Chương 44: Quần áo

Nếu nói họ sẽ chết, Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác hình như còn có đường phản kháng.

Nhưng nếu nói sẽ liên lụy đến người thân có cùng huyết thống, thì không ai trong số họ dám mạo hiểm.

Huống chi hiện tại còn có một Đường Vũ Tâm không rõ sống chết, không biết chịu khổ ở đâu, đang chờ họ đến giải cứu.

Ngay cả Vu Mã Bác cũng không còn giở tính tình, y hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

Trong mắt Cố Hiên lóe lên tia sáng, có chút kích động nói: “Chúng ta phải tiếp cận đến âm vô hạn, lúc đó âm dương sẽ cùng tồn tại, sau khi âm dương giao nhau, chúng ta sẽ sống sót, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”

Đồng Tiểu Tùng nhíu mày, cậu cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Cố Hiên đặc biệt giống một kẻ xấu lừa gạt trẻ con ăn kẹo.

Vu Mã Bác không có thành ý nhướng mày: “Nói rõ ràng một chút.”

Khóe miệng Cố Hiên nhếch lên một nụ cười âm trầm: “Chúng ta phải giả chết xuống âm phủ.”

Vu Mã Bác thấp giọng mắng: “Mẹ nó, thật mẹ nó đen đủi.”

Cố Hiên tâm tình tốt, không để ý tới lời Vu Mã Bác, y nói: “Hai người ở đây chờ tôi một chút.”

Nói rồi Cố Hiên rời đi.

Đồng Tiểu Tùng thở dài: “Mình cảm thấy chúng ta rơi xuống hố rồi.”

Vu Mã Bác bất đắc dĩ nói: “Đi một bước tính một bước đi, thời khắc mấu chốt đừng mềm lòng, đẩy Cố Hiên lên chịu chết, biết không!”

Đồng Tiểu Tùng:……

Rất nhanh, Cố Hiên đã quay lại với một chiếc túi trên tay.

Cố Hiên đưa túi cho Vu Mã Bác, nói: “Buổi tối hai người thay quần áo này, sau đó đến mộ địa Tường Hòa gặp tôi. Tôi phải qua đó chuẩn bị trước.”

Vu Mã Bác nhận lấy chiếc túi, mở ra, một mùi tanh tưởi bốc lên cao.

“Mẹ nó!” Y suýt chút nữa ném cái túi đi: “Đây là cái gì? Thối còn hơn cả phân!”

Cố Hiên cười lạnh, hạ giọng nói: “Là quần áo lột xuống trên người người chết, buổi tối chúng ta giả chết xuống âm phủ toàn dựa vào nó, đừng ngại thối.”

Vu Mã Bác trợn mắt xem thường: “Mẹ nó!”

Đồng Tiểu Tùng nhăn mặt, chịu đựng sự kháng cự của mỗi tế bào trong cơ thể, dùng hai tay nhấc quai đeo của ba lô lên: “Để mình cầm đi……”

Vu Mã Bác không chút do dự: “Cho cậu cho cậu, thứ này mình thật chịu không nổi.”

Cố Hiên: “Vậy buổi tối gặp ở mộ địa Tường Hòa.”

***

Mang theo cái túi này, Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác không dám quay trở lại phòng ngủ, sợ mang lại xui xẻo cho phòng ngủ.

Họ vượt tường ra khỏi trường tìm một khách sạn mướn phòng.

Vu Mã Bác nhiều lần dò hỏi Đồng Tiểu Tùng: “Chúng ta thật phải mặc thứ này?”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng còn khó coi hơn cả y, sắp khóc tới nơi rồi.

Sau mấy phen đấu tranh tâm lý, Vu Mã Bác đứng dậy nói: “Mình đi tắm trước đây, mình cảm thấy hiện giờ mình đã bị ô uế rồi.”

Đồng Tiểu Tùng thở dài: “Khi còn bé mình gánh phân người cũng không thối như thế này.”

Vu Mã Bác:……

***

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Đồng Tiểu Tùng cảm thấy bọn họ rất có lỗi với nhân viên vệ sinh trong khách sạn, bởi cậu cảm thấy căn phòng này đã hoàn toàn bốc mùi.

Cậu buồn bực ngồi bên mép giường thở dài, bộ quần áo này phải mặc như thế nào đây?

Cứ cảm thấy da thịt sẽ thối rữa nếu chạm vào chúng mất.

Cốc, cốc, cốc.

Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lời Đường Vũ Tâm đã nói lúc trước.

