cùng một tiếng quát lớn, kết quả, dĩ nhiên là bị đánh bay một cách hoành tráng.

Cô gái xoa khuôn mặt bị đánh sưng đứng dậy, nhìn thấy chính là một người không sai biệt lắm chừng 1m65, cùng với mái tóc dài quăn đen, da trắng sáng như ngà voi đứng trước mặt mình. Bị đánh ngã nên nhất thời hai mắt cô gái cũng ướŧ áŧ, không để ý tới nhiều tới như vậy liền nhào tới người nữ nhân kia. "Mỗ mỗ! Mỗ mỗ! Ta thành người rồi a! Mau nhìn, mau nhìn đi! Ta rất vui nga!"

Không sai xuất hiện trước mặt trước mặt chính là nữ nhân đó, bề ngoài nhìn cực Loli chính là trưởng lão của Thỏ yêu giới Mộc Yên. Vào lúc này, mặt nàng đầy hắc tuyến nhìn cái tên trước mặt cao hơn mình mấy cái đầu, nhưng lại nhào vào trong ngực mình mà nũng nịu."Mộc Sâm Sâm! Ta ra hạn cho ngươi trong vòng một giây cách xa ta một thước, nếu không đừng trách ta xung động không thể khống chế mà đánh ngươi!"

Mộc Sâm Sâm trong lòng không phục từ trên người Mộc Yên bò xuống, hai người ồn ào tự nhiên cũng sẽ đánh thức luôn con thỏ nhỏ đang ngủ say còn lại. Đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn ánh lên sương mù vành mắt phiến hồng, dùng móng vuốt nho nhỏ dụi mắt một cái, sau đó liền mở to con ngươi, nhìn người đẹp thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trước mặt mình.

"Muội muội... tỷ tỷ ta thành người rồi, thế nào? Không tệ chứ?" Còn chưa để cho con thỏ nhỏ phát ra một chút si mê, mộng cũng tan tành nát bét, tựa như kính thủy tinh rơi vỡ đầy đất. "Nga~ thần linh a! Tại sao có thể là ngươi! Mộc Sâm Sâm ngươi là tên khốn kiếp! Làm sao ngươi có thể biến thành một đại mỹ nữ như vậy! Trời ạ! Đây là cái tạo nghiệt gì a!"

Con thỏ nhỏ kêu rên một tiếng, liền ngã lên giường, để lại hai con mắt giương lên nhìn Mộc Sâm Sâm và Mộc Yên. "Tiểu Mộc, ngươi cũng đừng ngẩn ở chỗ này nữa, mau vào chuẩn bị một chút đi, mặc một bộ quần áo, ta có việc nhất định phải giao cho ngươi." "Dạ, mỗ mỗ!"

Mộc Sâm Sâm nghe lời Mộc Yên, liền như một làn khói quay về ổ nhỏ đi rửa mặt chuẩn bị.

"Mỗ mỗ... tỷ tỷ nàng... làm sao biết.... dáng vẻ lại giống như Mẫu tôn vậy? Trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ?" Mộc An An tràn đầy lo lắng hỏi, thần thái vui đùa trước đó cũng không còn. "Ai... có lẽ đây là do trời cao an bài, định trước không muốn để cho chúng ta tránh đi kiếp nạn 1000 năm trước. Bây giờ hy vọng tỷ tỷ ngươi cũng có thể yên ổn một chút, không nên đến chỗ gây họa, khiến cho bọn chúng chú ý."

"Mỗ mỗ... muội muội..." Âm thanh Mộc Sâm Sâm cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, đến khi các nàng quay đầu lại, thì hoàn toàn bị người trước mắt làm cho rung động. Bởi vì lúc nãy nguyên nhân bị sét đánh, cho nên Mộc Yên và Mộc An An cũng không có nhìn rõ tướng mạo của Mộc Sâm Sâm. Nhưng lúc này, sau khi mặc đồ chỉnh tề, hình dạng của Mộc Sâm Sâm cũng hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt hai người.

Thân cao chừng 1m76 bước ra ngoài liền mang tới một loại khí tràng cường đại, mái tóc vàng nâu hơi dài có vẻ lười nhác tán loạn hai bên vai, lộ ra cái trán sáng bóng mịn màng. Sống mũi xinh xắn mượt mà, cộng thêm đôi môi cười chúm chím cùng cặp mắt đào hoa, vừa mang mang theo nét nhu mỹ của nữ nhân cổ đại cùng với nét hấp dẫn quyến rũ của cô gái hiện đại. Đôi môi mỏng dày vừa phải không hề thoa son môi, nhưng lại tản ra sự sáng bóng ướŧ áŧ dị thường, khiến người không nhịn được muốn cắn một cái.

