Chương 34: Oán khí tràn lan

Ngay khi Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác đang nghĩ Cố Hiên có thể cũng không có cách tiến vào, Cố Hiên đột nhiên nổi điên đạp vào góc yếu nhất của cánh cửa sắt.

Cánh cửa sắt lập tức phát ra tiếng ầm ầm tương tự như tiếng sấm.

“Anh làm gì thế!” Vu Mã Bác kinh hãi: “Anh đánh thức người trong công trường thì làm sao!?”

Cố Hiên vừa dùng sức đạp vừa xùy nói: “Không phải càng tốt sao, vậy thì có người tới mở cửa, tôi có thể tiêu tiền cho chúng ta vào, không ai là không thích tiền cả, chỉ cần tôi có tiền, tôi có thể đi bất cứ nơi nào.”

Vu Mã Bác hít ngược một hơi khí lạnh, không dám tin nhìn Cố Hiên, y không nghĩ tới quan điểm của Cố Hiên lại như thế này.

Đồng Tiểu Tùng nhíu nhíu mày, phát hiện có điều không ổn: “Động tĩnh lớn như vậy, tại sao trong công trường lại không có người đi ra? Không phải tất cả công nhân đều ở trong đó sao?”

Vu Mã Bác ngẩn người: “Đúng vậy, tại sao không có ai ra cả?”

Phịch một tiếng, cửa sắt bị Cố Hiên đá văng ra một góc, có thể để một người trưởng thành dễ dàng chui vào.

Cố Hiên ngẩng đầu nhìn Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác, mang theo chút ác ý cười cười, chỉ vào Đồng Tiểu Tùng nói: “Cậu đi vào trước.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu có chút nghi ngờ, Cố Hiên giúp cậu làm việc nhà cùng Cố Hiên giờ phút này tràn ngập ác ý cùng hỗn loạn thật sự là một người sao?

Thật quá khó để liên hệ lại với nhau.

Chẳng lẽ Cố Hiên nhân cách phân liệt?

Bằng không thật sự là không giải thích được cũng nghĩ không ra.

Lúc này, Vu Mã Bác vỗ vỗ vai Đồng Tiểu Tùng, trừng mắt liếc Cố Hiên một cái, nói: “Tôi vào trước.”

Nói rồi, Vu Mã Bác gọn gàng chui vào.

Vu Mã Bác: “Hả? Hình như công nhân vẫn chưa ngủ, không đúng, hả? Mẹ nó……”

Giọng điệu đối phương như thấy được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Cố Hiên vội hỏi: “Cậu thấy được gì?”

“Mẹ nó……” Vu Mã Bác chỉ phát ra một đơn âm cảm thán như thế.

Cố Hiên có chút nóng nảy: “Thấy được gì! Nói cho tao biết ngay!”

Đồng Tiểu Tùng liếc mắt nhìn Cố Hiên, nói: “Đi vào chẳng phải sẽ biết sao.”

Nói rồi, cậu cũng khom lưng chui vào.

Bởi vì Vu Mã Bác sau khi chui vào cũng không tiến vào bên trong, nên phần nào đã che khuất tầm nhìn.

Cậu dịch sang bên cạnh hai bước, nhìn thấy bên trong công trường, lúc này mới hiểu Vu Mã Bác đang cảm thán điều gì.

Trên cẩu tháp ở trung tâm công trường, một ngọn đèn lớn đang được bật.

Mà tất cả công nhân trong công trường đều không ngủ như bọn họ tưởng tượng, mà là xếp thành hai hàng đứng vây xung quanh ngọn đèn pha kia.

Vì cách khá xa nên họ không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy những người này ăn mặc chỉnh tề, đầu đội nón bảo hộ, trang nghiêm như sắp nghênh đón một điều gì đó.

Với động tĩnh lớn như vậy, đám người đó cũng không quay đầu lại, như đang cử hành một nghi thức quái dị nào đó.

Hơn nửa đêm như thế này, thoạt nhìn tà môn đến nói không nên lời.

