Chương 41: Bắt đầu rồi

So với một tuần trước, tinh thần của Cố Hiên có vẻ tốt hơn một chút, nhưng quần áo hàng hiệu trên người lại có vẻ không được bóng bẩy, hình như là đã được nước giặt qua một lần, hơi phai màu.

Tuy rằng không có nhiều khác biệt, nhưng trước kia Cố Hiên ngày ngày mặc đồ mới, sự khác biệt hiển hiện lộ rõ.

Đồng Tiểu Tùng không còn im lặng như trước, cậu nhìn thẳng vào Cố Hiên, hỏi: “Anh có chuyện gì không?”

Trong mắt Cố Hiên hiện lên sự nóng nảy, y chán ghét dáng vẻ này của Đồng Tiểu Tùng.

Rõ ràng yếu ớt như thế, nên cúi đầu phục tùng trước mặt y.

Đối phương căn bản không có tư cách nhìn thẳng vào y, đặt câu hỏi với y.

Rất nhiều suy nghĩ độc ác lướt qua trong lòng Cố Hiên, cuối cùng y kéo ra một nụ cười lạnh có chút vặn vẹo.

“Tôi tới nói cho cậu một tiếng, cậu và người bên cạnh cậu…… Vu Mã Bác phải không? Là nó đi? Hai người các cậu, chơi trò chơi quỷ cùng với tôi.”

Đồng Tiểu Tùng nhất thời mở to hai mắt nhìn.

Lại là trò chơi quỷ!

Cố Hiên quả nhiên muốn hại người!

Hiện tại hại một mình cậu còn không đủ, còn muốn kéo Vu Mã Bác vào!

Trong mắt cậu hiện lên sự tức giận, cậu nói với Cố Hiên bằng một giọng điệu cứng rắn: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, Cố Hiên!”

Cố Hiên chống một tay lên bàn, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Tùng, âm trầm nói: “Tôi có rất nhiều cách làm cậu khuất phục……”

“Uy hϊếp? Hay bạo lực?” Đồng Tiểu Tùng hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Cố Hiên, nói: “Tôi bây giờ không sợ nhất chính là chết, nhưng tôi cũng không định chết, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, Cố Hiên, anh đừng ép tôi cá chết lưới rách.”

Cố Hiên há miệng, y chưa bao giờ biết Đồng Tiểu Tùng lại có thể miệng lưỡi sắc bén như thế.

Lửa giận trong mắt y càng ngày càng đậm, cuối cùng y ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng, nói: “Tốt, chúng ta chờ xem, ngày mai cậu nhất định sẽ đến cầu tôi.”

Đồng Tiểu Tùng chán ghét nói: “Anh nằm mơ?”

Cố Hiên cười lạnh: “Tôi nằm mơ? Các cậu còn không có ý thức được, mọi chuyện đã bắt đầu rồi, cậu và Vu Mã Bác đã bước vào, chúng nó sẽ không buông tha các cậu, hiện tại chỉ cần các cậu muốn sống, nhất định phải nghe tôi, tôi chờ các cậu……”

Nói xong, Cố Hiên quay đầu rời đi.

Tuy rằng Đồng Tiểu Tùng lúc cãi lại rất có sức mạnh, nhưng vẫn vô cùng hoảng hốt.

Cậu cảm thấy Cố Hiên không có khả năng vô duyên vô cớ nói ra những lời này.

Nhất định là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này, khẳng định không phải tin tức gì tốt.

***

Buổi tối trở lại phòng ngủ, Đồng Tiểu Tùng kể với đám bạn cùng phòng tất cả những gì Cố Hiên đã nói với cậu hôm nay.

Vốn tưởng rằng các bạn cùng phòng cũng sẽ không hiểu ra sao.

Không nghĩ tới Kha Lâm lại thay đổi sắc mặt: “Sẽ không khéo như thế chứ?”

Văn Đông nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vu Mã Bác kinh ngạc: “Không phải là cậu gặp phải chuyện gì đấy chứ?”