Vốn trên người đã mặc quần áo thời hiện đại, bên trên là cái áo len màu đỏ như ruột dưa hấu, kết hợp cùng chiếc quần jean màu xanh thêm đôi giày cao gót, một nữ nhân như thế, xuất hiện trong cái sơn động này, lại gắng gượng duy trì sự hòa nhã.

"Sao thế? Chưa thấy qua người đẹp sao?" Nhìn thấy hai người kia còn đang ngây người nhìn mình, Mộc Sâm Sâm cười đắc ý, đi vòng vo cạnh người các nàng thêm mấy lượt mới chịu bỏ qua. "Tỷ... ngươi biến thành bộ dạng này là muốn đi câu dẫn ai a? Làm ơn bình thường một chút đi được không?" Mộc An An bất mãn nói, một chút cũng không muốn thừa nhận mình đang hâm mộ cùng ghen tị.

"Nga? Thế nào? Cho dù ta đi câu dẫn ai, ngươi cũng không được can thiệp, dù sao ta cũng không đi câu dẫn con thỏ nhỏ như ngươi!" Mộc Sâm Sâm vừa nói vừa đưa tay giày xéo đủ kiểu con thỏ nhỏ đang nằm trên giường kia. Nếu như đoạn video này bị truyền lên internet thì sẽ nhanh lan truyền tới thông tin ngược đãi bóp cổ thỏ.

"Mộc Sâm Sâm! Ngươi..." "Được rồi, hai đứa đừng ồn ào nữa!" "Mộc An An vốn là muốn nói là bị Mộc Yên bóp chết trong nôi, chỉ vì khó sinh. "Tiểu Mộc, nếu ngươi đã tu luyện thành người, ta cũng có thể tiết kiệm được chút tâm. Đối với ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ, 1000 năm trước vì nguyên nhân gì mà chúng ta phải từ Thỏ yêu giới mà chạy đến nơi này ẩn cư. Cho dù ngươi muốn rời khỏi núi Thanh Vân, ta hy vọng ngươi cũng đừng đi trêu chọc người trong Thỏ yêu giới, ngươi có hiểu không?"

Mộc Yên nói mọi chuyện quan trọng vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt Mộc Sâm Sâm cũng rất là nghiêm túc. "Mỗ mỗ, yên tâm, ta biết có chừng mực. Nếu ta đã thành người, thì ta sẽ bảo vệ ngươi cùng với Tiểu An, chuyện 1000 năm trước, sẽ không phát sinh nữa. Ta cũng sẽ không đi trêu chọc những người đó nữa, cuộc sống như vậy, ta cũng đã rất thỏa mãn rồi."

"Ừ, nói hay lắm. Nếu như vậy, ta cũng không để ý đến ngươi nhiều nữa, thành người, thì cũng nên xuống núi hiểu lòng người hiểm ác. Trong khoảng thời gian này ta cùng với Tiểu An cũng sẽ không đi giúp ngươi, tất cả mọi chuyện ngươi đều phải tự mình giải quyết. Hy vọng lúc ngươi trở lại, cũng chính là ngươi."

"Ta biết, mỗ mỗ, cám ơn ngươi chiếu cố ta và tiểu An lâu như vậy, cho dù thế nào, ta và Tiểu An cũng sẽ hiếu thuận với ngươi. Tiểu An, khoảng thời gian này, ngươi phải chiếu cố mỗ mỗ thật tốt đó. Không cần vì quá cô đơn mà bồi dưỡng gian tình, dù sao khẩu vị lσạи ɭυâи quá nặng."

Mộc Sâm Sâm vừa dứt lời, vèo một cái từ bên cạnh người Mộc Yên và Mộc An An liền biến mất. Tốc độ nhanh đến nỗi, khiến người ta không theo kịp. Lưu lại trong sơn động một người một thỏ mặt đầy hắc tuyến.

"Mộc Sâm Sâm! Ngươi nha đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta thấy ngươi một lần thì đánh ngươi một lần!"

Tác giả có lời muốn nói: Hú hú! lại mở thêm cái ổ chim nữa, hy vọng mọi save nhiều hơn! Không cần thô bạo! Dùng hoa rải đập chết tui!

Văn này Hiểu Bạo thuộc loại thách đấu, thói quen viết ngược văn đối với tui có thể nhiều nhưng chưa đủ.

Hy vọng mọi người bình luận vài ý kiến quý báu!

Ps: Phía dưới là hình tiểu Rùa cùng tiểu Thỏ Thỏ trong hình người, ngự tỷ Hiểu Bạo đại yêu a!

Rùa Thỏ Thi Chạy (Quy Thỏ Tái Bào) - Chương 1