Cố Hiên cũng chui vào, y liếc mắt nhìn đám người trên công trường, nheo nheo mắt, rồi sải bước đi nhanh về phía trước.

Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác cũng lấy lại tinh thần, theo sát sau Cố Hiên.

Khi đến gần, bọn họ càng thêm hoảng sợ.

Đám công nhân đứng đó với đôi mắt mở to như khúc gỗ, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng quỷ dị tà khí, nhưng đôi mắt lại trống rỗng khiến lòng người kinh hãi.

Bọn họ quan sát hồi lâu, nhưng đám người đó thậm chí không chớp mắt lấy một lần.

Đám công nhân dường như đã biến thành hoạt tử nhân, cứ thế đứng thành hai hàng, thoạt nhìn khiến da đầu người ta tê dại kinh hồn bạt vía.

Vu Mã Bác đưa tay chạm vào một công nhân trong đó, chỉ thấy người nọ vụt một cái quay đầu, dùng biểu cảm vui mừng không thay đổi kia đối mặt với Vu Mã Bác, đôi mắt trống rỗng không có dấu vết của sự sống.

Đồng Tiểu Tùng chú ý tới tay người nọ giật giật, như muốn giơ lên bắt Vu Mã Bác vậy.

Không biết vì sao, cậu có loại dự cảm, nếu người công nhân này bắt được Vu Mã Bác, vậy liệu Vu Mã Bác có thể cũng giống như Văn Đông và Kha Lâm xảy ra chuyện không?

Cơ thể cậu gần như phản ứng theo bản năng, kéo Vu Mã Bác lại.

Vu Mã Bác: “Sao thế?”

Cùng lúc đó người công nhân kia cũng động, giơ tay chộp về phía vị trí Vu Mã Bác vốn đang đứng, bởi vì trống không, nên khi anh ta thu tay lại liền tóm được người công nhân bên cạnh, chỉ thấy anh ta cứng ngắc dùng sức vung lên, người công nhân kia bị anh ta ném vào con đường ở giữa hai hàng người.

Một khoảng trống bị thừa ra, những công nhân khác như món đồ chơi xếp gỗ, di chuyển một cách cứng đờ máy móc, lấp đầy chỗ trống kia.

Vu Mã Bác nhìn đến ngây người: “Mẹ nó?”

Công nhân bị kẹp ở giữa lại chớp chớp mắt, như thể tỉnh táo lại.

Anh ta nhìn xung quanh, có chút hoảng sợ hô hai tiếng, rồi định lao ra ngoài, nhưng lại bị đám công nhân ngăn cản, dù làm thế nào cũng không vọt ra được, chỉ có thể chạy theo con đường bị kẹp ở giữa.

Lúc này, tiếng trống không biết từ đâu truyền đến.

Tiếng trống vang lên kéo theo hàng loạt tiếng kêu rên, không phải là tiếng kêu rên của một hay hai người, mà là rất rất nhiều, vô số người than khóc than thở, như thể có rất nhiều người đang chìm nổi trong đau đớn, ai oán lan tràn, lại không cách nào phản kháng.

Công nhân bị kẹp trên đường dừng bước, vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau.

Cố Hiên cả kinh, lùi lại vài bước đi đến bên cạnh Vu Mã Bác, làm như vô tình đứng ở vị trí phía sau Vu Mã Bác.

Đồng Tiểu Tùng quay đầu nhìn thoáng qua, cậu luôn có cảm giác Cố Hiên sẽ đẩy Vu Mã Bác ra khi gặp nguy hiểm, cậu lại kéo kéo Vu Mã Bác, dịch sang bên cạnh hai bước.

Vu Mã Bác không nhận thấy sóng ngầm đang chảy này, y nheo mắt hoảng sợ lẩm bẩm: “Sao dường như có rất nhiều người đang đi tới đây vậy?”

Không cần Vu Mã Bác nói, Đồng Tiểu Tùng và Cố Hiên cũng đã nghe thấy tiếng bước chân không đồng đều kia.