Kha Lâm: “Không phải mình, là Đường Vũ Tâm, cả ngày hôm nay không thấy cậu ấy, ban đầu mình cũng không lo lắng lắm, nhưng Cố Hiên vừa nói như vậy, mình lại có dự cảm không tốt, không phải cậu ấy gặp chuyện gì rồi chứ?”

Vu Mã Bác chần chờ nói: “Không thể nào, chuyện này có quăng tám sào cũng không có liên quan gì đến cậu ấy, Cố Hiên chỉ tên nói họ muốn Đồng Tiểu Tùng cùng mình chơi trò chơi quỷ với anh ta, đừng nói Đường Vũ Tâm, ngay cả hai người các cậu cũng không liên quan gì đến chuyện này cả.”

Văn Đông trầm ngâm nói: “Tại sao lại là hai người các cậu? Cố Hiên ngày đó nói ‘ bắt đầu rồi, lại bắt đầu lần nữa rồi, sau này các cậu sẽ đến cầu tôi ’, chẳng lẽ chỉ không phải là mọi người sao? Vì sao hôm nay lại đến tìm Đồng Tiểu Tùng, chỉ tên nói họ muốn hai người các cậu?”

Vu Mã Bác: “Còn trò chơi quỷ nữa, con mẹ nó trò chơi quỷ chơi vui lắm sao? Bây giờ mình đối với ba chữ ‘ trò chơi quỷ ’ này đã sắp có phản ứng rồi, chỉ nghe thôi đã thấy xui xẻo.”

Đồng Tiểu Tùng lúc này mới chợt nhận ra, cậu cả kinh nói: “Trò chơi quỷ!”

Ba người còn lại trong nháy mắt nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng vội nói: “Các cậu nói xem, ngày đó mình và Vu Mã Bác ôm mèo, cùng Cố Hiên tìm các cậu, có tính là một trò chơi quỷ hay không?”

Sắc mặt Vu Mã Bác thay đổi, thất thanh nói: “Đây mẹ nó cũng tính!?”

Văn Đông nhíu chặt mày: “Sao lại không tính, đây là hoạt động tìm quỷ có ý thức, đương nhiên được tính là trò chơi quỷ, nói như vậy…… Lúc ấy Cố Hiên cố ý dẫn dắt hai người chơi trò quỷ?”

“Mẹ nó!” Vu Mã Bác mắng: “Con mẹ nó lúc ấy cũng chỉ có cách đó thôi! Các cậu mất tích, mình với Đồng Tiểu Tùng căn bản không có cách, cũng chỉ có thể nghe Cố Hiên, ai biết tên khốn Cố Hiên kia đã sớm bày ra cạm bẫy rồi!”

Văn Đông tương đối lý trí, y nói: “Đừng nóng vội, trước tiên chúng ta hãy phân tích một chút, đêm đó vì sao anh ta lại ở công trường? Anh ta tới làm gì?”

Vu Mã Bác: “Này mẹ nó ai mà biết.”

Đồng Tiểu Tùng lại cảm thấy có một số chuyện có mối liên hệ với nhau: “Cố Hiên dường như rất để ý đến những gì đã xảy ra ở khu trường cũ, trước đó sau khi ba người bạn cùng phòng của mình chết, anh ta đặc biệt để ý, còn bảo mình buộc dây đỏ tiến vào khu trường cũ, bảo nếu thấy được gì thì phải nói cho anh ta biết.”

Ba người khẩn trương nhìn Đồng Tiểu Tùng, Văn Đông hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đồng Tiểu Tùng: “Sau khi mình đi vào thì nhìn thấy một bóng người vụt qua, sau đó là khói dày đặc, khu trường cũ bốc cháy, sau đó mình chạy xuống. Trong làn khói dày đặc nhìn thấy rất rất nhiều bóng người đột nhiên xuất hiện, những bóng người đó xuất hiện rất đột ngột, tuyệt đối không phải người sống, rồi mình bỏ chạy, sau nữa Cố Hiên hỏi mình, mình không nói thật với anh ta, mình chỉ nói không nhìn thấy gì cả, anh ta cũng không hỏi nữa.”