Gõ một lần dừng một lần, gõ ba tiếng như thế này, có khả năng không phải người, nên đừng mở cửa.

Nhưng đây là khách sạn người đến người đi, còn sẽ nháo quỷ sao?

Cậu do dự một lúc rồi đứng dậy mở hé cửa.

Chỉ thấy Cố Hiên mặc áo khoác đứng bên ngoài.

Quần áo quen thuộc cùng mùi hương quen thuộc, cũng như nụ cười quen thuộc trên gương mặt kia.

Đồng Tiểu Tùng mở cửa, nghi hoặc nói: “Cố Hiên?”

Hình như mỗi lần trên người Cố Hiên có chứa trầm hương thì đều mặc bộ quần áo cùng đôi giày này, chưa từng thay đổi.

Cố Hiên xách một cái túi trong tay, nói: “Vừa rồi lấy nhầm quần áo cho bọn em, là hai bộ này.”

Nói rồi hắn đưa cái túi trong tay tới.

Đồng Tiểu Tùng do dự nhận lấy, mở túi ra nhìn thoáng qua, hai bộ quần áo giống hệt quần áo trong ba lô.

Điểm khác biệt chính là không có mùi thối, không những không có mùi thối, mà còn có một thứ mùi quen thuộc.

Như là…… mùi sách vở?

Sự hoài nghi trong lòng Đồng Tiểu Tùng bắt đầu nảy mầm mọc rễ, cậu đánh giá Cố Hiên trước mặt, hỏi: “Anh thật là Cố Hiên sao? Làm sao anh biết chúng tôi ở đây? Hình như chúng tôi không nói cho anh biết mà.”

Cố Hiên trước mặt cười một tiếng, đáp: “Bọn em không nói, nhưng tôi vẫn luôn đi theo em, đương nhiên biết.”

Đồng Tiểu Tùng nhíu nhíu mày: “Anh theo dõi chúng tôi?”

Cậu cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi, loại chuyện theo dõi người khác như thế này, xác thật là Cố Hiên làm được.

Cố Hiên không trả lời, hắn duỗi tay nói: “Trả lại quần áo tôi đã đưa cho bọn em trước đó cho tôi đi.”

Đồng Tiểu Tùng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, xoay người dùng một tay xách ba lô, ghét bỏ đưa nó cho Cố Hiên.

Cố Hiên thoạt nhìn càng ghét bỏ cái ba lô này, dùng hai ngón tay xách lên, liền xoay người rời đi.

Đồng Tiểu Tùng thò nửa người trên ra nhìn chằm chằm Cố Hiên đang dần đi xa, nhìn bóng lưng người nọ lại rối rắm, rốt cuộc có phải do mình suy nghĩ nhiều không.

Lúc này, Vu Mã Bác tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, đang dùng khăn lông lau tóc.

“Mình nghe thấy có người gõ cửa, là ai thế?”

Đồng Tiểu Tùng đóng cửa lại, xoay người đáp: “Là Cố Hiên tới, nói quần áo trước đó đưa sai rồi, hai bộ này mới là cho chúng ta mặc.”

Vu Mã Bác mở ra nhìn thoáng qua, vui vẻ nói: “Không có mùi thối là được! May mà đưa sai, mình thật sự không thể tưởng tượng phải mặc hai bộ kia thế nào đây, hai bộ này tốt hơn nhiều rồi…… Sao lại có mùi như mùi giấy thế? Aiz, quên đi! Có thể mặc là được!”

Hai bộ quần áo một lớn một nhỏ, Vu Mã Bác để lại bộ nhỏ cho Đồng Tiểu Tùng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lại lần nữa trở ra, không có cảm giác phản cảm quá lớn, thoạt nhìn không khác gì quần áo bình thường.

Đồng Tiểu Tùng cũng ôm quần áo vào phòng tắm thay.

Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nói là quần áo lột xuống trên người người chết, nhưng bộ mới đưa tới này nhìn thế nào cũng là quần áo mới?

Sau khi mặc xong cậu nhìn vào gương, tuy rằng kiểu dáng cổ quái, nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác nào khiến người ta bài xích.

Sau khi đi ra ngoài, Đồng Tiểu Tùng nghi hoặc nói: “Đây thật sự là lột xuống trên người người chết?”

“Ai u tổ tông, cậu đừng có nhắc nhở mình.” Vu Mã Bác kêu rên: “Mình thật vất vả mới thôi miên bản thân, đây là quần áo mới mua, cậu…… xin cậu đừng nhắc lại nữa.”

Đồng Tiểu Tùng:…… Cảnh giới mới nhất của bịt tai trộm chuông?