Ngoài tiếng bước chân còn có tiếng thở dốc, tiếng than thở cùng tiếng thổn thức, hỗn loạn và ồn ào khó tả, đầy tiêu cực và tuyệt vọng.

Những âm thanh này dường như không phải do người bình thường tạo ra, nếu phải so sánh, chúng giống như tiếng ai thán vô vọng của những người sắp chết, hơi thở cuối cùng của người sống rốt cuộc đã tiêu tán cùng với tiếng than thở trên thế gian này.

Không biết từ lúc nào xung quanh tràn ngập một đám sương mờ ảo, khiến mọi thứ xung quanh đều có chút không rõ ràng, như hư ảo lại giống như đang ở trong mơ.

Khi đám người đó tiến lại gần hơn, bọn họ phát hiện phía xa theo đường hẻm đi tới cũng không thể coi là người……

Đồng Tiểu Tùng hít ngược một hơi khí lạnh, lập tức túm lấy góc áo Vu Mã Bác.

Ngay cả Vu Mã Bác cũng giật bắn mình, vô thức lùi lại hai bước.

Chỉ thấy một đám "người" với tư thế quái dị và quần áo tả tơi đang đi tới từ đằng xa.

Chúng kiễng chân, như loài bò sát, tràn ngập tuyệt vọng cùng tử khí, cứng đờ hoạt động tứ chi, dường như lang thang không có mục tiêu, lại dường như có thể cắn nuốt mọi thứ.

Những thứ hình người này đầy mùi thối rữa và huyết tinh, bốc mùi hôi thối khó tả, chất lỏng màu tím đen vẫn đang chảy ra từ phần tay chân cụt, rơi tí tách xuống đất.

Điều khiến người ta sợ nhất chính là đôi mắt của những thứ này, đôi mắt chúng mở to, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, bên trong hiện lên tử khí cùng tuyệt vọng, bọn chúng như thể chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kéo một thứ gì đó vào thế giới của bọn chúng.

“Quỷ…… Quỷ a!” Công nhân bị kẹp bên trong kinh hãi hét lên.

Lúc này anh ta đã nhìn thấy đám người Đồng Tiểu Tùng ở bên ngoài, anh ta lao đến bức tường người của đám công nhân đang chặn lại, liều mạng giãy dụa thoát ra bên ngoài, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bức tường được dựng nên bởi thân thể kia.

Anh ta hoảng sợ khóc kêu: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Vu Mã Bác tiến lên muốn kéo đối phương ra, vừa đi được hai bước, đám công nhân đằng trước đảm đương làm tường người liền quay đầu lại với vẻ mặt quỷ dị cùng ánh mắt trống rỗng, như thể chỉ chực chờ Vu Mã Bác đến gần, sau đó sẽ dùng sức túm lấy, Vu Mã Bác sẽ rơi vào kết cục với người công nhân bị kẹp bên trong kia.

Vu Mã Bác khựng lại, thật sự không dám tiến lên, không phải y nhát gan sợ hãi, mà là lo lắng không cứu được người còn đem mình tặng không.

Thấy Vu Mã Bác lui, người công nhân kia càng thêm tuyệt vọng: “Cầu xin các người! Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Rất nhanh, cái đám như người mà không phải người kia đã đi đến hai hàng người trước mặt bọn họ.

Mấy thứ đó dường như đã phát hiện ra người công nhân bên trong, chúng tăng tốc, phát ra tiếng ồn quỷ dị.

Khi đến trước mặt, chúng không làm gì với người công nhân cả, chỉ tiếp tục cứng đờ tiến về phía trước, cuốn lấy người công nhân đang hoảng loạn la hét vào hàng ngũ của chúng, trôi theo bước tiến một cách không kiểm soát.

Người công nhân giống như kẻ chết đuối không biết bơi, duỗi dài cánh tay phát ra khát vọng sống, nhưng vô số lần lại bị nhấn chìm bên trong.

Bọn chúng thế tới rào rạt, gần như không nhìn thấy cuối, toát lên oán khí cùng tử khí ngút trời.