Vu Mã Bác há mồm vừa muốn mắng.

Văn Đông giơ tay ngắt ngang, y thấp giọng nói: “Để mình nghĩ xem, hình như có mối liên hệ nào đó.”

Đồng Tiểu Tùng cũng cảm thấy như thế, cậu cũng cúi đầu trầm tư.

Im lặng một lúc.

Đồng Tiểu Tùng và Văn Đông đồng thời ngẩng đầu, kinh hãi nói: “Hai năm trước anh ta hại chết mười ba học sinh kia!”

Vu Mã Bác kinh ngạc nhìn hai người họ, đối với sự ăn ý mày của cả hai phát ra một tiếng: “Mẹ nó?”

Suy nghĩ của Văn Đông càng thêm rõ ràng, lập tức nói tiếp: “Anh ta chơi trò chơi quỷ với mười ba học sinh kia, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà trong trong trò chơi quỷ anh ta hại chết mười ba học sinh, nên anh ta thời khắc chú ý đến khu trường cũ, là sợ tro tàn lại cháy, là sợ người chết tìm anh ta báo thù!”

Đồng Tiểu Tùng gật đầu như giã tỏi: “Mình cũng cảm thấy như thế!”

Văn Đông lại nói: “Gần đây nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, làm người chết lại dây dưa với Cố Hiên một lần nữa, nên Cố Hiên mới nóng lòng muốn chơi trò chơi quỷ lần nữa, mới nói mọi chuyện đã bắt đầu rồi, lúc trước biện pháp sống sót của anh ta, nhất định là ở trong trò chơi quỷ!”

Đồng Tiểu Tùng liều mạng gật đầu.

Vu Mã Bác và Kha Lâm cũng bắt đầu trầm tư.

Lúc này, Văn Đông lại nghi hoặc hỏi: “Nhưng trò chơi quỷ một mình cũng có thể chơi, vì sao Cố Hiên nhất định phải kéo người khác xuống nước chứ?”

Suy nghĩ một lát, Văn Đông nói: “Mình nghĩ phải làm rõ vì sao mười ba học sinh trước kia lại chết, chuyện gì đã xảy ra trong trò chơi quỷ, vì sao Cố Hiên còn sống.”

Vu Mã Bác: “Từ từ, tình huống này…… Sao lại có chút giống với Đồng Tiểu Tùng thế? Tất cả mọi người chơi trò chơi quỷ đều chết, chỉ có cậu ấy còn sống.”

Đồng Tiểu Tùng đột nhiên bị điểm danh, hắn kinh hoảng xua tay: “Mình không biết, mình thật sự không biết! Lúc chơi trò chơi quỷ mình cũng không cảm thấy có quỷ……”

Văn Đông an ủi nói: “Cậu đừng nóng vội, không phải bọn mình nghi ngờ cậu, nhưng quả thực là độ tương tự rất cao, cậu nhớ lại một chút xem, có chỗ nào không đúng không, có lẽ đó chính là cửa đột phá.”

Thấy thần sắc ba người bạn cùng phòng vẫn tin tưởng như trước, Đồng Tiểu Tùng an tâm hơn rất nhiều.

Cậu không còn chỉ tập trung vào việc vứt bỏ ký ức như cơn ác mộng đó nữa, bắt đầu đối mặt với ký ức của mình, phân tích và cân nhắc từng cảnh một.

“Mình…… thực sự không cảm thấy có gì không ổn.” Đồng Tiểu Tùng cau mày chậm rãi nói: “Nhưng mà cái đêm chơi trò chơi bốn góc…… Có người bắt nạt mình, bây giờ nghĩ lại, thân hình và chiều cao còn có mùi hương kia, có hơi giống Cố Hiên.”

“Mẹ nó! Quả nhiên là anh ta!” Vu Mã Bác sụp đổ: “Tại sao chỗ nào cũng có anh ta thế! Trách không được sẽ phi lễ cậu, nếu là Cố Hiên, vậy thì hợp lý!”