Chương 40: Mười ba người chết

Ba người đang đi trên đường, Đồng Tiểu Tùng nhẹ giọng hỏi: “Các cậu nói bóng đen kia…… là cái gì?”

Kha Lâm: “Bóng đen nào?”

Vu Mã Bác giải thích: “Cậu ra ngoài rồi nên không thấy, có một bóng đen ngăn cản những bộ xương người đó nên bọn mình mới thoát ra được, không biết có phải là bạn không.”

Kha Lâm kinh ngạc nói: “Lợi hại như vậy?”

Văn Đông quái dị liếc Vu Mã Bác một cáii, hỏi: “Bạn? Thế nào, cậu còn có loại bạn như thế này sao?”

Vu Mã Bác: “…… Mình nhất định không có, nhưng trong phòng ngủ của mình không phải có một cái sao? Các cậu đã quên thau đồng kia rồi sao?”

Văn Đông: “…… Không thể nào, nếu nó có thể hiện hình, nó đã sớm xuất hiện trước mặt chúng ta rồi chứ?”

Vu Mã Bác: “Nói cũng đúng, vậy bóng đen kia là gì đây?”

Kha Lâm: “Chắc là trùng hợp.”

Đồng Tiểu Tùng tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy không giống trùng hợp.

Nhưng cẩn thận cân nhắc, lại tìm không thấy mối liên hệ và khởi nguồn, có vẻ như bóng đen này thật sự xuất hiện từ hư không.

Văn Đông dừng bước, chỉ vào bảng hiệu quán lẩu bên cạnh: “Quán này đi, ăn đồ nóng xua tan hàn khí một chút.”

***

Văn Đông ôm laptop tra tư liệu hồi lâu, càng tra thì mày cau càng sâu.

Vu Mã Bác bước lên thang giường bò đến trước mặt Văn Đông, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang tra gì mà mặt mày nghiêm túc thế?”

Văn Đông thở dài, xoay laptop sang hướng khác, đưa hình ảnh bên trên cho Vu Mã Bác xem: “Nhìn xem, hầm trú ẩn biến mất rồi nhưng vẫn có thể tra được trên mạng, mình so sánh một chút, nó gần như chính là miếng đất của trường chúng ta, được người dân xây dựng lên, còn chưa xây xong đã bị đạn pháo đột kích nên dân làng đều trốn vào bên trong, vì sụt lún mà dẫn đến không còn ai sống sót.”

Đồng Tiểu Tùng ngừng viết, nhìn về phía Văn Đông và Vu Mã Bác.

“Mẹ nó……” Vu Mã Bác hít ngược một hơi khí lạnh: “Đáng sợ như vậy?”

Kha Lâm sáp tới: “Âm khí như thế?”

Văn Đông: “Hơn nữa, sau đó nơi này trở thành bãi tha ma, nghiêm khắc mà nói trường học của chúng ta được xây dựng trên một bãi tha ma.”

Không đợi mọi người kinh ngạc cảm thán.

Văn Đông lại nói tiếp: “Hơn nữa mình tra ra một số chuyện rất đáng sợ, ba người bạn cùng phòng trước đây của Đồng Tiểu Tùng đã chết rồi phải không? Mình đọc trên mạng thấy bảo chuyện như thế không phải là chuyện tà môn xảy ra lần đầu trong trường này.”

Đồng Tiểu Tùng cả kinh, đứng dậy đi tới: “Không phải lần đầu tiên?”

Vu Mã Bác: “Còn có những người khác chết sao?”

Văn Đông thao tác laptop, lấy ra vài tư liệu: “Các cậu xem này, từ khi thành lập trường đến nay, thỉnh thoảng sẽ xảy ra việc lạ và tai nạn ngoài ý muốn, bề ngoài thì có vẻ như áp lực học tập của học sinh quá lớn tạo thành tỷ lệ tự sát tăng vọt, nhưng các cậu nhìn hai năm trước này xem, tổng cộng có mười ba học sinh, hai năm trước đều chết một cách bí ẩn trong vòng một tháng, hơn nữa mười ba học sinh này đều có liên quan đến dãy phòng cũ hoặc là trò chơi quỷ.”

Đồng Tiểu Tùng truy vấn: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”

“Đương nhiên là tự sát.” Văn Đông cau mày: “Hơn nữa bề ngoài thoạt nhìn cũng đúng là tự sát, ba người bạn cùng phòng của cậu trước đây không phải cũng tự sát sao? Nhưng các cậu xem khám nghiệm tử thi này, cách chết đều là các loại ly kỳ, các cậu đã từng thấy học sinh tự sát nào lại tự tử bằng cách nuốt than không? Không phải là đốt than tự sát, mà là nuốt than, lại còn là than đang cháy nữa.”

