Chương 31: Thiên vị

Trong nhà ăn, Đồng Tiểu Tùng đang kể với ba người bạn cùng phòng và Đường Vũ Tâm về việc Cố Hiên đến nhà cậu.

Vu Mã Bác nhíu mày hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn mình cùng nhau rời đi, không đợi ra khỏi núi anh ta đã nói có chuyện khác nên tách ra.” Đồng Tiểu Tùng xé bánh trong tay, nhẹ giọng nói: “Cảm giác anh ta rất kỳ quái, lại nói không nên lời quái ở đâu.”

Kha Lâm nhịn không được cười: “Cho nên mẹ và chị gái cậu hiện tại đều cam chịu xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu rồi?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Văn Đông có chút lo lắng nói: “So với sự kỳ quái của Cố Hiên, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, chúng ta phải cảnh giác chút, Cố Hiên kỳ quái như vậy khẳng định là có nguyên nhân, chỉ xuất phát từ thích là không có khả năng, dù sao trước kia cũng không thấy anh ta hạ công phu nhiều như vậy.”

Đồng Tiểu Tùng gật gật đầu, cậu cũng cảm thấy thế.

“Không phải, mình nghe không hiểu lắm.” Đường Vũ Tâm đặt bát canh trong tay xuống, nghi hoặc nói: “Cố đại giáo thảo làm sao mà các cậu tránh anh ta như tránh rắn rết thế, anh ta vừa đẹp trai lại có tiền, đối xử tốt với Đồng Tiểu Tùng, đây không phải là chuyện tốt sao? Cho dù không thích người ta cũng không đến mức như vậy chứ.”

Vu Mã Bác chậc một tiếng: “Đó là cậu không biết trước kia anh ta đối xử với Đồng Tiểu Tùng như thế nào đâu……”

Y kể hết những gì mình nghe được và những gì Đồng Tiểu Tùng nói với y cho Đường Vũ Tâm nghe.

Kể đến cuối thì mọi người cũng đã ăn trưa xong, nhà ăn không còn lại bao nhiêu người, giọng của Vu Mã Bác cũng khàn đi.

Đường Vũ Tâm nghe đến ngây người: “Hay thật, thật đúng là nhìn không ra, nói Cố đại giáo thảo là PUA còn là nhẹ đấy, anh ta chính là muốn thông qua ức hϊếp để hoàn toàn khống chế Đông Tiểu Tùng đi.”

Văn Đông gật gật đầu: “Cũng may ý chí của Đồng Tiểu Tùng vẫn còn kiên định.”

Đang nói chuyện, bỗng một người đi ngang qua bàn bọn họ.

Chính là Cố Hiên trong miệng bọn họ.

Ánh mắt mọi người nhìn theo Cố Hiên, chỉ thấy đối phương so với trước kỳ nghỉ có sự khác biệt lớn.

Giờ phút này Cố Hiên có chút hốc hác, mắt có quầng thâm đen, như không nghỉ ngơi tốt, lại như là mệt nhọc quá độ, trước đây những mặt hàng xa xỉ cơ bản không mặc trùng loại, nhưng hiện tại quần áo trên người hình như đã mấy ngày không thay, bên trên có rất nhiều nếp nhăn cùng vết bẩn.

Đường Vũ Tâm chần chờ hỏi: “Đây…… là do giúp cậu làm việc nhà?”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Không phải, khi bọn mình tách ta anh ta vẫn còn tốt, rất có tinh thần.”

Cậu nhìn chằm chằm Cố Hiên, trong lòng như sông cuộn biển gầm, cảm giác kỳ quái lại ập tới.

Cái loại cảm giác phân liệt này rất rõ ràng.

Hiện giờ Cố Hiên có một vẻ đẹp trai sa sút, nhưng lại cho cậu cảm giác hỗn loạn, chán ghét.

Không giống như khi giúp cậu làm việc nhà nông, Cố Hiên này trong mắt chỉ có nóng nảy và ngạo mạn.

Dường như nhận thấy được ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, Cố Hiên ngẩng đầu nhìn về bên này, dạo một vòng trên người mấy người, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.

Cuối cùng y đặt ánh mắt lên người Đồng Tiểu Tùng, hơi hơi nheo lại.

Đó là một loại hận ý không bắt được con mồi, muốn xé nát con mồi cho hả giận.

Vu Mã Bác: “Đồng Tiểu Tùng, cậu xác định giúp cậu làm việc nhà nông chính là anh ta? Trông không giống lắm, cậu nói anh ta đập nhà cậu thì mình tin, nhưng làm việc nhà nông? A……”

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy khó chịu cùng chán ghét dữ dội, cậu tránh đi ánh mắt của Cố Hiên, có chút không xác định hỏi: “Cố Hiên có anh em sinh đôi không?”

“Anh ta đi ra từ cô nhi viện, nếu thật sự có một anh em trai như vậy không có khả năng không ai biết.” Văn Đông thu hồi ánh mắt: “Anh ta nhất định là có mưu đồ, chúng ta đề phòng một chút, đặc biệt là cậu, Đồng Tiểu Tùng, cái thau đồng anh ta cho cậu kia là thế nào chúng ta còn chưa biết, ngàn vạn lần đừng rơi vào hố của anh ta nữa.”