Mà lúc này, Vu Mã Bác đột nhiên phản ứng lại: “…… Làm sao Cố Hiên biết chúng ta ở đây? Không phải không có nói cho anh ta biết sao?”

Đồng Tiểu Tùng không chắc chắn trả lời: “Hình như anh ta…… Theo dõi chúng ta.”

“Mẹ nó có bệnh!” Vu Mã Bác tức giận mắng: “Bệnh nặng tới đâu mới có thể làm ra loại chuyện như thế chứ!”

***

Buổi tối, Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác đến mộ địa Tường Hòa như đã hẹn.

Sự khác biệt giữa mộ địa và nghĩa trang chính là, mộ địa chôn những thi thể chưa được hỏa táng, trong khi nghĩa trang chôn đều là tro cốt đã được luyện hóa.

Buổi tối gió lạnh thổi qua, mộ địa vốn là bia mộ san sát lại càng thêm thấm người.

Bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Hiên, Cố Hiên mặc một bộ quần áo cũ nát, cầm một cái đèn pin sáng choang, đang bận rộn trước một bia mộ.

Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác đi tới trước, chỉ thấy trước mặt Cố Hiên là ba ngôi mộ mới.

Trên bia mộ của ba ngôi mộ mới này là tên của ba người bọn họ được viết bằng sơn trắng, mộ phần đã chôn hơn phân nửa, bên trong là quan tài rỗng màu trắng.

Chiếc quan tài trống rỗng kia như đang chờ người sống chui vào, sau đó tự đóng nắp quan tài lại.

Cố Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở dài một hơi: “Các cậu đến mà không nói tiếng nào, làm tôi giật nảy mình! Chờ một lát nữa đi, sắp xong rồi!”

Cố Hiên cầm một cây bút lông nhúng sơn trong tay, vẫn đang viết những nét cuối cùng.

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy âm u, cậu nhịn không được nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện cách đó không xa hình như có một người trốn phía sau bia mộ……

Người kia nửa cong người trốn phía sau tấm bia, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bọn họ với một tư thế có chút quỷ dị.

Bởi vì bên kia khá tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ chứ không thể thấy chi tiết cụ thể.

Cậu kéo Vu Mã Bác bên cạnh, nói: “Cậu nhìn bên kia xem…… Có người, buổi tối ngoài chúng ta còn ai sẽ ở mộ địa chứ?”

Vu Mã Bác nhìn về phía bên kia, đột nhiên sởn tóc gáy: “Đâu có ai đâu, Đồng Tiểu Tùng cậu đừng dọa người có được không?”

Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, nhìn chằm chằm người nọ, rõ ràng là đang trốn ở sau bia mộ, tuy rằng thân hình có hơi kỳ quái……

Cố Hiên nói mà không quay đầu lại: “Ở chỗ này đừng mẹ nó nhìn loạn! Vốn hai người chơi trò chơi quỷ dương khí đã yếu, lát nữa lại nhìn ra chuyện bây giờ!”

Trong thoáng chốc, Đồng Tiểu Tùng lại nhìn về phía người nọ, thế nhưng lại không có gì cả.

Mồ hôi lạnh trên người lập tức toát ra, Đồng Tiểu Tùng run rẩy, nhịn không được nhích lại gần cạnh bên Vu Mã Bác.

Cuối cùng, Cố Hiên đứng dậy, nói: “Xong rồi, chúng ta vào trong quan tài của từng người đi, khép quan tài lại chờ là được.”

Nói xong, Cố Hiên đi vứt sơn trong tay.

Khi y đi ngang qua Đồng Tiểu Tùng, Đồng Tiểu Tùng bỗng lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn về phía Cố Hiên.

Cố Hiên biết đổi hai bộ quần áo cho bọn họ, tại sao lại không đổi cho mình?

Vì sao trên người Cố Hiên vẫn mặc bộ đồ có mùi tanh tưởi khắp người?

Hay là nói…… Kỳ thật chỉ có quần áo tanh tưởi mới có thể bảo mệnh?

Đồng Tiểu Tùng nhịn không được bắt đầu hoài nghi.

***

Thừa dịp Cố Hiên đi ném sơn, Đồng Tiểu Tùng nói với Vu Mã Bác những nghi ngờ của mình.

Vu Mã Bác do dự một chút, hỏi: “Vậy thì cướp quần áo trên người anh ta xuống cho cậu thay?”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Quên đi.”

Cậu cảm thấy cho dù mình có chết cũng không thể tiếp nhận loại quần áo như thế.