“Làm thế là để tự sát à?” Vu Mã Bác nói thẳng: “Làm thế là để tự ngược đi?”

Văn Đông điểm điểm màn hình laptop: “Còn dùng axít quét khắp toàn thân mình, dùng dao lột da mình, móc tròng mắt của mình ra……”

Trong đầu Đồng Tiểu Tùng có cảm giác hình ảnh rất mạnh, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, dạ dày cậu quay cuồng một trận, cậu vội vàng che miệng lại.

“Được rồi được rồi……” Vu Mã Bác vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng: “Đừng nói nữa, Đồng Tiểu Tùng sắp nôn rồi, cậu nói thêm nữa mình cũng sắp nôn ra luôn đây, đây mẹ nó là tự sát?”

Văn Đông bình tĩnh khép laptop lại: “Đúng vậy, đều là tự sát, hơn nữa đáng chú ý chính là, trong những vụ việc xảy ra hai năm trước đều có bóng dáng Cố Hiên, thậm chí có một lần anh ta còn bị liệt vào danh sách nghi phạm.”

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng lộp bộp một tiếng: “Anh ta làm gì?”

“Mẹ nó không phải chứ?” Vẻ mặt Vu Mã Bác suy sụp: “Vậy lần này anh ta vây quanh chúng ta, kết cục của chúng ta sẽ không phải cũng biến thành như thế chứ?”

Kha Lâm khóc không ra nước mắt: “Mình không muốn nuốt than, axít, đương nhiên lột da còn có móc mắt cũng không được……”

Văn Đông thần sắc ngưng trọng: “Mấu chốt nằm ở kết quả điều tra cuối cùng, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Cố Hiên đã làm gì, nhưng nhà trường cuối cùng vẫn ghi một tội cho Cố Hiên, bởi vì Cố Hiên đã chơi trò chơi quỷ cùng những học sinh đã chết kia, xem như tuyên truyền mê tín dị đoan tạo thành hậu quả nghiêm trọng, còn những hình phạt khác thì không có.”

Ngừng một chút, Văn Đông lại nói: “Hơn nữa mình phát hiện, hình như sau khi những học sinh đó chết, yên lặng không bao lâu, Cố Hiên bắt đầu phất lên không giải thích được.”

Vu Mã Bác kinh ngạc nói: “Ý của cậu là……”

Văn Đông: “Tiền của anh ta lai lịch bất chính, nhưng không nghĩ tới lại tà môn như thế, tóm lại chúng ta cần phải hết sức cẩn thận anh ta, để tránh đi theo con đường của mười ba học sinh kia.”

Đồng Tiểu Tùng hoảng hốt nói: “Vậy nguyên nhân cái chết của mười ba học sinh hai năm trước và ba người bạn cùng phòng trước đây của mình đều là vì chơi trò chơi quỷ trong khu trường cũ sao? Mình cũng tham gia trò chơi quỷ, vì sao mình không có việc gì……?”

Văn Đông: “Khó mà nói, như cậu đã nói, nếu bởi vì trò chơi quỷ, vậy vì sao cậu không có việc gì, vì vậy vẫn còn rất nhiều điều chúng ta không rõ, mà hiện tại những thứ này cũng chỉ là căn cứ vào tư liệu tạm thời tra được mà suy đoán, không thể chính xác, nhưng điều duy nhất chúng ta có thể xác định chính là, cần phải phòng bị Cố Hiên, đặc biệt là cậu Đồng Tiểu Tùng.”

Bị điểm danh Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Văn Đông.

Văn Đông: “Anh ta vẫn luôn nhằm vào cậu, cậu ngàn phòng vạn phòng nhưng sợ cẩn thận mấy cũng có sai sót, cho nên cậu nhất định phải tận khả năng tránh xa anh ta ra, đừng bị mê hoặc trước bất kỳ cái bẫy nào của anh ta biết không?”

Vu Mã Bác bổ sung: “Nếu có việc gì không chắc thì hãy đến tìm bọn mình, bọn mình sẽ giúp cậu!”

Đồng Tiểu Tùng gật gật đầu, nhấp môi nói: “Mình sẽ cẩn thận.”

***

Văn Đông sắp xếp tư liệu vừa tìm được rồi giao toàn bộ cho phòng hiệu trưởng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Văn Đông bị hiệu trưởng khiển trách một trận, đuổi ra khỏi văn phòng.