“Thau đồng?” Đường Vũ Tâm hiếu kỳ hỏi: “Lúc trước đã nghe các cậu nhắc tới mấy lần, thau đồng là thế nào?”

“Lại nói…… Ngay từ đầu bọn mình tìm cậu chính là vì thau đồng, đó là vật Cố Hiên đưa cho Đồng Tiểu Tùng……”

Kha Lâm kể rõ cho Đường Vũ Tâm nghe về cái thau đồng tà khí kia.

Đường Vũ Tâm càng nghe sắc mặt càng không tốt lắm.

Chờ Kha Lâm nói xong, cô mới thấp giọng nói: “Nếu mình không đoán sai, Đồng Tiểu Tùng hiện tại hẳn cũng giống như mình, cung phụng một loại Gia Tiên nào đó, mà cái thau đồng kia dùng để đốt đồ cung phụng, thau đồng không phải chủ yếu, mà là thứ sau lưng đang được cung phụng là thứ gì kìa. Đồng Tiểu Tùng cậu thật không có manh mối sao? Hoặc là cảm ứng……”

Đồng Tiểu Tùng trắng mặt lắc lắc đầu, trong lòng có chút không yên: “Mình không thể tiễn thứ này đi sao? Thật ra lúc ở nhà cậu mình đã hỏi bà nội Đường, bà nói với mình đây là mệnh.”

Đường Vũ Tâm thở dài, trong ánh mắt nhìn Đông Tiểu Tùng có chút đồng tình: “Xác thật là mệnh, thứ này không phải muốn tiễn là có thể tiễn, bởi vì chính Gia Tiên chọn người, mà không phải là người chọn Gia Tiên.”

Vu Mã Bác: “Vậy đây là chuyện tốt hay xấu? Mình thấy cậu có Tiên Đường không phải khá tốt sao?”

Đường Vũ Tâm lắc đầu nói: “Tiếp nhận Gia Tiên cần phải trả một cái giá rất lớn, bình thường chủ nhân Tiên Đường đều là người bị tra tấn thảm nhất, có Gia Tiên cuối cùng còn không được chết già, kể cả mình. Cái đêm mình tiếp Tiên Đường, bạn trai mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào bệnh viện, mình mơ hồ có cảm giác, Tiên Đường dường như không muốn mình có loại quan hệ thân mật này, cho nên ngày hôm sau sau khi đã giải thích lý do mình chia tay bạn trai, anh ấy không tin tà, càng muốn đến tìm mình, kết quả trên đường xảy ra tai nạn giao thông, cũng may không có gì nghiêm trọng, chỉ là phải trở lại bệnh viện, lúc này anh ấy mới không thể không tin. Đây cũng là nguyên nhân mình hỏi Đồng Tiểu Tùng có cảm ứng gì không, Tiên Đường muốn gì, chủ nhân của Tiên Đường ít nhiều sẽ có cảm giác.”

Nghe vậy, mọi người nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng cẩn thận nhớ lại, nhưng không tìm ra được thứ gì được xem như cảm giác: “Không có cảm giác, chỉ là cái thau đồng kia luôn không vứt được.”

Đường Vũ Tâm: “Vậy thì mình cũng không rõ lắm, hơn nữa phương thức giao tiếp giữa cậu và Cố Hiên có chút kỳ quái, không nên thoải mái như vậy, huống chi chỉ cho cậu một cái thau đồng, đây không tính là bàn giao. Như Văn Đông đã nói, vẫn phải cẩn thận là trên hết, khách của bà nội mình không đơn giản, không sợ bản lĩnh của anh ta lớn, chỉ sợ anh ta có lòng hại cậu.”

Kha Lâm lo lắng nói: “Đồng Tiểu Tùng, cậu phải nhớ kỹ những lời hôm nay của Đường Vũ Tâm, không thể bởi vì Cố Hiên lấy lòng cậu mà cậu liền luân hãm.”

Đồng Tiểu Tùng: “Sẽ không, chuyện anh ta đã làm sẽ không thay đổi được, hơn nữa ngay từ đầu khi anh ta tỏ tình với mình, mình cũng không có cảm giác thích.”

“Nhớ kỹ là tốt, về phần thứ cung phụng trên người cậu hiện tại, cậu tận lực tùy duyên đối xử tử tế đi.” Đường Vũ Tâm thở dài: “Cậu tôn kính những vật này khẳng định không có chỗ xấu, nhưng nếu cậu mạo phạm, vậy nhất định là không có đồ ngon để ăn đâu.”

Vu Mã Bác cau mày: “Vậy cậu và bạn trai cậu bởi vì chuyện này mà chia tay?”

Đường Vũ Tâm: “Cũng không tính là chia tay, trước khi nghĩ ra giải pháp chỉ có thể làm thế này, mình không muốn hại chết anh ấy.”

Đồng Tiểu Tùng do dự một chút, thử nói: “Thật ra là vào ngày tiếp Tiên Đường, khi gió thổi vào mình thấy được vật Tiên Đường cung phụng……”

Vu Mã Bác kinh hãi: “Cậu thấy được!? Là cái gì?”

Đồng Tiểu Tùng không biết có nên nói hay không, hiện tại cậu vẫn còn cảm thấy ớn lạnh khi nhớ lại những bức ảnh đó trong Tiên Đường.

“Đủ loại ảnh chụp đen trắng về các thi thể đột tử đúng không.” Đường Vũ Tâm không chút kiêng dè nói, đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của mấy người, cô cười khổ nói: “Vậy chắc các cậu đại khái cũng có thể biết được, thứ gọi là Gia Tiên rốt cuộc là thứ gì, sau khi có Gia Tiên, không xảy ra chuyện gì quá xấu cũng đã rất tốt rồi, đừng mong đợi quá nhiều. Có vài người cầu tài cầu vật cầu cơ duyên với Gia Tiên, kỳ thực những thứ này đều là cái giá phải chú định tiêu hao trong vận mệnh, cậu sẽ phải trả giá bằng đủ loại phương thức khác nhau. Đề nghị của mình chính là, đừng tham lam, cùng chung sống hòa bình là tốt rồi.”

***

Buổi tối sau khi mọi người trở lại ký túc xá, Vu Mã Bác bỏ quả táo mình mua vào thau đồng, chắp tay trước ngực thương lượng.

“Trước kia đá bát cơm của ngài là tôi không đúng, sau này chúng tôi sẽ chung sống hòa bình cùng ngài, hy vọng ngài đừng hại chúng tôi càng đừng hại Đồng Tiểu Tùng. Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ đốt đồ cho ngài, làm ơn làm ơn.”

Kha Lâm và Văn Đông cũng bỏ một ít thức ăn vào thau đồng, lại vái vài vái.

Chỉ có Đồng Tiểu Tùng có chút phát sầu nhìn cái thau chất đống đồ ăn kia, trong lòng có chút bài xích.

***

Ban đêm, Đồng Tiểu Tùng tỉnh lại, cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bật đèn đêm xốc chăn lên xem xét, phát hiện trong chăn của mình đầy đồ ăn.

Những đồ ăn này đều có chút quen mắt.

Cậu nhìn về phía bàn, thấy cái thau đồng trống trơn, lẳng lặng đặt ở đó.

Kha Lâm trở mình, nhận thấy được ánh đèn, mơ màng mở mắt ra nhìn, dừng lại một chút rồi y cũng nhìn về phía cái thau đồng trên bàn.

Phát hiện thau đồng trống trơn, y yên lặng không nói gì nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

“Không phải mình lấy!” Đồng Tiểu Tùng cuống quít nói: “Mình tỉnh ngủ cảm thấy không đúng mới bật đèn!”

“Xảy ra chuyện gì……” Vu Mã Bác quay đầu, giây tiếp theo trừng to hai mắt: “Mẹ nó!?”

Văn Đông cũng tỉnh lại.

Cuối cùng mọi người im lặng một hồi, Văn Đông không quá xác định nói: “Đây là Gia Tiên cho cậu đi.”

Vu Mã Bác: “Mình cảm thấy cũng là cho Đồng Tiểu Tùng.”

Kha Lâm: “…… Vì sao cảm thấy Gia Tiên này có chút tốt?”

Mọi người:……

Đồng Tiểu Tùng yên lặng bỏ đồ lại vào trong thau đồng, chắp tay trước ngực thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

***

Ngày hôm sau, đồ ăn vặt trong thau đồng chia đều xuất hiện trên giường của mọi người.

Mọi người:……

Văn Đông: “Mọi người cùng ăn đi, cự tuyệt quá mức cũng là một loại vô lễ, ăn xong nhớ nói cảm ơn.”

Cứ như vậy, buổi sáng Đồng Tiểu Tùng ăn hai quả táo, một hộp sữa, cùng hai quả trứng ngâm tương.

Ăn những thứ trong tay, cậu luôn cảm thấy kỳ quái.

Vẫn là Kha Lâm phát hiện không đúng, nói: “Tại sao hình như chỉ có Đồng Tiểu Tùng mới được phân bữa sáng tiêu chuẩn?”

Vu Mã Bác kinh ngạc nhìn những thứ trong tay mọi người: “…… Đúng là vậy.”

Văn Đông cũng không ngẩng đầu lên: “Có thể được phân đã là không tệ rồi, chứng tỏ người ta không chỉ chăm sóc Đồng Tiểu Tùng, sau này chung sống hoà bình đi.”

Đồng Tiểu Tùng yên lặng liếc nhìn thau đồng, có loại cảm giác được thiên vị.

Không đúng! Sao cậu có thể có suy nghĩ này được!

Kinh hãi lắc đầu, cậu ăn vội những thứ trong tay, rồi trịnh trọng nói cảm ơn.