Nhưng trên công trường xây dựng trường học cũ, buổi chiều liền xuất hiện đạo sĩ mở đàn làm phép, cho thấy những tư liệu của Văn Đông đã có tác dụng ở chỗ hiệu trưởng.

***

Với sự giúp đỡ của bút ký học tập, việc học hành của Đồng Tiểu Tùng tiến bộ nhanh chóng.

Trong lần kiểm tra này đã trực tiếp lọt vào top 5.

Hiệu trưởng còn bởi vì chuyện này mà cố ý gọi Đồng Tiểu Tùng đến văn phòng khích lệ một phen, lại khen thưởng một ít văn phòng phẩm, tỏ vẻ tiền trợ cấp rất nhanh sẽ xuống, bảo cậu tiếp tục nỗ lực.

***

Dường như trong trường tất cả đều gió êm sóng lặng.

Trên công trường hình như cũng không xảy ra chuyện kỳ quái nào nữa.

Mặt trời chiếu rọi, trong tòa nhà dạy học vang lên những tràng đọc sách.

Tiếng nô đùa, cười nói của các học sinh trong giờ giải lao lan tỏa khắp mọi ngóc ngách nhà trường, mang lại sức sống cho cuộc sống.

***

Phòng ngủ của Đồng Tiểu Tùng cũng vô cùng hài hòa yên ả, dường như những chuyện quái lực loạn thần cuối cùng cũng cách xa bọn họ.

Ngoại trừ cái thau đồng có cảm giác tồn tại rất mạnh kia.

Đồ ăn vặt cùng trái cây chất đống trong thau đồng luôn được đặt trên gối của họ vào giữa đêm hoặc sáng sớm.

Tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng dần dần bọn họ cũng đã quen, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác thau đồng cũng là bạn cùng phòng.

Buổi tối, bốn người trong phòng ngủ sẽ luôn trò chuyện với nhau.

Chuyện thau đồng bọn họ không dám đàm luận, sợ nói sai cái gì đó lại dẫn tới thau đồng trách tội.

Những chuyện quái lực loạn thần xảy ra lúc trước bọn họ không muốn thảo luận, dù sao khi nhắc đến những chuyện đó họ lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Học tập càng không cần phải nói, ngoại trừ Đồng Tiểu Tùng và Văn Đông có thể nói được, hai người còn lại tuy không phải học tra, nhưng cũng căm ghét sâu sắc đối với chuyện học hành.

Trong khi trò chuyện, bọn họ liền dời đề tài nói đến công trường ở dãy trường cũ.

Có thể là vì những việc

lạ liên tục xảy ra trước đó, cho nên sau khi đạo sĩ mở đàn làm phép, tốc độ làm việc của công trường rõ ràng được đẩy nhanh đáng kể.

Họ đã nhìn thấy những tòa cao tầng mọc lên.

Vu Mã Bác cảm thán: “Nhanh thế à, nói không chừng có không ít hạng mục không đạt tiêu chuẩn đấy, cảm giác hơi nguy hiểm.”

Kha Lâm bất đắc dĩ: “Đại Bác cậu lại miệng quạ đen, nhưng quả thật là quá nhanh, mình hiểu được tâm trạng của những công nhân kia muốn mau chóng rời đi.”

Văn Đông thở dài: “Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ cần không xảy ra chuyện là được.”

Đồng Tiểu Tùng yên lặng trở mình: “Hẳn là…… Không có vấn đề đi, trong thành phố các cậu không phải lúc nào cũng xây cao ốc nhanh như vậy sao?”

Vu Mã Bác giải thích: “Mới có một tuần, một tuần trước phần móng còn chưa xây xong, bây giờ đã lên tầng rồi, có nhanh cũng không thể nhanh như vậy được.”

Đồng Tiểu Tùng không nói nữa, trước kia cậu không để ý xem nhà cao tầng trong thành phố có xây nhanh hay không, chỉ biết là nhẹ nhàng hơn so với bọn họ xây nhà trong núi nhiều.

Đủ loại thiết bị cỡ lớn tiến vào công trường, xây nhà lầu cũng như xếp gỗ, vừa vững chắc lại nhanh chóng.

***

Cộp cộp, một bàn tay to quen thuộc gõ hai cái xuống bàn.

Trái tim Đồng Tiểu Tùng chìm xuống khi nhìn thấy bàn tay này, cậu ngẩng đầu nhìn lại.

Cố Hiên đứng trước bàn học cậu với nụ cười tà trên mặt.

Trong mắt cậu bây giờ, Cố Hiên giống như một con chim báo tang, chỉ cần anh ta tới khẳng định không có chuyện tốt.